Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lurena đứng trong phòng, cung kinh mời lão béo kia đi, cái tai hắn nháy liên
hồi như thể nghe được điều gì khác lạ.
Lurena lắc đầu, chắc do mệt mỏi quá hắn suy nghĩ nhiều rồi, làm một hợp trà
, hắn quay về phòng mình ngủ.
Long chạy vội về phòng, vừa vào cửa đã chốt khóa trong, khóa ngoài, bụng
hắn đang đau gần chết vì ăn no còn chạy.
Cố lết đến đầu giường Nguyệt, Long cố lay nàng dậy :
" Tỷ ! Tỷ ! Dậy đi ! Chúng ta cần trốn thoát khỏi đây ! Lurena sẽ bán chúng ta
cho một tên béo ! "
Nguyệt đang thiu thiu ngủ, lại phải bừng tỉnh vì người bị lay, ánh mắt cứ
ríu lại, miêng nhỏ chu lên theo bản năng, mắt vẫn nhắm nói :
" Ngươi tránh ra đi Long ! Ta đang . . . Buồn . . .ngủ, Đánh thức ta . . .
Đánh ! "
Long vẫn không buông, lay càng mạnh hơn.
Nguyệt cáu, bừng dậy, tát mạnh một cái vào má Long :
" Ngươi đừng quá đáng ! Ngươi vẫn chưa tin Lurena sao ? "
Long từ bé đến giờ, dù chị có đánh đập hắn như nào cũng chưa từng tát hắn ,
Long cảm thấy nhục nhã hơn bao giờ hết, cái lòng tự trọng của một thằng đàn
ông trỗi dậy trong hắn, Long hét lên :
" Ta là có ý tốt mới nhắc ngươi ! Thật ngu muội khi ngươi cứ tin một người
ngươi không biết ! Ta nghe thấy rõ ràng hắn tính bán chúng ta đi cho một tên
béo ! Ngươi đến bao giờ mới chịu tin ta ? "
" Ta không bao giờ tin ngươi ! Ngươi chỉ là một thằng nhóc hiếu thắng muốn thể
hiện thôi ! Ta ghét ngươi, cút đi, nếu ngươi sợ Lurena vậy hãy biến khỏi đây
, biết đâu ba sẽ ra và sẽ thấy sự nhát gan của ngươi ! "
Long giận tím mặt, hai má hắn đỏ bừng, đầu óc quay cuồng chỉ hận không thể
có chỗ nào phát tiết nỗi giận.
Bỗng . ..
" Thực ra, bé trai nói đúng kia nói đúng đó, cô gái nhỏ ! "
Một giọng nói từ phía một người đàn ông đứng ở ngoài cửa vang vào.
Nguyệt giật mình, vốn tưởng là chỉ có 2 người trong phòng giờ lại thành 3 ,
nhưng khi nhìn thấy người thì nàng nhăn mày, nếu để ý sẽ thấy sự hoang mang
trong đó.
" Lurena là ngươi ? Ngươi nói Long đúng là sao ? "
Lurena nhún vai, cười nhạt
" Hắn nói đúng về tất cả, các ngươi sẽ bị bán ! "
Dứt lời Lurena búng tay, hàng chục tên lính từ sau lưng hắn lao đến bao vây
chặt Long và Nguyệt.
Nguyệt nhíu mày, Long vẫn còn khá giận dữ vì cái tát của Nguyệt, hiếm khi có
một phen dũng cảm, thèm phát tiết, Long chửi loạn :
" Tất cả lũ quỷ hạ cấp các ngươi xông lên đây, Một lũ như một lũ phế vật, vô
dụng lên hết đây ! "
Thái độ hùng hổ của Long khiến cho Lurena nhăn mày, " Trang bức ? Hay là có
ám chiêu ? "
Chủ nhân chưa hạ lệnh, quân lính vẫn đứng đó nhìn phía Long và Nguyệt.
