Người đăng: khuynhtanthienha10@
"West EL."
West El đang bận bịu ngồi vứt thịt cho Tử Tinh Bạo Hùng* ăn, nghe tiếng kêu
liền quay đầu lại nhìn Cung Hạo:"Gì vậy Igler? Mình bận lắm, còn cả đống công
việc chưa xong, còn bạn thì sao?'
(* Tử Tinh Bạo Hùng : gấu điên lông tím, chắc thế)
"Xong cả roài."
Cung Hạo trả lời:
"Nên mình chạy qua đây xem bạn có cần mình giúp gì không đấy."
"A, vậy thì tốt quá, cảm ơn bạn nhiều nhé Igler." West El kêu lên:"Vừa vặn nơi
này mình còn núi việc bận không làm nổi, bạn làm giúp nhé. Xem nào, bạn thấy
cái hồ bên kia không? Câu lấy con cá Kim Tuyến lấp lánh đang bơi trong đó ra
rồi róc vảy nó ra hộ mình, mười cái là được. Nhẹ tay thôi không nó chết đấy, ở
đây chỉ có một con thôi."
"Được mà West El." Cung Hạo đi đến bên hồ nước.
"Cẩn thận đấy, răng của nó sắc lắm, nó là loài ăn thịt đấy." West lớn tiếng
kêu lên, Tử Tinh Bạo Hùng trong lồng liền gầm lên một tiếng gầm không kiên
nhẫn. West lúng ta lúng túng vất nhầm cả một mảng thịt to cùng mấy khối Tử
Tinh thạch vào trong lồng. Thứ tới trước thỏa mãn dạ dày của con Bạo Hùng còn
thứ tới sau thì trợ giúp Bạo Hùng khôi phục vết thương - vì nó vừa bị rút đi
rất nhiều máu tươi.
Vặn mình sau một phen bật rộn, cuối cùng West El cũng làm xong tất cả. Nó
ngẩng đầu nhìn vòm trời cao xanh thẳm cùng vầng tà dương đang trôi xuống cuối
chân trời rồi thở khoan khoái và nói với giọng cảm kích:"Mình thật không biết
nói gì để cảm ơn bạn đó Igler. Hôm nay lượng tài liệu mình bị giao nhiều quá,
làm hại mình phải bề bộn không ngừng, may mà bạn tới hỗ trợ."
"Thật ra thì mình không định qua đây, chỉ vừa vặn có việc cần nhờ lại thấy bạn
bận quá nên mình mới giúp bạn trước thôi."
"Thì ra là như vậy, có chuyện gì thì nói đi?"
"Mình muốn có một cái bút cùng vài tờ giấy."
"Bạn muốn làm gì?" West có chút mê hoặc.
"Dùng để ghi chép danh sách, bạn biết đấy, mấy đại nhân vật đến nhận hàng
thường chỉ dùng miệng nói ngày mai ngày kia cần gì rồi đi luôn, nhưng mà nếu
mình bận quá mà lỡ quên đi thì làm sao bây giờ? Mình muốn có giấy để nhớ kỹ
hơn.... Bạn cũng biết là mình được học chữ đấy."
West nói giọng hâm mộ:"Thực hâm mộ, bạn lại có thể nhận biết chữ. Mình sẽ đi
tìm đại nhân Andrew để xin giấy bút, đây cũng không phải chuyện gì đáng lo.
Chỉ là trước đây nơi này có rất ít nô bộc biết chữ nên danh sách tài liệu cũng
không có ý nghĩa."
"Chân thành cảm ơn bạn." Cung Hạo cảm thấy có lẽ may mắn lớn nhất khi mình
xuyên việt tới đây chính là Igler Revised biết đọc chữ.
Trước khi rời đi, Cung Hạo nói với West El: "Nếu như sau này bạn còn gặp thời
điểm bận không qua nổi thì có thể tùy lúc đến tìm mình."
"Được vậy thì còn gì bằng." West El cao hứng nói.
Sáng sớm hôm sau, West El đưa giấy bút tới cho Cung Hạo.
