Người đăng: khuynhtanthienha10@
Mười lăm đứa trẻ đi theo bước chân của Andrew, chậm rãi tiến vào hòn đảo.
Vẻ ngoài của Luyện Ngục đảo cũng chả có gì lạ, bán kính của nó tầm tám mươi
dặm Anh, hơn hai phần ba diện tích trên đảo bị rừng rậm nhiệt đới nguyên thủy
bao phủ. Rừng rậm nhiệt đới nguyên thủy trải dài từ bờ biển tới chỗ sâu trong
lòng đảo.
Khu rừng nhiệt đới này giống như sản vật còn sót lại từ thời đại kỷ Jura hơn
mười vạn năm về trước, khắp nơi đều là những thân cây nhiệt đới đồ sộ, những
chóp cây cao lớn xuyên thẳng trong mây, tán cây xòe ra như chiếc ô xanh mát
che kín bầu trời, ba bốn người ôm không hết một cụm rễ cây, dây leo cùng thực
vật nhiều không đếm xuể. Những cây cối cao lớn này chính là loài cây chủ yếu
của Luyện Ngục đảo - cây Vụ Sam.
Vụ Sam là loài thực vật kỳ lạ mang thuộc tính nước, hấp thu nguyên tố nước
trong không khí rồi thải ra rất nhiều hơi nước để điều tiết độ ẩm không khí ở
xung quanh. Hơi nước thải ra từ cây Vụ Sam trộn lẫn với hủ khí trên biển chết
tạo thành từng khối sương mù màu trắng khổng lồ đan xen vào nhau, bao phủ trọn
cả hòn đảo. Chỉ đến giữa trưa khi ánh mặt trời lóe lên rực rỡ nhất, Luyện Ngục
đảo mới thoát khỏi sương mù và lộ ra diện mục dữ tợn của nó.
Do hiện tượng sương bốc hơi nên tầm nhìn của mọi người nhìn thấy bị cản trở
rất nhiều, chỉ đến khi đi được tầm năm trăm thước trong rừng nhiệt đới thì đám
thiếu niên mới phát hiện một tòa thành rộng lớn đang đứng sừng sững nguy nga ở
trong rừng.
Tòa thành này chiếm diện tích cực lớn, trung ương là một tòa tháp cao sừng
sững sắc lẹm như lưỡi kiếm, dùng tư thế vua nhìn thiên hạ để quan sát bốn
phía.
Vị trung niên dẫn đám thiếu niên đi tới trước tòa thành, hai thiếu niên tầm
mười sáu tuổi đứng trước cửa thành nhìn thấy vội chạy ra chào đón, một người
trong đó tiến lên trước một bước, đặt tay phải ở trên ngực, cung kính cúi
người và nói:" Andrew đại nhân, mừng ngài trở về."
Andrew lạnh lùng hỏi:"Thacker, khi ta không ở đây có ai phạm sai lầm không?"
Thiếu niên tên Thacker vội vàng nói:"Không một ai dám vi phạm ý chí của ngài,
thưa Andrew đại nhân."
"Rất tốt, West El, hãy nói sơ qua cho chúng nó biết đây là nơi nào, cùng với
quy củ tại nơi này."
"Xin tuân theo lời dạy của ngài, thưa Andrew đại nhân."
Thiếu niên khác tên gọi West El cung kính trả lời.
Nghe West El giảng giải, rốt cuộc Cung Hạo cũng hiểu mình đã đi tới địa phương
nào.
Trước khi tìm hiểu về dạng tồn tại như Luyện Ngục đảo, mình sẽ kể về lịch sử
phát triển ma pháp của Phong Minh đại lục.
Nhắc lại những ngày đầu lịch sử, đã hơn sáu ngàn năm trôi qua kể từ khi trên
Phong Minh đại lục có người vô tình phát hiện ra sự tồn tại của nguyên tố.
Đồng thời cũng thành công trong việc sinh ra sự cộng minh với nguyên tố ma
pháp, bằng vào trí tuệ bản thân để sáng tạo ra ma pháp đầu tiên, trở thành ma
pháp sư đầu tiên của Phong Minh đại lục.