Nguyệt nhăn mày, đau đầu suy nghĩ đối sách m nàng biết hiện giờ mình có nhận
sai cũng không ích gì, quan trọng nhất vẫn là rời khỏi đây trước.
Lurena nhìn 2 đứa trẻ, lại nghĩ đến Long cách đây chưa bao lâu vẫn còn là một
tên nhóc nhút nhát, hắn lắc đầu, cười lạnh :
" Chỉ là 2 đứa trẻ thì có thể làm gì ? Lên hết, trói chúng lại, ta phải hảo
hảo chăm sóc chúng . "
Binh lính xông lên, chia ra 2 đường bao vây Nguyệt và Long.
Long bật dậy khỏi giường lao lên, huy quyền về một tên binh sĩ.
Nguyệt tung ngay một cước vào tên gần nàng lính xông phía nàng.
Có điều, dù thế nào cũng chỉ 2 đứa trẻ không hơn, không lẽ hắn sẽ sợ 2 đứa
trẻ ?
Với cách nghĩ đó, Lurena hạ lệnh cho lính xông lên bắt Long và Nguyệt.
Long tuy cách ra quyền là học theo Thiên Như, một đòn đánh không hoa mỹ, chỉ
cần nó đơn giản mà đủ lực thì hoa chiêu chỉ làm vướng víu.
Có điều Long mới 7 tuổi đủ lực đâu ra ?
Chỉ thấy khi quyền đến, tên lính đối diện đã bẻ gập tay Long lại, đập mạnh
tay vào cổ hắn, khiến hắn ngất lịm tại chỗ.
Nguyệt cũng tương tự, bị bắt chân kéo về đánh ngất.
Nhìn hai đứa trẻ bị mình tóm gọn, Lurena cười nhẹ, " đúng là nghé con không
sợ cọp, nếu không phải hành sự ngoài bất tiện há ta phải lôi các ngươi về tận
nhà cho ăn nuôi nhốt ? Nếu bị phát hiện thì các ngươi chịu nhận mệnh đi thôi !
"
Mà về phần Long sau đó thì .. . Thực sự chỉ dùng cách gọi cực hình để hình
dung.
Long tỉnh dậy thấy mình đang ở trong một song sắt, nền đá đỏ cũ kĩ với những
hoa văn đã mục nát từ lâu.
Cả người Long ê ẩm, ánh sáng căn phòng quá tối mà đầu óc hắn cứ ong ong ,
quay cuồng, vô cùng khó chịu.
" ngươi đã tỉnh ? " phía ngoài song sắt, giọng một người đàn ông vang lên.
Long mơ hồ, không nhìn rõ người đàn ông, 2 tay, chân hắn đang đeo xiềng
xích nên cũng không tiến lại gần coi được.
Người đàn ông cười to :
" Ha Ha ! Mới thế đã không nhận ra ? Không lẽ ngươi bị lính ta đập cho đầu óc
quánh vàng lên rồi ? Tý ngươi lại nhận ta là cha nuôi ngươi ? Ta là kẻ ngươi
hiện giờ vô cùng căm ghét a ! "
Long hồi tưởng lại mọi việc, lại cái giọng quen thuộc đáng ghét đó, long gần
như gằn lên từng chữ :
" Là ngươi . . . Con quỷ Lurena chó chết kia !! "
Lurena cười tủm tỉm, nhẹ nhàng rút chiều khoá, mở cửa song sắt bước vào tiến
tới chỗ đôi mắt đầy hận thù của Long, nhẹ nhàng cúi người xuống rất lịch sự.
Chỉ thấy đôi tay Lurena vung lên, tát mạnh vào má Long, tiếng kêu " Bốp ! "
vang vọng căn phòng.
Tát xong, Lurena nở nụ cười tàn nhẫn mới nhẹ nhàng nói :
" Suỵt ! Hài tử ngoan phải gọi quý ngài Lurena, à không ngươi nên gọi ta là
gì nhỉ ? Phải rồi Đại Ma Vương ! Ha Ha ! "
Lurena châm biếng cười nhạo Long.