Cung Hạo bắt đầu cẩn thận ghi chép lại trạng thái sinh trưởng của các loại
hoa, ma thực ở trong phòng mình.
Đúng vậy, Cung Hạo yêu cầu giấy bút tuyệt không phải để ghi chép danh sách tài
liệu. Đấy chỉ là thứ yếu, mục đích thực sự của hắn là tỉ mỉ quan sát, nghiên
cứu và phân tích tình huống sinh trưởng của những Ma Thực này.
Có một việc mà Cung Hạo không thể hiểu.
Đó là những rất nhiều Ma Thực ở trong vườn hoa này đều là những loài thực vật
gần như đã tuyệt chủng. Đám nô bộc phải hầu hạ chúng để vừa thu được tài liệu,
đồng thời cũng không thể để chúng chết đi. Nhưng mà như vậy thì sao họ lại
không gây trồng chúng thêm?
Nhìn qua thì có vẻ vị đại sư luyện kim quanh năm trú trong tòa tháp kia không
hề có tí tri thức cùng thói quen gieo hạt. Trong trí nhớ của Igler, Cung Hạo
nhận ra hình như toàn bộ đại lục Phong Minh đều khuyết thiếu suy nghĩ trồng
trọt vì tương lai. Bọn hắn chỉ hứng thú với đánh cướp, quen thói dựa vào sức
chiến đấu cường đại để đoạt thức ăn trong tay người khác mà không biết tự sản
xuất cho chính mình.
Có lẽ đây mới chính là nguyên nhân xuống dốc thật sự của Luyện Kim thuật, nếu
không những Ma Thực gần như tuyệt chủng này hoàn toàn có thể thông qua nhân
công đào tạo để một lần nữa vùng dậy.
Cung Hạo thử chuyên tâm chăm sóc đám Ma Thực này hơn.
Hôm nay Cung Hạo mừng rỡ khi nhận ra trong bống mươi hai loại Ma Thực hắn chăm
sóc có một cây trưởng thành đã kết ma chủng rồi.
Là cái gốc Huyết Tinh Lan đã ăn tươi khối thịt vai của Cung Hạo, hôm nay nó
trả công cho Cung Hạo rồi.
Miệng vết thương của hắn đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khép lại đây này.
Một hạt ma chủng cứ như vậy mà nằm trong tay Cung Hạo, phát ra ánh sáng mê
hoặc lòng người.
Nếu như có thể gieo trống nó, chẳng phải mỗi sáng thức dậy, hắn sẽ không phải
lo lắng tới việc Huyết Tinh Lan chết rồi bị tuyệt chủng ư?
Nghĩ là làm.
Cung Hạo đi tìm West El đòi một chậu hoa, West El hỏi hắn định làm gì. Cung
Hạo trả lời thì West El lại lắc đầu bảo:"Igler à, việc bạn làm không hề có ý
nghĩa. Huyết Tinh Lan là loài cây phi thường khó đào tạo. Thời điểm chúng
thành mầm đã tham ăn máu thịt, hơn nữa chúng cần máu thịt của cơ thể sống."
"Mình có thể cho nó ăn."
"Vậy cũng không có nghĩa là nó sẽ sống. Bạn phải biết mỗi một cây Ma Thực đều
có linh tính, chúng dựa vào việc hấp thụ nguyên tố tinh hoa để bồi dưỡng chính
mình, ở kỳ ấu sinh đều rất yếu ớt, phi thường dễ dàng chết non. Việc bạn làm
sẽ thất bại."
"Nhưng mà mình muốn làm thử."
"Được rồi, bạn đã kiên trì như vậy thì mình sẽ đi xin chậu hoa cho bạn, coi
như trả lại việc bạn giúp mình." West El rất bất đắc dĩ phải gật đầu.
"Tốt nhất là một cái thật to."
"Vì cái gì?"
"Mình cảm thấy hoàn cảnh rộng rãi mới có lợi với nó."
West El nhìn hắn một cách cổ quái:"Được rồi, bạn là một người rất kì lạ."
Cung Hạo cười vui vẻ.
Đêm xuống, West El khệ lệ ôm một chậu hoa cỡ lớn tới khu vực số mười ba.