Trong sáu ngàn năm lịch sử phát triển và vận dụng ma pháp của nhân loại, hơn
ba ngàn loại pháp thuật mới được sáng tạo ra, các thuyết ma pháp chia làm hàng
chục phe phái. Các loại ma pháp sư, đẳng cấp lớn nhỏ cũng dần dần phân chia
theo hướng hệ thống hóa, làm cho cả Phong Minh đại lục trở thành một đại lục
ma pháp điển hình.
Nhưng mà ma thuật lại không dành cho tất cả mọi người. Kẻ không có thiên phú,
bất kể cố gắng thế nào cũng không thể trở thành một ma pháp sư ưu tú. Trải qua
hàng ngàn năm nghiên cứu, cuối cùng mọi người đều phải chấp nhận, trong vạn
người mới có một người thực sự có năng lực học tập cũng như sử dụng ma thuật.
Còn một người có thiên phú xuất sắc, nắm giữ ma pháp thuật cao cấp thì mười
vạn người mới có một. Nhưng những người có thể sáng tạo và phát minh ma pháp
thuật mới thì đến trăm vạn người cũng không dễ có một ai.
Huyết thống bắt đầu trở thành tiêu chuẩn chính trong việc quyết định khả năng
ma pháp của con người. Hậu duệ của ma pháp sư có xác suất trở thành ma pháp sư
cao hơn rất nhiều con của người bình thường. Vì vậy quan niệm về huyết thống
cao quý dần ăn sâu bén rễ, trở thành chân lý thâm căn cố đế không thể lung
lay.
Mọi người đều tin rằng, con người từ khi sinh ra đã được phân định đẳng cấp,
phàm là người mang trong mình dòng máu của ma pháp sư chính là quý tộc trời
sinh.
Nhưng mà loài người từ xưa đến nay vẫn không hề thiếu kẻ phản nghịch, luôn có
những người mang ý đồ rỡ bỏ gông xiềng, phá vỡ quan niệm thông thường, đập tan
xiềng xích quan niệm ràng buộc bản thân.
Ước chừng tại một ngàn năm trước, dưới tình huống không thể câu thông với lực
lượng nguyên tố nhưng một người tên là Georgie - Lambourne vẫn kiên trì không
ngừng truy cầu ma pháp huyền bí. Thông qua sự kiên trì nghiên cứu nhiều năm,
cuối cùng hắn phát hiện ra sự cộng minh với nguyên tố ma pháp không chỉ là
mượn nhờ lực lượng trong nguyên tố mà còn nhiều cách khác để sử dụng lực lượng
ma pháp, khiến cho người bình thường cũng có thể sử dụng ma pháp chứ không chỉ
riêng lũ ma pháp sư kiêu ngạo kia nữa.
Vào thời điểm ấy, phát hiện này đưa tới sự chấn động mãnh liệt, rất nhiều
người khát vọng giành được ma pháp dồn dập đi theo hướng nghiên cứu của
Georgie - Lambourne, cuối cùng công trình này đã tạo thành một hệ thống ma
pháp khổng lồ, nó chính là nguồn gốc của thuật luyện kim.
Điểm khác biệt với ma pháp sư là luyện kim thuật không mượn nhờ lực lượng bản
thân để sử dụng pháp thuật. Bọn họ sử dụng trí tuệ phong phú của bản thân, sưu
tập các loại tài liệu trân quý, chế tạo các loại đạo cụ ma pháp để đạt được
mục đích. Nếu như nói ma pháp sư là cá nhân có năng lực mạnh mẽ thì luyện kim
sư chính là một công trình sư vĩ đại, bọn họ các thiết kế, chế tạo ra các loại
vũ khí, vật dụng ma pháp, không ngừng truy cầu cuộc sống tốt đẹp hơn....
Nếu như nói ma pháp sư là tồn tại mạnh nhất trong thế giới ma pháp nguyên thủy
thì thuật luyện kim chính là con đường phát triển chủ chốt của thế giới khoa
học kỹ thuật. Rồi sau đó cái tới sau dần dần vượt lên trên cái tới trước.
Luyện kim thuật giúp cho người thường cũng có thể nắm giữ sức mạnh của ma
pháp, đồng thời cũng nhanh chóng đề cao sự phát triển của cả xã hội.
