Người đăng: BooKooMan
Gặp đủ thứ chuyện không hay, Thiên Phong thui thủi về Vạn Khách Đường sớm. Dĩ
nhiên, tuy khố rách áo ôm như thế nhưng hắn hề không lo chết đói, vì đã có
Soái đoàn trưởng đẹp trai ga lăng bao ăn bảo ở..
Nửa ngày thứ 10 còn lại trôi qua thật nhanh (Skip một tí cho nhanh nhanh sang
phần đại hội, ngày hôm nay max sida rồi còn muốn cái gì nữa).
Sáng hôm sau. Trên giường ngủ.
Lăn. Lăn. Bịch!
Thiên Phong lồm cồm bò dưới đất, tay chân sờ soạng xung quanh. Cú ngã vừa rồi
vừa đủ để làm hắn tỉnh dậy, nói vậy vì nếu có thêm cái chăn quấn quanh người
thì 1 tỷ phầm trăm là hắn sẽ không dậy.
Ánh sáng ấm áp của mặt trời len lỏi sau nhưng tán lá lẻn được tận vào cửa sổ
phòng Thiên Phong. Hắn lấy tay che mắt, chỉ để lại một khe hở nhỏ để nhìn qua.
Bây giờ mặt trời đã lên cao, đủ cao để Thiên Phong bị nóng rọi vào mặt. Vô số
thanh âm buôn bán đinh tai nhức óc ngoài đường vẫn tiếp tục lan ra bốn phương
tám hướng. Những điều đó khiến Thiên Phong nhận ra một điều: muộn rồi.
“Dumacia, muộn giờ dự thi cmnr.” Thiên Phong vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Hắn xem trong tờ giấy, giờ đại hội khai mạc sẽ là khắc thứ 7. Tuy không biết
khắc là cái của nợ gì, nhưng đại khái hắn có thể đoán được, mình đi muộn rồi…
Thiên Phong chạy như bay đến địa điểm tổ chức thi đấu. Với tốc độ như hôm qua
của mình, nếu may mắn hắn vẫn sẽ đến kịp giờ.
Cho đến khi hắn biết mình bị lạc.
“Đại thẩm à, có thể chỉ ta đường đến Quảng trường được không? Ta là khách mới
đến đây nên không biết đường.” Thiên Phong vội vã nói.
Chỉ thấy trước mặt hắn là một bà lão phúc hậu. Bà cười, chẳng nói chẳng rằng,
đưa ngón tay chỉ về một hướng. Thiên Phong thấy vậy, liền cảm ơn bà rối rít
rồi chạy đi.
Hắn đi mãi, đi mãi mà vẫn không thấy Quảng trường nơi tổ chức đại hội nó ở chỗ
nào. Chẳng lẽ bà già kia chỉ đường sai cho mình sao?
Tại góc phố lúc nãy, bà lão vẫn đứng đó, ngẩn người. Hình như ban nãy mình chỉ
vào cái bản đồ Hạ Long thành treo lủng lẳng phía trước mặt, làm thanh niên kia
hiểu nhầm gì thì phải…
Thiên Phong tiếp tục đi. Hắn bắt đầu oải vãi ra rồi. Nhưng hắn tin tưởng,
người già thì không chém gió.
Hắn tấp vào một phía của lề đường, nghỉ chân cho đỡ mỏi. Không ngờ ở thế giới
này mà vẫn rơi vào trạng thái mỏi? Mà thôi việc đó để sau, cái chính là phải
đi tìm người để hỏi đường đã.
Thiên Phong đang lúc nghĩ ngợi, thì thấy có một cô gái đi qua. Con đường này
vốn vắng vẻ, muốn tìm một người để hỏi đường thật sự có đôi chút khó khăn, gặp
được cô gái này thật là tốt!
“A x..xin chào! Tôi là Thiên Phong. Tôi không phải người ở đây nên bị lạc
đường. Cô có thể chỉ đường cho tôi đến Bạo Cúc đại hội được không?” Thiên
Phong tóm gọn nội dung mà nói, giờ phút này, tình hình này, gấp gáp vãi ra
rồi.
“Tui là Tiêu Ngọc, cứ gọi tui là Tiêu được rồi. Anh cũng tham gia Bạo cúc à?
Vậy có thể đi cùng tôi, tôi cũng tham gia đại hội lần này nè.” Tiêu Ngọc nhìn
về phía Thiên Phong, với chất giọng thiên thần, nói.
Thiên Phong ngơ ngác vài giây, rồi cũng nhanh nhảu nói: “À ừm.. Vậy chúng ta
đi thôi.”
Thiên Phong đi trước vài bước, rồi quay lại nhìn. Chỉ thấy Tiêu Ngọc đang
cười, tếu táo nói: “Đúng là anh không biết đường thật nhỉ? Quảng trường ở phía
ngược lại cơ mà.”
