Người đăng: BooKooMan
Từ bé đến giờ quả thực hắn chưa có gặp cướp lần nào.
Thiên Phong quăng vội cái quạt nan trên tay xuống, thân hình bắn đi như thiểm
điện về phía tên áo đen.
Người mặc áo đen phía trước cũng đồng dạng sử dụng tốc độ nhanh nhất mà lao
đi, chỉ thấy trên tay hắn vẫn đang cầm một vật phát sáng màu trắng bạc.
Đó dĩ nhiên là một chiếc Ấn tín. Chủ nhân của nó hẳn là vị trung niên đang
đứng ở một góc đường đằng kia.
Cuộc truy đuổi diễn ra rất ảo, tác giả xin tóm gọn lại như sau:
“Ha ha, trẻ tuổi như mày, Thất nghiệp 1 phẩm là cùng chứ gì, đuổi tao thế quái
nào được.”
“Mày biết tại sao không? Vì tao có phụ trang cấp 2. Haha, phụ trang cấp 2 đấy!
Nhìn đôi dép Biti’ss này đi.”
“Đuối chưa con? Trình mày mà đòi làm anh hùng hiệp nghĩa đi bắt cướp à, 10 năm
nữa đi.”
…
“Này, nói xong chưa thế??” Thiên Phong đi bộ song song với tên áo đen, thắc
mắc hỏi. Sân khấu này có hai diễn viên, không thể để cho thằng lỏi áo đen tự
kỉ mãi được.
“Hả, sao mày lại có thể?” Tên áo đen bộ dạng không thể tin nổi, rất không thể
tin nổi, nói.
“Không biết nữa. Tại bồ chạy chậm quá thôi.” Thiên Phong lắc đầu.
Tên áo đen cắn răng. Đó là một điều khôngggg thể nào có thể xảy ra được! Hắn
đã lên tới Nhị phẩm Thất nghiệp, thêm phụ trang cấp 2 đã có thể sánh với Tam
phẩm đỉnh phong. Thế quái nào vẫn bị một thằng không liên quan đuổi theo kịp?
Theo lí mà nói, bọn phẩm cao rất ít khi ra chợ mua bán vớ vẩn, toàn sai thuộc
hạ đi làm. Tứ phẩm trở lên cũng đã xếp vào hạng phẩm cao. Cho nên Tam phẩm như
hắn hoàn toàn tư cách để mà đi cướp chợ!
Đi làm thuê cho nhà người ta cả năm trời, kiếm được chút tiền mua phụ trang
cấp 2, có đủ tư cách để đi cướp. Theo hắn dự tính, chỉ cần hành nghệ đạo tặc
vài năm nữa thôi, là có thể tấn giai lên Tứ phẩm.
Thế bất nào lại gặp thằng ất ơ này ngay lần đầu tiên hành nghề? Đã thế nó lại
còn đi bộ để bắt kịp mình, rõ ràng không chỉ là Tứ phẩm..
“Tại sao, tại sao, tại sao, tại saooooo?” Tên áo đen gào thét như muốn khóc.
“Này, lảm nhảm gì thế, trả Ấn tín lại cho người ta đi, tao bực mình rồi đấy.
Dù gì tao cũng vừa thua bạc hết sạch tiền xong.” Thiên Phong cau mày.
“Đáng đời. CMM, mày có biết trong khi hàng ngàn vạn người ngoài kia đang vất
vả kiếm ăn, mưu sinh hằng ngày, thì mày lại ngồi đánh bạc. Mày không biết
thương gia đình, không biết quý trọng những gì mình đang có. Cha mẹ sinh con
trời sinh tính, cha mẹ tin này, anh mày tin mày, tao tin mày. Hãy thức tỉnh đi
thằng ngu kia. Mày làm thế là hủy hoại tương lai, là tiếp tay cho bọn gian
thương lấy sư mê muội của người khác làm lợi nhuận, cướp đi công sức đăng
chương cả tháng trời chỉ sau một lần quay tay. Cái loại sâu mọt như mày, tại
sao có thể lên được tới cấp bậc cao như thế, rõ ràng là gia tộc mày thiên vị,
bất công. Trời có thể không quản, đất có thể vẫn dung, nhưng tao đây, không
phục!”