Khoa học kỹ thuật vật chất cũng thế, ma pháp nguyên tố cũng vậy, đặc điểm
chung của nó đều là không ngừng khiến bản thân chúng tôi hiểu rõ hơn về thế
giới quanh mình, đồng thời cũng vận dụng những lý giải này và chuyển hóa chúng
thành những phát minh phục vụ nhân loại. Nhưng đến khi văn minh phát triển tới
một trình độ nhất định thì nó lại khiến nhân loại cùng những loài sinh vật
khác trong thế giới phải giành giật tài nguyên với nhau.
Để làm ra một lọ ma pháp dược tề cần ít nhất mười cây ma tính thực vật cùng
với xác của năm con ma thú. Mọi người chỉ sử dụng những bộ phận hữu dụng với
mình, còn những bộ phận vô dụng liền bị vứt bỏ không thương tiếc.
Ở vào thời kỳ luyện kim thuật phát triển điên cuồng nhất, rất nhiều rừng rậm
nhiệt đới nguyên thủy đã bị mọi người đốn bỏ, ma thú bị săn giết trên diện
rộng. Ngoại trừ một ít đỉnh cấp ma thú sinh tồn ở khu vực cực kỳ nguy hiểm thì
phàm là những địa phương có dấu chân nhân loại đều đã bị phá hư triệt để, mọi
người gần như không buông tha chút gì.
Bọn họ tận sức vơ vét và không hề dừng lại.
Những ma ngẫu cỡ lớn phục vụ chiến tranh bắt đầu bị chế tạo ra, các loại khôi
lỗi võ sĩ xuất hiện như nấm mọc sau mưa. Mỗi một thanh vũ khí trước khi ra
chiến trường đều bị ngâm trong nguyên tố ma pháp, đến binh lính cũng có thể sử
dụng quyển trục ma thuật cùng ma pháp dược tề trong chiến đấu.... Bất luận là
phát minh vĩ đại cỡ nào cũng được sẽ bị sử dụng trong chiến tranh, các đế quốc
không ngừng tiêu hao lực lượng của nhau, trắng trợn xâm lược, đánh cướp tài
nguyên, phá hư sản xuất để chiếm đoạt thuộc địa. Ví dụ như khi mỗi khi có
quặng bí ngân diện tích lớn hoặc mỏ tinh kim nào đó bị phát hiện, lập tức bị
các nước đổ xô tới tranh đoạt. Một mặt khai thác, một mặt luyện chế, một mặt
bị tiêu hao qua các cuộc chiến tranh, tài nguyên bị vơ vét tiêu xài hoang phí
ở khắp nơi.
Ở trong những năm tháng chiến tranh điên cuồng đó, luyện kim thuật trở thành
thước đo quyết định thực lực của một quốc gia. Một đám con rối chiến tranh có
hiệu quả gấp trăm lần lũ ma pháp sư kiêu ngạo không biết nghe lời, mà cũng rẻ
hơn nhiều lắm. Nhưng mà trăm năm về sau, mọi người mới nhận ra đại lục màu mỡ
đã từng tràn ngập tài nguyên đã bị chiến tranh tàn phá thành một mảnh phế
tích. Tài liệu có thể dùng để luyện kim ngày càng ít, ma tính thực vật chết đi
trên diện rộng, các loại ma thú dần bị tuyệt chủng trong bàn tay con người.
Từng phiến rừng rậm nhiệt đới nguyên thủy dần dần biến mất khỏi mặt đất, thay
vào đó là một đám ma mẫu, ma tượng, ma pháp khôi lỗi rách rưới hỏng hóc bị vứt
đi, tạo thành từng đống hoang tàn đổ nát.
Vô luận là quá khứ, hiện tại hay tương lai, từ trước đến nay, cách loài người
đối sử với tài nguyên thiên nhiên chỉ là tận tình khai thác, phá hủy. Xét về
mặt nào đó, chúng đại biểu cho trình độ phát triển khoa học kĩ thuật của một
thế giới - hệ sinh thái ở nơi nào bị phá hư càng nhiều, thành tựu nghiên cứu
khoa học kĩ thuật càng cao.