Điều không ngờ là Andrew cũng tới.
"Ta nghe nói Huyết Tinh Lan kết được một hạt giống, mà ngươi có ý định gây
trồng nó thành cây sống?" Thanh âm của Andrew thật trầm thấp.
Cung Hạo ngẫm nghĩ rồi cẩn thận đáp:"Đại nhân Andrew, tôi nghe nói loài Huyết
Tinh Lan đã tuyệt tích trên đại lục Phong Minh rồi. Tôi nghĩ.... tôi nghĩ có
lẽ tôi có thể trồng thêm được một cây. Như vậy về sau khi đại nhân cần Huyết
Tinh Lan làm thí nghiệm thì có thể lấy nhiều hơn một ít đồ dự bị rồi."
Trên mặt Andrew lộ ra một chút ý thưởng thức:"Rất tốt, xem ra ngươi không chỉ
là một hài tử xinh đẹp mà còn rất hiểu chuyện, cũng rất biết làm việc. Khó
trách vị nam tước phu nhân kia lại tốt với ngươi như vậy."
"Cám ơn đại nhân đã khích lệ, tôi tin rằng mình sẽ làm tốt."
"Như vậy ngươi dự định sẽ nuôi dưỡng nó như thế nào?"
"Trong thời gian theo dõi sự sinh trưởng của Huyết Linh Lan, tôi phát hiện nó
ưa thích hoàn cảnh u ám ẩm ướt. Vì vậy tôi định gieo trồng hạt giống này trong
một vườn hoa tương đối âm u. Nhưng trước mắt tôi vẫn chưa xác định được rốt
cuộc là phải chăm sóc nó như thế nào để nó sống được. Ngài biết mà, đối với
phương diện này, tri thức của tôi rất thiếu thốn.
Andrew có chút kinh ngạc khi nhìn Cung Hạo, hắn nghĩ ngợi một lát rồi nghiêm
khắc nói: "Cũng không phải là chưa có một ai nghĩ đến việc đào tạo loại ma
thực như Huyết Tinh Lan, nhưng tuyệt đại đa số mọi người đều đã thất bại. Hạt
giống Huyết Tinh Lan đối với chúng ta cũng không có lợi gì. Nếu ngươi muốn làm
thử thì ta không phản đối. Ờ được rồi, nếu như ngươi muốn tìm hiểu thêm về các
thông tin liên quan tới ma thực thì ta đề nghị khi nhàn rỗi, ngươi hãy đi thăm
tầng một của Luyện Kim tháp. Ở chỗ đó có một đồ thư quán, tích trữ rất nhiều
sách vở về phương diện này. Ngươi có thể đọc qua một vài tư liệu, ắt hẳn sẽ có
trợ giúp nào đó."
"Tôi có thể đi vào Luyện Kim tháp sao?"
Andrew lúc này mới nhớ ra, Luyện Kim tháp không phải là nơi cho nô bộc tiến
vào. Hắn nghĩ ngợi rồi nói:"Ta nhớ là ngươi biết chữ, đây là chuyện tốt. Ta
cho ngươi một lựa chọn, đồ thư quán trong Luyện Kim tháp cần một thư ký, công
việc chủ yếu là ghi chép một ít số liệu cùng các loại tài liệu, phát hiện mới.
Luyện Kim là một môn học vấn uyên bác, không ai biết lúc nào chúng ta sẽ tìm
ra được điều gì mới nên luôn cần có một người ghi số liệu như vậy. Nếu như
ngươi tới đảm đương công việc này thì một học đồ bên Pierre sẽ được thoát khỏi
mớ ghi chép nặng nề đó. Tuy vậy ta không thể hủy bỏ công tác của ngươi ở khu
vực số mười ba, hơn nữa sắp tới có thể ngươi sẽ phải bận rộn khi nuôi trồng
Huyết Tinh Lan. Nhưng nếu ngươi vì việc ngoài mà làm lỡ bổn phận của mình thì
ta cũng không tha lỗi cho ngươi. Nói cách khác, để đạt được cơ hội vào tầng
một Luyện Kim tháp, ngươi phải nhận thêm nhiều việc khác, ngươi có nguyện ý
hay không?"
