Long , Lâm Nhi , Điển Minh


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Nhìn khuôn mặt đã tái đi vì thiếu máu của Nguyệt, Long trái tim cơ hồ muốn
ngưng lại.

Hắn cả đời này được giáo dục phải biết yêu thương gia đình ,người thân, vậy
mà khi nhìn thấy chị gái duy nhất mình như vậy làm sao Long có thể chịu được ?

Long rít lên trong cơn điên cuồng : " Tên chó chết ! Ta thề sẽ giết ngươi ! Ta
thề sẽ băm ngươi thành vạn mảnh ! "

Lurena cười vô cùng đắc ý, khi thấy bộ mặt này của Long hắn cảm thấy bao
nhiêu nhục nhã Nguyệt nhổ lên hắn coi như đã được đền bù xứng đáng.

Lurena sút một cước vào hàm của Long như sút cẩu một dạng, quay đầu đi về
phía cửa hơi khựng lại :

" Hãy cho thằng nhóc đó chút giáo huấn, hừm thế nào nhỉ . . . Gấp 10 lần con
kia đi ! Xong tắm rửa cho nó rồi vứt nó lên sàn nô lệ, biết đâu lại có bà già
nào hứng thú mua hắn về làm đồ chơi !! "

Dứt lời, Lurena đi tiếp, để lại một tràng cười khoái chí của đám lính.

Long tuyệt vọng, hắn cảm thấy như cả thế giới đang chống lại hắn, ngay lúc
hắn cần nhất thì người cha hắn lại không thấy đâu ?

Long trong cơn tuyệt vọng hét lên :

" Nếu Nguyệt có việc gì tôi không tha cho ông !! Thiên Như . "

Đám lính thấy Long như bị điên, tự dưng gào lên, tiến tới đánh ngất lịm hắn
.

Ở một nơi nào đó,

" Hắt xì ! Ai nói xấu ta ? Ài ! mong là nhớ nhung ta à nha ! Tự nhiên bị ghét
mà không biết thì kì lắm ! Haizz Cố lên các hài tử ! Con của Thiên Như ta
không phải dạng công tử bột a ! "

Đúng, người vừa nói nhảm là Thiên Như.

Chỉ biết nơi Thiên Như đang ở vừa gần lại vừa xa với chỗ Long và Nguyệt

Nhấm một ngụm rượu, Thiên Như vẫy tay, 2-3 cô nương dáng điệu thiết tha bước
vào . ..

Trong khi đó, quay về với cặp chị em bị ruồng bỏ !!

Long hiện giờ đang được áp giải trên chiếc xe ngựa, đằng sau cái cũi sắt ,
trong cũi sắt là Long và toàn trẻ con.

Người dẫn đầu đoàn là một lão da đen cùng với hàng chục tên lính người quỷ lẫn
lộn, đa phần chắc quỷ là quỷ cấp thấp, còn người là lính tử sĩ

Mà địa điểm áp giải chúng là đi sàn đấu giá người duy nhất ở địa phương.

Cả người Long vô cùng nhiều các vết hằn, xước, cánh tay 10 ngón thì hắn đã
thiếu đi 2.

Đôi mắt Long vô hồn, xung quanh hắn là nhũng kẻ trạc tuổi hắn mà ánh mắt cũng
không khác hắn là bao.

Chủ yếu trẻ con ở đây đều xác định được số phận mình ở phía trước, cho nên
tâm trạng trên khuôn mặt chúng nếu không phải tuyệt vọng thì là buồn bã.

Mà Long thuộc về tuyệt vọng và phẫn nộ rồi !!

Long hận Thiên Như vì làm một người cha vô trách nhiệm, Long hận bản thân vô
năng.

Mỗi khi nghĩ về Nguyệt trong trạng thái rướm máu, lòng Long vô cùng xót xa ,
đau đớn.

Chị em bên nhau 7 năm, há tình cảm sẽ đơn giản ?