Lần thứ 2 ăn cái tát, má Long đỏ lự nhưng lần này vô cùn khác lần trước ,
Long cảm thấy vô cùng nhục nhã, nỗi hận ngút trời với Lurena.
Long chỉ căm hận nhìn Lurena nói lạnh lùng :
" Đồ điên ! Quả thật tự biết cho mình siêu phàm ! Ta khinh "
Lurena nghe Long chửi chỉ nhún vai, hắn có bao năm làm nghề này ? Cái lời
thoá mạ cay nghiệt hơn hắn còn thấy chứ nói gì mấy câu ấu trĩ của trẻ con ? "
Lurena chỉ cười nhẹ, xoa đôi tay vừa tát Long, từ tốn nói :
" Ta mong ngươi còn duy trì bộ mặt đó khi nhìn thấy cái này ! "
Dứt lời ,Lurena búng tay, hai thanh niên lôi một cô gái toàn thân đầy máu sau
lưng vào.
Mới đầu Long còn chưa để ya, khi thấy khuôn mặt, màu tóc, Long gần như chết
lặng, đôi môi hắn run run, gào to :
" Tỷ Tỷ !! "
Người con gái thân đầy máu kia chính là Nguyệt ! Tỷ tỷ của Long.
Lúc bị bắt, người tỉnh đầu tiên là Nguyệt, khi nàng tỉnh là ở phòng cạnh bên
Long thôi, có điều do nàng tỉnh trước mà Lurena từng cá cược với thuộc hạ ai
tỉnh trước sẽ cho chúng tra tấn người đó, nếu là cô gái thì chỉ đánh vào lưng
vì còn để đem bán, còn thằng con trai cứ việc thiến nếu thích.
Cho nên Nguyệt bị lôi vào phòng tra tấn.
Mới đầu, bị ăn roi đầu tiên, Nguyệt chưa bao giờ bị ăn đòn, lĩnh một roi da
vào lưng, đau đớn hét lên, nước mặt ào ra vô cùng khốn khổ.
Lurena lúc đó thấy vậy, tiến tới Nguyệt, ghé vào tai nàng nói :
" Ta chỉ đánh ngươi một roi vì ngươi đã rất ngoan ngoãn, có điều thằng em
trai ngươi lại không, cho nên nó sẽ vô cùng khốn khổ, ngươi sẽ không phiền
chứ ! "
Mới đầu Nguyệt còn tưởng mình được tha, thở phào nhẹ nhõm, ai dè Lurena nói
đến Long sẽ phải cực khổ hơn mình, nàng hình dung cảnh Long sẽ tàn tạ thậm
chí chết, lại thêm tất cả cớ sự cũng do nàng mới thành ra này, Nguyệt lòng
đưa ra một quyết định to lớn.
" Đừng làm đau em trai ta ! Có gì ngươi hãy áp dụng lên ta này ! Đồ hèn ! "
Dứt lời, nàng còn nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Lurena.
Lurena sinh khí đang vui vẻ, theo cái nước bọt của Nguyệt, bao nhiêu vui vẻ
cuốn đi cả.
Đôi môi Lurena run run, đôi mắt hiện ra vài tơ máu, hắn gào lên với lính gác
!
" Đánh tiếp ! Đánh mạnh con ranh này nữa lên cho ta ! Mà đưa đây ta tự đánh !
"
Nói xong, Lurena chả thèm để ý hình tượng mình, giật lấy dây roi từ tay
thuộc hạ, đánh liên tiếp vào lưng Nguyệt.
Nguyệt giọt lệ chảy xuyên suốt khuôn mặt, nàng cắn răng chịu đựng đến phút
cuối.
Chỉ biết, cái roi cuối cùng đến, trước khi ngất, Nguyệt đã lẩm bẩm : " Em
trai ngốc ! Ta sẽ bảo vệ ngươi ! Ta với ngươi đã huề ha !
Nở một nụ cười đầy máu, Nguyệt ngất lịm đi. . .