Trong mắt Cung Hạo sáng lên màu hưng phấn:"Tôi nguyện ý!"
Hắn đương nhiên nguyện ý, đối với hắn, đây là cơ hội khó đạt được. Có thể tiến
vào đồ thư quán trong Luyện Kim tháp cũng đồng nghĩa với việc hắn sắp được học
rất nhiều tri thức quan hệ tới Luyện Kim thuật. Nếu như nói ma lực cường đại
tượng chưng cho một ma pháp sư hùng mạnh thì Luyện Kim sư lại dùng tri thức
phong phú để làm lớn mạnh chính mình.
Vô luận như thế nào thì Cung Hạo cũng khó có thể buông tha một cơ hội như vậy.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của Chung Hạo, Andrew khẽ thì thầm:"Tiểu tử này thật
thú vị."
Hắn tiệt tay tháo một huy chương treo trước ngực mình và vứt cho Cung Hạo:
"Cầm lấy cái này, ngươi giành được tư cách tự do ra vào tầng một luyện kim
tháp rồi. Không có nó mà tự tiện tiến vào sẽ bị khôi lỗi võ sĩ giết ngay tại
chỗ. Bất quá ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, phạm vi hoạt động của ngươi chỉ là
tầng một. Nếu như ngươi dám bước lên tầng hai.... Hừ, bậc thày luyện kim như
chúng ta cũng không chỉ có một loại vũ khí là khôi lỗi võ sĩ, khi đó ta sẽ dạy
ngươi cái gì gọi là khủng bố đấy."
Nói xong, hắn quay người rời khỏi.
Tuy hắn không ôm nhiều hi vọng trong việc gieo trồng Huyết Tinh Lan nhưng có
thể thay đạo sư giảm bớt công việc của một gã học đồ, âu cũng là một biện pháp
không tệ.
Từ trước đến nay, tòa tháp cao giữa thành đều là nơi thần thánh mà đám nô bộc
hướng tới.
Mỗi một tầng lại tượng chưng cho thân phận và địa vị khác nhau.
Tầng tháp cao nhất chính là phòng thí nghiệm của đại sư luyện kim Heins. Hắn
giống như thần trên đảo, đừng trên cao nhìn xuống chúng sinh, nắm giữ toàn bộ
tiểu quốc nho nhỏ này.
Cả tòa thành có khoảng chừng hai trăm bộ khôi lỗi võ sĩ, tất cả đều nghe lệnh
từ Heins. Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, đám khôi lỗi võ sĩ này sẽ vì hắn mà
giết chết bất cứ mục tiêu nào.
Thực lực của khôi lỗi võ sĩ chỉ tương đương với một võ sĩ cấp ba bình thường.
Ở trên nấc thang phân giai mười cấp võ sĩ, giai vị như vậy cũng không tính là
cao. Nhưng loại giai vị này lại là lực lượng chính của các quốc gia trên đại
lục. Số lượng võ sĩ trên tam giai dần dần giảm bớt theo phẩm cấp, không thích
hợp trở thành binh chủng tác chiến chủ lực trong đại binh đoàn. Bởi vậy binh
chủng chủ lực của vương quốc bình thường đều do võ sĩ cấp ba, cấp bốn tạo
thành.
Nếu để cho một vị võ sĩ cấp ba đối chiến với một bộ khôi lỗi võ sĩ thì thắng
lợi hơn phân nửa thuộc về võ sĩ cấp ba. Bởi vì khôi lỗi võ sĩ dẫu sao cũng chỉ
là con rối do luyện kim sư chế tạo ra, trí lực rất thấp, khuyết thiếu năng lực
phán đoán.
Nhưng nếu như để một ngàn vị võ sĩ cấp ba chống lại một ngàn bộ khôi lỗi võ sĩ
thì thắng lợi nhất định sẽ là của khôi lỗi võ sĩ, hơn nữa còn là đại thắng.
Vẫn là nguyên nhân cũ, đám con rối này không có tình cảm, không biết sợ hãi,
trung thành với tướng lãnh, phục tùng chỉ huy, cho dù bảo nó đi tự sát, nó
cũng không hé răng một lời. Dù đem tay chân nó chặt đứt, nó cũng sẽ bò qua
phía địch nhân để tác chiến.