Hắn đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Tiếp theo phải làm phiền Tiêu cô nương rồi.”
Thiên Phong trong lòng cũng là bốn bề u ám, hiện tại, đúng là bị bã lão kia
troll thật rồi. Còn về phần bà lão, nếu biết được những suy nghĩ này của Thiên
Phong, chắc cũng full pow X1 50 50 50 Lu gạch +12 thẳng tiến.
Thiên Phong và Tiêu Ngọc nhanh chóng rời đi. Người dẫn đường đương nhiên là
Tiêu cô nương. Thiên Phong vốn đang rất gấp, nhưng dù sao mình cũng là thằng
mù phương hướng, phải đi theo sau lưng người ta thôi. Vả lại, Tiêu Ngọc cô
nương cũng tham gia, cô ấy là nữ nhi còn không gấp gáp, mình gấp làm cái gì?
Thiên Phong áp chế tốc độ của hắn xuống cho bằng với tốc độ của Tiêu Ngọc. Hắn
rất tự tin với cái tốc độ vi diệu của mình. Chẳng biết mình là cái thể loại
gì, được xếp vào mấy phẩm ở Thế giới này, nhưng tốc độ của hắn thì nhanh khỏi
phải bàn rồi, đó hẳn cũng là một lợi thế, hehe.
Điều khiến Thiên Phong ngạc nhiên là, Tiêu Ngọc hoàn toàn có thể nhẹ nhàng mà
thi triển ra tốc độ ngang bằng với Thiên Phong. Tuy hắn đã cố tình di chuyển
chậm đi nhiều, nhưng hắn có một cảm giác, tốc độ của tiểu cô nương này, hẳn là
không chỉ dừng lại ở mức đó…
Thiên Phong không biết, đó cũng là suy nghĩ của Tiêu Ngọc.
Hai người phi vèo vèo trên đường, không cần lạng lách đánh võng người ta cũng
tự động tránh. Đối với những người bình thường, việc di chuyển với tốc độ như
thế kia ngay giữa phố ban ngày ban mặt là coi thường bọn phẩm thấp. Thế nhưng,
đâu thể chặn đường họ lãi mà mắng được? Địa vị quá chênh lệch, cho nên chỉ có
thể tránh xa xa ra một chút mà thôi.
Dưới ánh mắt chú ý của nhiều người, bất quá Tiêu Ngọc không quan tâm, cứ thế
phóng đi, chỉ có Thiên Phong đằng sau là mặt mày đỏ như ăn ớt. Chẳng mấy chốc,
cả hai đã đến trước Quảng trường.
Thiên Phong nhìn quanh nơi này. Cảm nghĩ đầu tiên của hắn là: rộng! Rộng vờ lờ
luôn! Có một cái đài cao ở trung tâm, xung quanh là sân bằng phẳng. Hôm nay
người đến tham dự đông nghịt, nhưng vẫn hoàn toàn không thể lấp đầy được khuôn
viên Quảng trường.
Xung quanh hắn, mọi người không biết đã đứng đây từ bao giờ. Hắn định chen lên
đằng trước, nhưng lại thôi. Đối với một thằng đi muộn, việc tạo ra sự chú ý là
cực kì ngu ngốc.
Dù sao thì, sau một vài cuộc trò chuyện nho nhỏ, hắn cũng biết được vài thứ
người đứng trên đài nói mà hắn chưa kịp nghe, về cách thức thi đấu, về nơi tổ
chức thi…
Đại khái là: Cuộc đấu này rất đơn giản, thi luôn tại Quảng trường này. Chỉ có
1 người thắng, 99 người khác sẽ nhận giải khuyến khích, còn lại thì lượn đi
cho nước nó trong.
Quan trọng hơn, cuộc thi này cần tham gia với tư cách là một đội 2 người.
Thiên Phong nghe tin này, cũng sửng sốt. Có người vì thấy hắn đứng một mình,
nên hỏi về vấn đề này. Quả thực thể chế này đã được đề cập trong tờ quảng cáo,
nhưng sự thật là mắt hắn chỉ dán vào giải thưởng mà thôi.
“Biết thế rủ thêm vài người trong đội cùng tham gia.” Thiên Phong hết sức buồn
bực, chỉ vì cái chi tiết nhảm như thế này mà mất đi 0,00001% tỉ lệ trúng
thưởng, còn gì đáng tiếc hơn được nữa.
Bỗng, hắn nghĩ tới một người, liền chạy đi. Đương nhiên người hắn đang tìm là
Tiêu Ngọc. Lúc đi tới đây nàng cũng chỉ có một mình, hẳn là chưa có đội. Tiếc
là, mới vừa rồi hắn chia tay Tiêu Ngọc, hiện tại không thể nào biết được vị
trí của nàng nữa.
“Tiêu cô nương, rốt cuộc cô đang ở đâu?”