Nhưng mà tới một ngày, khi tài nguyên dần cạn kiệt, các thí nghiệm không thể
tiến hành vì thiếu tài liệu thì luyện kim thuật dần dần bị mất đi ánh hào
quang huy hoàng khi ấy. Mọi người lại tin rằng, ma pháp sư mới là lực lượng
không thể thay thế trên đại lục này, mà đám luyện kim sư nghiên cứu luyện kim
thuật làm cái gì cũng sai, có khi sự ra đời của họ đã là một sai lầm.
Từ đó về sau, luyện kim thuật dần dần xuống dốc. Một ít thuật luyện kim thần
kì cũng bị thất truyền.
Mặc dù thuật luyện kim dần dần bị xuống dốc nhưng một ít quốc gia ôm ấp khát
vọng lớn mạnh vẫn không hề buông xuôi khát khao tái hiện sức mạnh của luyện
kim thuật huy hoàng ngày xưa....
Ước chừng hai mươi năm trước, một thuyền buôn thuộc về vương quốc Lance trong
lúc vô tình đi ngang qua biển chết đã đi lạc vào Luyện Ngục đảo trong biển
sương mù.
Ở trên hòn đảo này, bọn họ nhìn thấy những cánh rừng nhiệt đới nguyên thủy
cùng nhiều loại ma thú quý hiếm.
Bọn họ phát hiện có khoảng hơn tám nghìn loài sinh vật sinh sống ở trên Luyện
Ngục đảo, trong đó có gần hai nghìn loài sinh vật cùng thực vật ma tính. Bởi
vì Luyện Ngục đảo bị giấu ở trong sương mù nhiều năm nên hòn đảo này chỉ bị
một lượng rất nhỏ người trên thuyền buôn biết đến, hoàn cảnh sinh tồn tự nhiên
thì gần như không tìm thấy dấu hiệu có người đến phá hư. Chẳng những vậy,
trước mắt thủy thủ đoàn cùng ông chủ thuyền buôn còn có hơn ba trăm loài ma
thú bị tuyệt chủng ở trên Phong Minh đại lục đang sinh tồn, bay nhảy khắp nơi.
Thủ lĩnh của thương đội này đã bán tin tức này cho quốc vương đương thời của
đế quốc, một kế hoạch khổng lồ vì vậy mà sinh ra đời.
Quốc vương Strick đệ ngũ của vương quốc Lance khi ấy đã tự mình cho mời và yêu
cầu vị đại tông sư luyện kim xuất sắc nhất là Patrick.Heins lập tức khởi hành,
tiến về Luyện Ngục đảo. Đồng thời hắn cũng xây dựng một tòa lâu đài ở trên đảo
để luyện kim, sau đó lại tuyên bố vì an toàn của dân chúng Lance, toàn bộ phạm
vi biển chết thuộc khu vực cai trị của đế quốc đã bị liệt vào cấm địa.
Trên Luyện Ngục đảo, Heins đạt được sự ủng hộ của cả vương quốc, nghiên cứu
cùng chế tạo các loại con rối chiến tranh vì vương quốc Lance. Con rối chiến
tranh vì nguyên nhân tài nguyên quá mức khan hiếm nên gần như đã tuyệt tích
trên khắp đại lục. Mà Luyện Ngục đảo lại tồn tại, sự xuất hiện của nó để cho
giai cấp thống trị vương quốc Lance nhìn thấy cơ hội chấn hưng đất nước.
Hai mươi năm sau, Heins đã trở thành vị đại sư luyện kim đáng sợ nhất đại lục,
trong tay hắn nắm giữ hơn ba mươi thuật luyện kim đã thất truyền.
"Thì ra nơi này là tràng thực nghiệm luyện kim thuật của đế quốc?" Một gã
thiếu niên bật thốt, trong ngữ khí toát lên vẻ sung sướng.
Được biết nơi mình sắp làm việc là hạch tâm cơ mật để phát triển đế quốc, chắn
chắn mỗi một thiết niên đều cảm thấy hưng phấn như vậy, tất cả mọi người liền
xì xào bàn tán ồn ào cả lên. Một vài đứa nhỏ còn tưởng tượng có lẽ sau này nó
sẽ được học cái gì đó như pháp thuật luyện kim uyên thâm huyền diệu, như vậy
ngày sau chắc nó cũng sẽ được lên cao như diều gặp gió....