Cứ nghĩ về Nguyệt là Long lại lo lắng, không biết liệu họ sẽ được gặp lại
nhau, liệu sẽ còn những ngày được vui đùa bên nhau như trước ?

Khuôn mặt Long ngấn lệ, Mẹ hắn từng nói ," Đàn ông chỉ khóc khi nỗi buồn vượt
quá mức chịu đựng ! ", Long ngày đó không hiểu, giờ hắn đã hiểu ra nhưng
điều đó thật vô ích, không phải hắn vẫn sống với nỗi đau đấy thôi ?

Đôi bàn tay Long xiết chặt, để ý sẽ thấy nó đang run lên từng hồi.

Bỗng . ..

" Cậu nên để nước mắt lại, nếu đã suốt cả dọc đường chịu được, hà cớ chi gần
đến nơi cậu lại khóc ? Không phải như thế rất yếu đuối sao ? "

Long ngẩng đầu dậy, hắn mơ hồ nhìn kĩ người vừa nói.

Đó là một cô gái trạc tuổi Long, nàng có đôi mắt xanh biếc, mái tóc màu nâu
lộn xộn, khuôn mặt nhiều vết bẩn, bụi nhưng nếu gạt bỏ đi, ít nhất cũng là
một cô gái đẹp !

" Ngươi thì biết gì ! Ta không khóc vì ta, hay vì chúng ! "

" Ý cậu là, cậu khóc vì người thân ! "

Cô bé nói luôn.

Long hơi bất ngờ, theo bản năng gật đầu.

Cô bé lắc đầu, từ tốn nói :

" Dù là người thân khi thấy cậu khóc họ cũng sẽ không vui vẻ gì, chưa kể khóc
cậu nghĩ nó giúp được gì cậu sao ? Tốt nhất cậu nên nín đi tổ mất nước vô ích
thôi ! "

Long hơi giận dữ :

" Vậy không lẽ ta ngồi nhìn khung sắt, nhìn tụi trẻ con các ngươi ủ rũ ? "

" Tốt nhất cậu nên thế ! Số phận a ! Thật không thể tin được bản ca lại chết
lãng xẹt vậy ! "

Một giọng nói vang lên bên cạnh cô bé kia.

Long nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy đây là một tên béo ụ, mái tóc cắt ngắn
, mặt mũi béo mập mắt đen tự nhiên, bận một cái áo rách nát.

Tuy Long không kì thị người béo, có điều nghĩ đến tên béo gặp chỗ Lurena ,
lòng hắn lại tức giận, cay đắng.

Tên béo thấy Long nhìn mình, miệng cười tươi, vươn cái tay hắn :

" Ta tên Điển Minh ! Còn người vừa nói ngươi, cô ấy tên Lâm Nhi ! "

Long chỉ lạnh nhạt, từ chối bắt tay Điển Minh, giọng hờ hững xa lánh :

" Ta tên Long ! "

Điển Minh bị gạt tay, không chút ngượng ngùng thu tay về, nói tiếp :

" Long đệ ! Ngươi tốt nhất nên chịu đựng a ! Ngươi bị bắt vào đây cũng thật
xui xẻo, ài mong bản ca được một quý phụ giàu mua a ! Ít ra còn có cái ăn ! "

Nói, Điển Minh còn xoa xoa cái bụng, có vẻ tiếc thương, lo lắng cho vấn đề
ăn uống mình lắm.

Lâm Nhi bên cạnh hiếm khi phì cười, miệng nhẹ nhàng nói :

" Ngươi xem ngươi đi ! Như con lợn, ai thèm mua ? Ta sợ mi bị một lão đầu bếp
nào đó thu về làm thịt lợn 7 món a ! "

Mặt mũi Điển Minh biến sắc, chắc hẳn đang liên tưởng đến cảnh mình nằm trên 7
đĩa khác nhau như nào.

Long bên cạnh cũng không nhịn được phải nhếch môi !