Biện pháp duy nhất để tiêu diệt chính là chặt đứt toàn bộ thân thể của nó.
Trên chiến trường, không nghi ngờ gì, loại con rối như vậy chính là chiến sĩ
được các tướng lĩnh hoan nghênh nhất. Bọn nó sẽ không nhao nhao lên đòi phát
quân lương, sẽ không nổi loạn, sẽ không gây chuyện thị phi như đám lão binh
hết thời. Thậm chí chúng còn không cần ăn cơm, uống nước, chỉ cần có nguồn
năng lượng tinh thạch, cho dù trong hoàn cảnh tác chiến ác liệt nhất cũng
không than lấy một câu, không kêu gào mệt mỏi. Cho dù bị địch nhân bao vây
không lối thoát cũng sẽ không lộ vẻ chán chường, càng không buông vũ khí chạy
trốn, mà sẽ huyết chiến tới chết.
Chính vì như vậy mà trong quá trình phục hưng của đế quốc Lance chỉ dùng chừng
hai nghìn khung khôi lỗi võ sĩ đã đánh bại một binh đoàn do hai vạn người tạo
thành. Bởi vậy dễ dàng có thể thấy được sự đáng sợ của khôi lỗi võ sĩ. Mà đây
vẫn chỉ là loại ma ngẫu bình thường, ở trên khôi lỗi võ sĩ còn có thứ càng
kinh khủng, chính là huyết nhục khôi lỗi tương đương với võ sĩ cấp bốn. Nghe
nói trong thời đại chiến tranh, ma ngẫu võ sĩ có thể so sánh với võ sĩ cấp
bảy, tám đều xuất hiện. Đáng tiếc theo sự tàn lụi của Luyện Kim thuật, kỹ
thuật chế tác những con rối - ma ngẫu chiến tranh này cũng chậm rãi bị thất
truyền rồi.
Mà ở trong truyền thuyết, ma ngẫu đáng sợ nhất là Cự Ma Thần do đại sư luyện
kim Electra chế tạo. Sức chiến đấu của chúng truy sát đỉnh cấp võ sĩ. Ở trong
những năm tháng điên cuồng kia, Electra đã từng dựa vào quân đoàn Ma Thần để
quét ngang gần hết toàn bộ đại lục, khiến cho thế nhân phải rung động.
Tiếc thay sau khi Electra thần bí bị mất tích, quân đoàn Ma Thần cũng mai danh
ẩn tích, từ đó về sau không còn thấy mặt trời. Phương pháp chế tạo Cự Ma Thần
cũng theo đó mà thất truyền.
Nhưng sự thần kỳ cùng vĩ đại của các bậc thày luyện kim là không thể thay đổi.
Mỗi khi nghĩ đến những truyền thuyết thần kỳ này, tâm tình Cung Hạo lại kích
động.
Cho dù phần lớn nguyên nhân hắn dốc sức liều mạng làm việc là để biểu hiện
mình, cố gắng đến mức cao nhất để không bị nguy hiểm nhưng dần theo những dòng
chữ lý giải sâu sắc về Luyện Kim thuật, hắn nhận ra mình cũng đã dần dần yêu
môn học vấn này.
Việc làm kiếp trước của hắn là thí nghiệm đấy, trời sinh đã có nồng đậm hứng
thú với phương diện này. Giờ đây được đi tới thế giới này, trong mắt được
chứng kiến chút ít sinh vật kỳ lạ quý hiếm, tiếp xúc với nhiều loại đồ đạc hắn
chưa từng nghĩ đến. Một hệ thống học vấn khổng lồ mà phức tạp đang mở rộng cửa
với hắn, được nhìn thấy cánh cửa tri thức ngay trước mặt khiến hắn càng khát
khao được phá giải những tri thức ảo diệu trong đó.
Cha từng nói, nguồn gốc động lực của mỗi một nhà khoa học thành công đều xuất
phát từ khát khao tìm hiểu tri thức cùng khoa học. Người không có loại cảm
giác khát khao kiến thức này, vĩnh viễn không thể thành công.
