Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Trong 2 chị em Long và Nguyệt, người nào cũng có một điểm mạnh, điểm riêng
tách biệt với nhau, cho nên Thiên Như mới để 2 đứa ở cùng nhau chứ không phải
tách biệt.
Trong thành, dạng người dạng quỷ rất lẫn lộn, mà ở giai cấp trong Quỷ giới
cũng rất dễ phân chia, quỷ là quý tộc, người là nô lệ.
Còn mở rộng trên là phần tài phú của từng người, có điều chả có mấy người
thoát khỏi danh nô lệ mà leo lên quý tộc.
Nói sao thì vẫn là Quỷ đoàn kết hơn người a ! Nếu có một tên nô lệ nào thông
minh xuất chúng trong loài người, chúng sẽ bắt lại hoặc tiêu diệt tùy theo độ
ngoan ngoãn của tên người đó.
Đây cũng chính là đạo lí sinh tồn ở Quỷ giới ! Mạnh được yếu thua !
Cho nên việc trong thành bỗng xuất hiện 2 bóng người bé nhỏ, không gây được
sự chú ý.
Mà sau khi tách ra với Thiên Như, Long vẫn nhớ mãi đạo lý làm đàn ông của
mình, suốt dọc đường vào thành hết mình bảo vệ Nguyệt.
Tất nhiên cái gọi bảo vệ chỉ là đi bên cạnh, ngoài ra cũng chả làm được gì
hết.
Có thể là vì Long nhiều năm sống bám váy mẹ, lại thêm bị Nguyệt, Thiên Như
bắt nạt cho nên sinh cái tính nhút nhát.
Còn Nguyệt thì bạo hơn, lúc Thiên Như đi có nói là ở đâu đó bảo vệ nên rất
không coi ai ra gì, tuy chưa nói hống hách nhưng lại điệu bộ rất ra dáng công
chúa.
Cũng chính vì vậy 2 đứa trẻ không gây sự chú ý là vô cùng khó ! Mà từ lúc
chúng chui vào một ngõ hẹp của thành thị lại càng dễ bị theo dõi hơn !
Có điều Long và Nguyệt không biết, 2 đứa còn đang tranh luận nhau làm gì để
kiếm tiền a !
" Nè, Long ! Giờ chúng ta kiếm tiền hay là ra ngoài thành săn thú ? Chứ không
ở đây chúng ta cũng đói dài a ! " Nguyệt giả bộ xoa cằm, dựa lưng vào tường
như Thiên Như suy nghĩ nói.
Long đang mân mê ngón tay nhau, nghe chị hỏi cũng chỉ ấp úng nói :
" Đừng ! Không làm thợ săn gì gì đâu a ! Ông nội từng nói ở Quỷ giới rất nhiều
quái thú hoành tráng, chúng ta không đánh lại a ! "
Nguyệt cau mày, bĩu môi nói :
" Ngươi xem, ngươi là đàn ông mà nhát gan thế ! Có điều ngươi cũng nói đúng !
Làm thợ săn không phải điều gì dễ dàng a ! Chúng ta đi xin việc thì sao ? "
Long gật đầu, trong suy nghĩ hắn, dù làm cái gì đi nữa cũng còn hơn đi đối
mặt với mấy con thú khổng lồ to bự chảng đó.
Hai người quyết định xong lại dắt tay nhau tiếp tục đi trên con phố !
Có điều Nguyệt lại không biết, tuy 2 lựa chọn của nàng đề ra rất hợp lí, có
điều với 2 đứa trẻ 7 tuổi là vô phương áp dụng, ngược lại có hại nhiều hơn.
Lữ điểm, Lữ quán, các loại công việc thì ở đây luôn có, ta có thể thấy một
hàng bánh bao với hàng loạt người phục vụ chạy đi chạy lại, thực khách thì có
thể bao gồm cả người cả quỷ, nói chung rất hỗn tạp.
Mà Long và Nguyệt lại thích lựa những quán đông người như vậy xin việc, theo
suy nghĩ của Nguyệt, chỗ càng đông càng dễ xin và lương sẽ càng cao a !
Tất nhiên, khi Long Nguyệt bước vào lữ quán này, người phục vụ cũng có ra
chào hỏi nhưng thái độ không phải thân thiện :
" Các ngươi ăn gì sao ? Ngồi bàn trống góc kia đi ! "
Nguyệt bĩu môi :
" Cứ phải đến đây là ăn sao ? Ta muốn tìm ông chủ ngươi a ! "
Người phục vụ nghe thái vậy, thái độ càng ác liệt hơn :
" Nhóc con ! Biến chỗ khác chơi ! Đây chỗ làm ăn, ông chủ ta cỡ mạt hạng như
ngươi có thể gặp ? "
Nguyệt nghe, cáu phát run ,thiếu chút nữa phi người tung cho tên bồi bàn này
một cước, nàng cố nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói :
" Ta không tin được nơi này có kiểu phục vụ phân biệt vậy a ! Ta cũng đâu cần
giải thích gì với một tên bồi bàn, chân chạy như ngươi ? "
Tên bồi bàn tức phát cáu, hắn làm ở đây bao lâu, tuy không nói là có tiếng
hay nổi bật gì, nhưng ít ra so với người hạ đẳng làm nô lệ ngoài kia hắn vẫn
hơn nhiều a ! Chứ nào đâu có chuyện đến cả con nít cũng có thể nhục mạ hắn ?