Nhưng mà trong thoáng chốc, tâm tình Cung Hạo chợt nặng trĩu.
Suy cho cùng hắn cũng không phải là những thiếu niên đơn giản kia, mà là người
đến từ thời đại bùng nổ thông tin tin tức. Lý giải của hắn với nhân tâm rõ hơn
đám hài tử này nhiều.
Không quen biết gì lại được đưa tới địa phương có ý nghĩa trọng đại với đế
quốc như thế này, thông thường đều chỉ có một kết quả - cả đời chúng cũng
không có hi vọng ra khỏi hòn đảo này.
Chẳng lẽ mình xuyên việt tới thế giới này lại để làm một kẻ tù tội sao?
Hơn nữa không hiểu vì sao, trong suy nghĩ của hắn ngầm nổi lên cảm giác không
ổn, rồi lại nhất thời không thể nói ra vì sao.
West El nói:"Đại sư Heins là chủ nhân tối cao của Luyện Kim thành, ý chí của
ngài là vận mệnh của chúng ta. Dưới đại sư Heins là hai vị trợ thủ, theo thứ
tự là đại nhân Andrew và đại nhân Pierre. Vừa rồi các bạn đã được gặp đại nhân
Andrew, ngài ấy có trách nhiệm quản lý nô bộc, còn đại nhân Pierre chịu trách
nhiệm quản lý học đồ.
West El chỉ tay về tòa tháp cao sau lưng và nói:"Đại sư Heins và đại nhân
Pierre cư ngụ ở trong tòa tháp kia, bình thường bọn họ không ra ngoài. Trong
tình huống bình thường, các bạn sẽ không được trông thấy bọn họ. Ngày thường
tất cả các mệnh lệnh đều do đại nhân Andrew tuyên bố, cho nên chúng ta chỉ cần
tuân theo lời căn dặn của Andrew đại nhân là được rồi."
"Xin hỏi học đồ cùng nô bộc có gì khác nhau?" Một gã thiếu niên tò mò hỏi.
"Học đồ có trách nhiệm tham gia các thí nghiệm của đại sư, là trợ thủ thiết kế
và chế tạo. Địa vị của học đồ cao hơn hẳn nô bộc, nhân số của bọn họ không
nhiều, chỉ khoảng mười người thôi. Họ là những luyện kim học đồ ưu tú nhất
được nhiều địa phương tiến cử tới nơi này. Còn trách nhiệm của nô bộc là hoàn
thành các loại việc lặt vặt, là trợ thủ của trợ thủ. Trong lâu đài có khoảng
sáu mươi nô bộc, mỗi người đều phải làm rất nhiều việc. Tôi và Thacker là
người đứng đầu đám nô bộc, các bạn bình thường do chúng tôi chỉ huy.
Thacker bước lên trước một bước:"Tốt rồi, bây giờ từ trái qua phải, các bạn
hãy đọc số của mình lên. Số chẵn theo tôi, số lẻ đi theo thằng West El. Chúng
tôi sẽ dẫn các bạn đến địa phương làm việc. Từ giờ trở đi, các bạn không được
để đại nhân mất hứng, phải chăm chỉ làm việc, nghe rõ chưa?
"Nghe rõ." Tất cả thiếu niên đồng thời hét lên.
Sau khi bàn giao lại các hạng mục công việc cần chú ý, West El và Thacker liền
dẫn đám thiếu niên vừa được chia làm hai đội vào trong thành.
Trung ương tòa thành là một sân rộng trống trải. Vô số thiếu niên mặc áo quần
màu trắng đang bận bịu làm việc của riêng mình.
Mục tiêu công việc của bọn nó là những sinh vật không biết tên bị nhốt ở trong
lồng.
Ở trong lồng sắt, một sinh vật vẻ ngoài trông giống hệt như con bọ ngựa đang
khua khoắng cặp càng to như cái lưỡi liềm, cái miệng rít lên tiếng rít sắc bén
với người thiếu niên đứng ngoài, cặp càng sắc lẹm đập loạn xạ vào lồng sắt
khiến màn chắn ma pháp trên lồng sắt thỉnh thoảng lại lóng lánh ra tia sáng
trắng lóa.