Tuy không nói là cười nhưng cũng là do Điển Minh và Lâm Nhi đối thoại khiến
Long có phút quên đi thực tại nghiệt ngã của mình.

Lâm Nhi bắt gặp được nụ cười trên môi Long, cười cợt vỗ vai Long :

" Long, cậu không cần phải cố kìm nén, sống ở đời phải học Điển Minh a ! Hắn
phải tận mắt nhìn bố bị giết, mẹ bị cưỡng hiếp trước mặt, cậu nghĩ số cậu
khổ hơn hắn không ? Đừng nhìn hắn cười, ai biết trong thâm tâm hắn đang đau
khổ nhường nào ? "

Long im lặng, giương mắt về phía Điển Minh, có khi hắn đã quá xúc động rồi !
Việc trước mặt là phải sống ! Chỉ có sống mới còn hi vọng a !

Long tươi tỉnh hẳn lên, ít nhất không còn bộ dáng của một kẻ sắp chết như vừa
rồi, đôi mắt đen hữu hồn nhìn về phía Lâm Nhi tràn đầy cảm kích, Long bắt
lấy đôi bàn tay bé nhỏ Lâm Nhi :

" Cảm ơn ngươi, Lâm Nhi ! Câu nói ngươi cảnh tỉnh ta nhiều a ! "

Lâm Nhi đỏ mặt, rụt tay về, đầu quay sang bên khác : " Không có gì ! "

Long sực tỉnh, chợt nhận ra mình vừa nãy có hơi thân mật quá, hắn gãi gãi
đầu.

Điển Minh nhìn, cười mỉm, ở hắn xem ra, Long này có hi vọng để sống sót !

Mà lúc 3 người nói chuyện, xa ngựa phía trên cũng dừng lại.

Sau nhiều giờ đi đường, nơi xe cần đến cũng đến.

Ở trong tầm mắt Long, hắn chỉ thấy nơi hắn vào là một bức tường lớn, đằng
trước là một cửa to, theo như binh lính tán nhảm, Long nghe trộm, thì đây
mới chỉ là cái cửa sau của trung tâm đấu giá này !

Phải biết, mỗi sàn đấu giá người dù là chỉ ở địa phương nhưng nhờ các mối
quan hệ, các vụ mua bán, trao đổi, lại kiếm được không chỉ tiền mà còn sự
bảo vệ.

Long, Lâm Nhi, Điển Minh ba người đi cùng nhau, họ mới kết bạn, ít ra còn
đáng tin cậy hơn những đứa trẻ còn lại.

Ba người bị áp giải cùng với những đứa trẻ kia, thông qua cửa lớn kia, đi
vào trong.

Bên trong là một khoảng chỉ toàn bóng tối, một khoảng thì là những ánh sáng
bảy màu, hơi hơi tối ngồi chật ních là người.

Chắc hẳn phía bóng tối Long là sau hậu trường, còn phía bên kia là trước hậu
trường.

Ở đây Thiên Như lại được áp vào một cái cũi khác, có điều kèm theo là một lão
nhân đeo khuyên tai vàng, tóc trắng, chòm râu như một con dê, mắt xanh lá
bước ra !

" Đây là đơn hàng đợt này ? "

Tên thủ lĩnh da đen bước ra, gật đầu : " Tiền ngươi cứ lấy như thường lệ, 3
bạc một đứa, ở đây có 30 đứa, cũng không có hàng đặc biệt gì ! Ta lấy 90 bạc
, thêm phí vận chuyển 97 bạc ! "

Lão nhân gật đầu, vuốt chòm râu dê mình cười cợt !

" Ngươi cho chúng vào cũi kia đi ! Ta đấu giá theo nhóm 5 đứa một ! "

Tên da đen gật đầu, hạ lệnh.

Long, Lâm Nhi và Điển Minh nhìn nhau, lúc này họ có bị chuyển, họ cũng muốn
ở cùng một chỗ, ít ra còn có thể nương tựa lẫn nhau !


Toàn Năng Hùng Hài Tử - Chương #63