Tên bồi bàn giơ tay lên, tính tát Nguyệt một phát hả giận.
Bỗng, khi cánh tay hắn giơ lên, một người đàn ông trung niên da xanh nhạt ,
mặc quần áo lịch sự, đôi mắt tím tà mị tiến tới, chụp cánh tay hắn đang giơ
trên khoảng không, cười :
" Ta sẽ chịu trách nhiệm cho 2 đứa nhóc này a ! Ngươi có thể thu tay về ! "
Tên bồi bàn thấy người này, mồ hôi nhễ nhại, quan điểm người là nô lệ quỷ ăn
sâu vào máu hắn, hắn vội lui.
Sau khi đuổi tên bồi bàn đi, trung niên da xanh cười cười nhìn Nguyệt Như và
Long, ánh mắt nhu hòa, giọng mềm dẻo :
" Cô bé, cậu bé, 2 người từ đâu đến a ? Không lẽ là linh hồn lưu lạc ? "
Nguyệt Như thấy người đàn ông trung niên này xuất hiện đúng lúc mình sắp nguy
hiểm, lại còn tốt bụng, quan tâm mình, nàng rất có thiện cảm với hắn.
Nguyệt Như sau một phen bị chịu thiệt thòi, tự nhiên lại có người trung niên
an ủi mình, cảm thấy cuộc đời vẫn nhiều người tốt, kể nghe cho người trung
niên quá trình mọi việc, lai lịch xuất thân mình, v.v . ..
Người trung niên nghe, nửa tin nửa ngờ, coi như là hắn cả đời chưa ăn thịt
cũng biết thịt không phải rau.
" Đây cô gái nào mà tự nhận mình cháu ma vương ? Con đại hoàng tử ? Nếu là
thật há không phải mình là Cụ của Đại Ma Vương rồi ? "
Cho nên, câu chuyện của Nguyệt kể hắn chỉ tin 3 phần 7 phần còn lại là do trẻ
con suy nghĩ vấn đề quá đơn giản.
Người trung niên đợi Nguyệt kể xong, ra vẻ gật gù :
" Chào ngươi Nguyệt ! Ta tên Lurena, một thương nhân, nhà kinh doanh . "
Nguyệt cười tươi : " Vậy ngươi có thể cho chúng ta nơi làm việc được trả lương
? "
Lurena cười tươi : " Tất nhiên, việc của ta là tìm những người trẻ có tâm
huyết như 2 người bọn ngươi về làm a ! "
Long bên cạnh, thấy nụ cười, điệu bộ của Lurena, có cảm giác rất không
thích, nói nhỏ vào tai Nguyệt : " Hay là thôi đi chị, ta không tin được tên
này ! Ta thấy tên này có vẻ là lừa đảo a ! "
Nguyệt Như đang vui vẻ, nghe em trai nói như đổ một gáo nước lạnh lên người
mình, hơi giận dữ nói :
" ngươi thôi đi ! Ngươi thì biết thế nào là người tốt a ! Như tên vừa rồi hắn
coi khinh chúng ta a ! Đây Lurena có ý tốt với chúng ta, ngươi nên biết ơn
người ta mới phải chứ ! "
Long không phục, tuy biết Nguyệt nói đúng nhưng trong thâm tâm hắn không thể
yên tâm.
Thấy hai người cãi cọ, Lurena bồi thêm một câu :
" 2 người đừng cãi nhau, Long nói vậy là đúng, cô bé đừng có tin người quá a
! Giang hồ rất hiểm ác, có điều là ta thì 2 người có thể yên tâm ! "
Nói xong Lurena còn đứng lên vỗ ngực một cái như khẳng định bản thân.
Nguyệt thấy thế tay làm thế mời về phía Lurena, quay mặt về phía Long nói :
" Ngươi thấy không ! Thật là ngu muội mà, thế nên ta mới là tỷ tỷ ngươi đó !
"
Long xấu hổ nhưng không có lời phản bác, đành cúi gằm mặt không dám nói gì.
Thấy mọi việc có vể êm đẹp, Lurena vui cười nói tiếp :
" Thôi ta nghĩ 2 người cũng mệt rồi, theo ta về nhà ta dùng bữa với tắm rửa ,
mai ta dẫn các ngươi đến chỗ làm a ! "
Nguyệt cố tỏ ra lịch sự, cười cười đồng ý, dắt tay Long theo sau Lurena ra
ngoài, đi về hướng dinh thự hắn .