Một chú ốc sên to như tòa núi nhỏ, bộ dạng lười biếng, nằm bò ra trong lồng,
sau mỗi lần nó hô hấp thì lại có một làn sương mù băng giá bốc lên.
Lại có một con mèo ba mắt luồn lên nhảy xuống ở trong lồng, phát ra tiếng kêu
gào vang dội như sấm sét đang rền vang nhưng lại không thể truyền qua kết giới
cách âm bố trí bên ngoài tòa thành. Ở lồng sắt bên cạnh nó lại giam giữ một
sinh vật hình dạng như rồng, lân phiến trên thân nó không ngừng phụt lên lưỡi
lửa khiến người đứng cạnh phải hãi hùng khiếp vía.
Điều làm cho Cung Hạo kinh ngạc nhất chính là hắn gần như không hề tìm thấy
bất cứ tư liệu nào liên quan đến những sinh vật này từ trong trí nhớ của Igler
Revised. Nói cách khác, phần lớn những ma thú ở trong này đều là sinh vật đã
tuyệt chủng.
Ở bốn góc tòa thành là một đám con rối võ sĩ, giống y như đúc đám con rối đi
sau lưng người trung niên khi trước. Lực lượng phòng vệ chủ yếu của cả tòa
thành chính là do đám võ sĩ con rối này tạo thành. Tuy không có sinh mệnh chân
chính nhưng bọn chúng mạnh mẽ phi thường và vĩnh viễn trung thành với chủ
nhân.
Sau khi an bài công việc của những thiếu niên khác, West El dẫn Cung Hạo tới
một vườn hoa, ở nơi này gieo trồng một ít loài hoa, thực vật kỳ quái mà hắn
chưa thấy bao giờ. Thậm chí có một ít cây cối cành lá đu đưa khắp nơi, linh
hoạt tự nhiên như chân tay của con người.
"Igler, từ hôm nay trở đi, bạn sẽ thu thập tài liệu ở khu số 13 này nhé."
"Tôi phải làm gì?"
West El tiện tay rút ra một gốc cây ở trong bồn, rễ của cái cây này giống hệt
như một em bé sơ sinh, có tay có chân, dung nhan có đủ ngũ quan, khoảnh khắc
bị rút ra khỏi thổ nhưỡng liền oa oa gào khóc.
"Cái này gọi là cỏ khóc nỉ non, âm thanh kêu khóc của nó rất đáng ghét." West
El nói, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng niết má của em bé rễ cây, trong miệng
của nó không ngờ lại nhô ra một đám răng sắc bén.
"Nước bọt của cỏ khóc nỉ non là dịch thể hòa tan rất xuất sắc. Niết mặt của
nó, sau đó nhỏ lấy vài giọt nước bọt giống như tôi vừa làm vậy. Nhưng phải cẩn
thận, răng của nó có kịch độc. Nếu như ngón tay của bạn bị nó cắn trúng, bạn
chắc chắn sẽ chết. Số nước miếng mỗi ngày không được lấy quá nhiều, nếu không
cỏ khóc nỉ non sẽ bị chết héo." Nói xong, West El rỏ vài giọt nước bọt vào
chai rồi lại ấn cỏ khóc nỉ non vào trong chậu hoa, một lần nữa lại lấy xẻng
xúc đầy đất lên, tiếng gào khóc lập tức im bặt.
Kế tiếp, West El chậm rãi giảng giải các hạng mục công việc cùng đặc điểm cần
chú ý của các loại ma thực với Cung Hạo.
Ở bên trong Khu vực số mười ba gieo trồng chừng bốn mươi loài thực vật, mỗi
một loài đều rất kỳ lạ và công dụng cũng mười phần kỳ quái. Ngoại trừ cỏ khóc
nỉ non, nơi này còn ít nhất năm loại thực vật có ma tính rất mạnh, chạm vào
chúng phải cẩn thận không ít.
"Tốt rồi, tôi đã giảng cho bạn toàn bộ các biện pháp chăm sóc cùng phương pháp
thu thập, tác dụng của khu vực này. Nó không đơn giản nhưng cũng không quá
phức tạp, bạn nhớ kỹ rồi chứ?"
