Hạ Long Thành


Người đăng: BooKooMan

“Ý của đội trưởng nói là toán cướp Ma tốc độ ấy ư?” Một người trong đội không
nhịn được lên tiếng hỏi.

Tôn Thất Vận gật đầu, đáp:

“Đúng vậy. Chúng ta có thể không sợ bọn cướp thường, chứ Ma tốc độ thì khác.
Nghe nói bọn chúng chỉ có 6 thành viên, nhưng người nào người nấy đều là Ngũ
phẩm, riêng tên đầu lĩnh đã tiến vào Lục phẩm trình độ từ lâu.”

“Lục phẩm?”

Thiên Phong nín thở. Hiển nhiên hắn biết Lục phẩm mà Tôn đội trưởng nói là
dạng khái niệm gì. Lục phẩm a! Có thể nói đạt đến Cao học cấp bậc thì thân thể
Luyện khí sư đã có một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất để thích nghi với tốc
độ thần thánh của bản thân. Còn Thất nghiệp thì khỏi phải bàn, đây chính là
cảnh giới, là thế giới mà hàng tỉ người mong ước được chạm tới. Cho nên, nếu
có thể nhanh chóng tăng từ Ngũ phẩm lên Lục phẩm Thất nghiệp, thì cái sự tích
về Thất nghiệp giới nó đâu có chói mắt như thế nữa.

“Một toán cướp sao có thể bá đạo tới như vậy?”

“Ai biết được, nghe nói bọn chúng rất dã man, không chỉ cướp đồ mà còn phế đi
tu vi của nạn nhân nữa.”

“Kyaaaaaaaaaa”

Ma tốc độ nhanh chóng trở thành chủ đề nóng hổi trên kênh thời sự 24h được tài
trợ bởi đội vận chuyển Trường thương hội. Có rất nhiều tin đồn vặt vãnh về
chúng được nhắc đến trên suốt quãng đường đi. Nào là Ma tốc độ chỉ cướp của
người già chia cho trẻ nhỏ, nào là thủ lĩnh Ma tốc độ là con gái... Thiên
Phong chỉ có thể bảo trì trầm mặc không có ý kiến gì, đối với hội cướp trình
độ cao tinh vi tinh tướng như thế này, cả đội hoàn toàn không có biện pháp
kháng cự lại, huống chi là hắn. Hiển nhiên, nếu thật sự xui xẻo gặp phải cướp,
mọi người đã thống nhất sẽ chạy mỗi người 1 hướng…

Đường đi tới Hạ Long thành mỗi lúc một gần hơn.

Theo sự dẫn dắt của trưởng đoàn cũng như bọn tổ lái bên cạnh, Thiên Phong đã
đi qua nhiều nơi, nhiều con đường, rừng có, núi có, làng bản xóm thôn các loại
cũng có luôn, nhiều lúc còn đi dọc theo những con sông dài không thấy điểm
cuối. Cả đội không dừng lại trọ ở bất kì đâu, cứ phóng đi băng băng trên
đường. Mỏi thì nghỉ ven đường, đói đã có Sít dự trữ đem theo. Có thể nói thứ
Thiên Phong thích nhất trong chuyến đi chính là những con đường. Mặt đường ở
đây rộng phải gấp đôi gấp ba cái gầm cầu Long Biên, đã vậy còn không có tí rác
nào. Từ một góc độ nào đó mà nói, sống ở đây còn thoải mái hơn ở quê nhà.

Đoàn xe như cũ tiếp tục tiến lên. Có những ngày mưa lớn, nước chảy thành dòng,
Thiên Phong mới biết đến một vài tác dụng khác của Khí. Người ta hoàn toàn có
thể vận Khí bao bọc quanh thân thể, nước mưa không thể tiến lại gần. Như kiểu
khi bật màn bảo vệ khí lên thì bọn nước mưa xung quanh sẽ tránh ngươi như
tránh hủi.

Ngày thứ 9, Hạ Long thành đã hiện ra trước mắt Tôn Thất Vận cũng như đám loi
choi đằng sau ông, bao gồm thằng trẩu Thiên Phong. Ai nấy đều tỏ ra rất hưng
phấn, chuyến đi này không quá dài, nhưng cũng đã làm cả đội cảm thấy hơi mệt
rồi. Xả hơi vài ngày luôn là một phương pháp tốt để tẩm bổ cho thân thể, hơn
nữa ở đây lại là Hạ Long thành. Thiên Phong cũng thở ra một hơi, đầu cắm xuống
trần xe. Cái này so với mấy chuyến đi phượt bằng xe máy trong tưởng tượng của
hắn thì vất vả hơn nhiều.

Thiên Phong ngước lên, chỉ thấy một đám lính gác trên tường thành đang giơ
ngón tay giữa với đoàn xe. Hắn cảm thấy bối rối vl, tự nhiên lại có người giơ
ngón tay giữa với mình? À, chắc đó chỉ là kiểu chào ở đây thôi, phải nhanh
chóng giơ ngón tay giữa để chào lại không họ lại nghĩ mình thiếu lịch sự!

Hắn lập tức giơ ngón tay giữa lên, khẽ đung đưa, rồi xoay qua từng người một
trong đám lính gác mà “chào” với vẻ mặt thân thiện. Thiên Phong cảm thấy khá
vui. “Coi như khả năng xã giao ở thế giới này của mình cũng không tệ đâu,
haha”.

Mấy người lính gác phía trên cũng sững sờ, rồi lấy cái tù và bên cạnh ra mà
thổi to hết cỡ có thể.

“Ơ lại còn được đón tiếp nhiệt liệt thế này nữa, họ mến khách thật.”

Thấy thế, Tôn Thất Vận chỉ biết lắc lắc đầu. Ông nhảy sang cốc đầu Thiên Phong
một cái, rồi giơ tay ra hiệu gì đó với mấy anh lính ở trên. Họ gật đầu, cầm
một loại kèn khác lên thổi. Cổng thành cũng ngay lập tức mở ra. Xong việc, ông
quay lại chỗ Thiên Phong mà mắng:

“Phải cẩn thận một chút chứ, ở đây là Bối Rối quốc, đâu có thân thiện như Vi
Diệu quốc chúng ta. Suýt nữa thì ăn cơm ngục cả lũ rồi.”

Thiên Phong gãi gãi đầu, cười khổ. Máu trẻ trâu của mình bấy lâu nay ghìm
xuống rồi, sao tự dưng lên cao thế nhỉ?


Tốc Độ Chi Thần - Chương #10