Người đăng: lethanhphong027@
“ Các ngươi dám động vào con gái ta, lũ hạ đẳng. Các ngươi, giáo huấn bọn họ.”
Lửa giận sôi trào, Hàn Nhật Vân ra lệnh cho đám vệ sĩ phía sau giáo huấn Thiên
Vân Chu cùng Thiên Hạo.
Bọn họ ra tay quá mức tàn bạo, cha hắn cố lấy thân mình che chở cho hắn nhưng
lại bị đánh trọng thương, nằm quằn quại dưới đất.
Thiên Văn Chu cố gắng bò đến trước mặt Hàn Nhật Vân quỳ xuống tạ lỗi :” Ta xin
ngài, Hắn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, có trách thì trách kẻ làm cha này
không biết dạy dỗ hắn.”
“ Hừ! Hạng người như các ngươi tốt nhất biết điều, tránh xa con gái ta. Bằng
không lần tới, ta sẽ không nhẹ tay như vậy.” Hàn Nhật Vân vừa khinh thường vừa
giẫm lên người của Thiên Văn Chu, nói rằng.
Hàn Nhật Vân sau đó liền bỏ đi, Thiên Hạo long tràn trề cay đắng vừa hối hận,
hắn đỡ lấy Thiên Văn Chu vào trong sơ cứu. Nhưng sau đó, cha hắn vì đổ bệnh
nên qua đời.
“ Quả thật nếu không phải do ta thì cha ta hẳn đã không thê thảm như vậy.”
Thiên Hạo trầm lặng nói rằng.
Thôi nào ngươi đừng tự trách bản thân nữa. Chuyện đã 5 năm rồi, vốn dĩ cũng
đâu hẳn tại ngươi…Mà quên đi, ta nói cho ngươi vài thông tin quan trọng về Hàn
Băng Linh đại tiểu thư này.” Lý Vũ Kiên ánh mắt mang theo vài phần bí ẩn nói
rằng.
“ Thông tin? Ý của ngươi là sao?” Thiên Hạo đầy nghi nghờ hỏi.
“ Ta nghĩ rằng ngươi nên từ bỏ ý định bảo vệ đại tiểu thư đi là vừa, vì cô ta
hiện tại đã nắm được vị trí khá đặc biệt trong Kim Vũ Thành rồi.” Lý Vũ Kiên
nói rằng.
“ Vị trí đặc biệt? Ta với Băng Linh cũng trạc tuổi nhau, vậy thì cách biệt
thực lực cũng đâu lớn đến mức phải từ bỏ. Mà cho dù Băng Linh được gia tộc ưu
ái tu luyện thì cũng đâu thể khủng bố như vậy?” Thiên Hạo đầy bất ngờ, nói
rằng
“ Đúng vậy đi, nhưng là đại tiểu thư sở hữu thiên phú kinh người như vậy, lại
còn thức tỉnh Ma Pháp sớm hơn ngươi vài năm thì ngươi như thế nào mới bằng
được?” Lý Vũ Kiên đáp.
“ Thiên phú? Không lẽ là giống như các học viên trong trường đồn đại, Băng
Linh nắm giữ trời sinh song linh chủng?” Thiên Hạo chợt nhớ tới những tin đồn
vô tình nghe được trong lớp.
“ Dĩ nhiên, nhưng không chỉ thế, cô ta nắm giữ linh chủng khá là đặc thù so
với bình thường. Phải nói rằng cô ta không cần thi triển bất Ma Pháp nhưng mọi
thứ xung quanh cô ta vẫn bị đóng băng.” Lý Vũ Kiên ánh mắt tôn sùng nói rằng.
“ Chuyện này ta cũng đã nghĩ trước rồi nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc,
nhất định ta sẽ trở nên mạnh hơn.” Thiên Hạo dũng khí suy giảm nặng nề nhưng
quả quyết đáp rằng.
“ Ngươi thật là hết thuốc chữa, như ngươi bây giờ nhỏ bé Ma Pháp Học Đồ thì
làm như thế nào mới theo kịp được cô ta. Dù gì cô ta cũng đã là Trung Giai Ma
Pháp Sư rồi.” Lý Vũ Kiên lời nói này triệt để dập tắt ý chí của Thiên Hạo.
“ Trung..Trung Giai Ma Pháp Sư? Không phải những người tu vi cực cao mới chạm
tới được sao? Tuổi tác bây giờ của Băng Linh mà đã chạm tới được, thật không
thể tin được!” Hắn suy sụp nói rằng.
“ Thực lực của ngươi so với cô ta phải nói là một trời một vực rồi. Sao nào,
ngươi muốn từ bỏ sao ?” Lý Vũ Kiên tò mò hỏi Thiên Hạo.
“ Ngươi nghĩ gì vậy? Đây chỉ mới là khởi đầu của ta thôi, ta nhất định không
chịu thua.” Ý chí trỗi dậy, Thiên Hạo tràn đầy nhiệt huyết nói rằng.
“ Gọi ngươi là đại ngốc quả không sai, nhưng vậy cũng tốt. Để ta xem ngươi làm
thế nào.” Không biết phải nói làm sao cho tên ngốc này hiểu, Lý Vũ Kiên đành
nói.
“ Từ nay ta sẽ phấn đấu hơn, nhất định phải thành công.” Thiên Hạo đáp.