"Đúng vậy." Cung Hạo gật đầu.
"Vậy thì tốt, sáng sớm mỗi ngày đều có một gã học đồ tới nơi này nhận tài liệu
bạn thu thập từ ngày hôm trước. Bạn đem tài liệu giao cho y là được rồi. Y sẽ
nói cho bạn biết tài liệu cần chuẩn bị hôm sau là những gì. Bạn dựa theo lời
phân phó của hắn, tiếp tục chuẩn bị tài liệu cung ứng cho ngày hôm sau là hoàn
thành nhiệm vụ. Gian phòng của bạn là phòng số mười ba, cùng tên với khu vực
bạn quản lý. Chỉ cần bạn làm xong công việc được giao thì thời gian còn lại
bạn được làm gì cũng được. Phía đông thành có một hạp cốc, phía tây có một hồ
nước, hai địa phương này là cấm địa. Mặt khác, tháp cao nơi đại sư Heins làm
việc cũng là cấm địa, chỉ có học đồ cùng các vị đại nhân là được đi vào. Trừ
nơi đó ra bạn thích đi đâu thì đi. Nhưng tôi đề nghị tốt nhất là bạn đừng ra
khỏi thành, bởi vì kết giới chỉ bảo vệ tòa thành này thôi, còn bên ngoài thì
có rất nhiều loài ma thú đáng sợ. Bạn cũng đừng nghĩ tới chạy trốn, phải
chuyên tâm làm việc, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi." Cung Hạo gật gật đầu.
Ngẫm nghĩ, đột nhiên hắn nói:"West El, tôi có thể hỏi một vẫn đề sao?"
"Bạn nói đi."
"Tôi nhớ bạn từng nói, năm nào số lượng nô bộc ở nơi này cũng duy trì vào
khoảng sáu mươi người, phải vậy không?"
"Đúng thế."
"Nhưng mà tôi lại nghe họ nói, mỗi tháng đế quốc đều chuyển một đám nô bộc đến
Luyện Ngục đảo."
"Đúng là như thế."
"Nhiều người như vậy, vậy họ ở đâu?"
West El nói:"Thỉnh thoảng sẽ có một vài bạn mắc sai lầm, đại nhân Andrew sẽ
mang bọn họ đi, từ đó về sau không ai thấy bọn họ quay về nữa. Đại nhân nói
rằng những người không chăm chỉ sẽ không được làm việc ở đây nữa, ngài đã đưa
bọn họ đi nơi khác làm việc."
Tâm tình Chung Hạo liền trầm xuống đáy cốc.
Mỗi tháng đều dẫn một đám thiếu niên nô bộc không chăm chỉ đi làm việc ở nơi
khác? Rồi mỗi tháng lại có thêm một đám nô bộc khác tới? Lời nói dối như vậy
sợ rằng chỉ để lừa gạt đám trẻ con chưa có kinh nghiệm sống này thôi.
Giọng Cung Hạo trầm xuống:"Nói như vậy, tháng trước có mười lăm bạn bị Andrew
mang đi?"
"Đúng vậy, cho nên tháng này có mười lăm bạn khác được mang tới."
"Bình thường hàng tháng Andrew sẽ mang đi bao nhiêu bạn?"
"Cái này tôi cũng không xác định được, tôi mới tới nơi này bốn tháng. Nhân số
thay đổi mỗi tháng không giống nhau. Tháng trước có một trong hai người chỉ
huy nô bộc phạm sai lầm, bị đại nhân Andrew mang đi, sau đó tôi được lên đỉnh
thay hắn." Nói đến đây, West El khẽ nhăn lông mày:"Bạn đã nói chỉ hỏi một vấn
đề thôi mà, Igler Revised, bạn đã hỏi nhiều hơn rồi đấy, cố gắng làm việc tốt
đi."
"Được rồi West El, tôi sẽ làm tốt mọi việc. Hi vọng bạn cũng thế."
"Bạn muốn nói gì?" West El ngẩn người, không rõ ý tứ trong lời nói của Cung
Hạo.
"Tôi nói là... Chúc bạn may mắn."