Mà bây giờ, đứng ở trước học đường tri thức phong phú, nhìn xem từng bản từng
bản bìa cứng sách nhỏ, tưởng tượng nơi này gần như bao gồm tất cả tri thức
trong Phong Minh đại lục, hắn cảm thấy sự đói khát tri thức dâng lên từ chốn
sâu thẳm trong nội tâm.
Hắn quá muốn được học và hiểu rõ những tri thức này.
"Ê, thằng kia, đứng ngẩn người ở đó làm gì?" Một thiếu niên mặc học đồ bào*
hét lên với Cung Hạo.
(* học đồ bào : áo của người học việc, mà thế thì chả thấy có tí ma pháp nào
cả.)
Tiếng hét lôi Cung Hạo giật mình từ trong ý thức trở lại thực tế, hắn vội vàng
nhìn qua phía trước:"Là đại nhân Neel sao? Tôi phụng mệnh đại nhân Andrew tới
đây làm thư ký."
Neel nhìn cái gã "nô bộc ti tiện" trước mắt bằng vẻ coi thường, sau đó lạnh
lùng nói:"Không cần kêu ta là đại nhân. Ở chỗ này chỉ có ba người ngoài đại sư
Heins được xưng là đại nhân. Ngươi cứ kêu ta là Neel pháp sư là được rồi."
"Vâng, pháp sư Neel."
Rõ ràng chỉ là thằng giúp việc, lại đòi tự xưng là pháp sư, Cung Hạo cố nén
cười, trong đầu lại hiện lên suy nghĩ: chỉ ba người được xưng là đại nhân?
Ngoại trừ Andrew và Pierre, ở đây còn đại nhân vật nào nữa?
Đè nén nghi hoặc trong lòng, Cung Hạo cung kính nói:"Vậy thưa đại nhân Neel,
xin hỏi tôi nên bắt đầu công tác từ đâu?"
"Rất đơn giản. Mỗi ngày, khi tiếng chuông buổi trưa rung lên tiếng thứ hai thì
ngươi tới đây chờ đợi, sẽ có người đem kết quả thí nghiệm trong ngày đến cho
ngươi. Việc ngươi phải làm là ghi chép rồi phân loại nó. Nếu như một phương
pháp chế tác nào chứng minh được sự hiệu quả thì ngươi phải chỉnh lý những ghi
chép về nó thành một quyển sách, sau đó viết tên lên trang bìa. Chỉ có vậy
thôi."
"Vâng, pháp sư Neel, tôi đã hiểu."
"Nhớ kỹ, ngươi phải tận hết khả năng để hiểu rõ những tư liệu ở đây. Suy cho
cùng thì không ai có thể nhớ tất cả các kết quả thí nghiệm. Nhiều khi đại nhân
sẽ đến đây tra cứu tư liệu. Đến lúc đó, ngươi phải mau chóng tìm được tất cả
những ghi chép cần thiết cho đại nhân, chứ không phải là tìm loạn lên."
Mắt Cung Hạo sáng ngời:"Vậy có nghĩa là tôi phải lật xem và ghi nhớ từng loại
thư tịch, ghi chép ở nơi này sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để dâng tài liệu
lên khi các đại nhân cần."
Học đồ tên Neel có chút do dự:"Theo lý thuyết thì thân phận của ngươi không
được tiếp xúc với thuật luyện kim cao cấp.... Bất quá cũng không sao, chỉ là
ngươi...."
Neel ngừng nói khiến trái tim Cung Hạo đập nhanh hẳn lên.
Neel nói tiếp:"Mà thôi, ta cho ngươi được tùy ý đọc qua tư liệu ở nơi này.
Được rồi, cuối cùng ta cũng được giải thoát khỏi cái đống công văn chết tiệt
này rồi, về sau ta không bao giờ.... muốn đi vào địa phương quỷ quái này nữa.
Ta ghét làm thư ký!"
Neel cười lớn rồi bỏ đi, để một mình Cung Hạo ở lại trong tàng thư quán vắng
vẻ.