“…” Thiên Phong mặt mày đen xì, dĩ nhiên là hắn á khẩu rồi.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi hắn bước ra khỏi sòng bạc. Trong mắt hắn, trời đất
quay cuồng, không biết nên đi đâu về đâu. Vừa mới sáng ra đã thua bạc, đã thế
còn thua sạch số tiền mình vất vả kiếm được. Nếu có hàng nào phát gối ôm miễn
phí, hắn đã đâm đầu vào tự tử luôn cho rồi.
Cố tỏ ra vui vẻ tiếp tục dạo phố, nhưng trong lòng hắn lúc này lửa giận đang
bốc lên nghi ngút. Nhưng hắn đâu thể trách ai, có trách thì trách bản thân ngu
muội đi tin vào cái bàn xoay đổi đời đấy. Đã thế đoạn cuối lại có một nhân
viên chạy ra đưa cho hắn danh hiệu “Đen bạc đỏ tình”…
Bỗng có một người ở gần chỗ hắn thân hình gần như khuỵu hẳn xuống, thất thanh
hét lên: “Cướp OMG! Giúp tôi với.”
Sẵn có cơn giận trong lòng, Thiên Phong quyết định trút giận lên thằng cướp
kia.
Hắn nghiêng người, dáng đẹp chuẩn người mẫu Hàn Quốc, mông cong đít thóp, lấy
tốc độ bàn thờ mà lao đi. Trời xanh biển lặng gió hòa, ngọn cây nhành lá cũng
không hề đung đưa, tạo cho ta một cảm giác oi bức (Ý muốn nói là trời é* có
gió). Vậy mà Thiên Phong chạy đi nghe bên tai âm thanh của gió cứ gào rú như
máy xay sinh tố. Chạy được hơn 10 giây, hắn nhận ra, hắn đã bỏ xa tên cướp kia
rồi.
Thiên Phong dừng lại, đợi tên cướp kia chạy đến, chặn hắn lại, hỏi: “Ê ngươi
là cướp đúng không? Trả lại đồ đi!”
Và thế là thằng lỏi áo đen kia tiếp tục chạy đi, thỉnh thoảng quay đầu lại tự
kỉ vài ba câu nhảm nhảm.
Thiên Phong lần này cũng không vội vã, từ từ mà đi theo tên áo đen. Tuy không
hiểu gì lắm nhưng hắn biết tốc độ của hắn rõ ràng phải nhanh hơn tên kia rất
nhiều. Cho đến khi hắn đi tên áo đen chửi cho một trận thẳng vào mặt.
Hắn chỉ trực muốn bật lại vài câu, thế nhưng, ngẫm nghĩ lại thì thấy thanh
niên áo đen nói max chí lí, bây giờ mà mắng lại hắn, chẳng phải là cá mè một
lứa hay sao.
“Ta là Thiên Phong, còn ngươi?” Thiên Phong trầm giọng.
“Tên ta là gì, ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần biết, ở thế giới này, chẳng
ai muốn đi cướp cả, đường đường là Luyện khí sư đẳng cấp cao nhất Cao học
giới, lại muốn làm cái nghề thất đức này hay sao? Nhưng những người có hoàn
cảnh như ta thì rất nhiều. Ngươi rõ ràng không có xuất thân nghèo khó, không
thể hiểu được nỗi khổ của ta. Cái Ấn tín này, hôm nay ta không có phúc cầm
rồi.” Nói xong, tên áo đen ném miếng kim loại màu trắng bạc về phía Thiên
Phong, rồi lại chạy như bay về phía cuối chân trời.
Thiên Phong bắt lấy chiếc Ấn tín, trong lòng trầm tư suy nghĩ. “Quả thật mình
đến thế giới này tuy có hơi khổ sở, nhưng nhìn lại rõ ràng còn tốt hơn nhiều
người. 10000 kia, coi như là một bài học đi.”
Cất chiếc Ấn tín vào, một lần nữa nhìn về phía chân trời, Thiên Phong cảm thấy
cuộc sống ở đây có nhiều ý nghĩa hơn là những gì hắn vẫn thường nghĩ.