Người Cha Mẫu Mực !


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Địa Ngục, lâu đài Đại Ma Vương, phòng hoàng gia số 106.

" Nguyệt Tỷ, Bao giờ mẹ và các nương khác về ? " Một giọng non nớt hài tử
vang lên.

Chỉ thấy ở một góc đầu giường khác căn phòng, một bé gái đang giương mắt ra
ngoài cửa sổ, tay chống cằm nhìn 2 con rồng đánh nhau, nghe bé trai vừa nói
, hơi sưc tỉnh, lại buồn bã :

" Ta không biết Long ! Mà sao ba chưa về a ? Ở đây chán quá ! "

Cậu bé tên Long kia bĩu môi : " Tỷ lúc não cũng ba, bộ ba về thì làm gì a ?
Không phải đã mất sức mạnh khi đến thế giới này sao ? Các nương mới mạnh nhất
a ! " Cậu bé nói như sợ không đủ thuyết phục, cánh tay nhỏ còn giang ra một
khoảng khi nói về ba mình, còn về các nương thì lại giang ra hết cỡ.

Cô bé kia thấy vậy, bật khỏi giường, phồng má xông đến chỗ cậu bé kia, véo
má cậu bé :

" Ngươi lúc nào cũng nương, mẹ, bộ ngươi là đàn ông hay đàn bà a ! Chưa kể
ngươi nói xấu ba, nếu ba nghe được thì sao ? "

Cậu bé gạt tay cô bé đang véo má mình, xoa xoa trừng mắt lên nhìn cô bé :

" Làm sao nghe được, hiện giờ ba làm gì ở đây, ta giờ có nói ba là đồ hỗn
đản, vô trách nhiệm thì liệu ai nghe thấy ? Tất nhiên tỷ sẽ không chơi xấu
báo cho ba chứ ? " Lúc cậu bé nói xấu ba mình, rất hùng dũng, nhưng rồi chợt
nhớ ra chị gái mình còn đang nghe, người run run nói còn cà lắp.

" Thực sự không cần chị gái ngươi nói cho ta a ! "

Bỗng, một tiếng nói từ ngoài cổng vang vào, một thanh niên mở cửa bước vào ,
sau lưng là một người thanh niên tóc xanh khác, có vẻ già dặn hơn.

Cậu bé giật mình, run run quay đầu thấy hình bóng quen thuộc, không nói một
lời, cong đuôi chạy về phía giường trùm chăn kín thân,

Cô bé thấy người xuất hiện, cảm xúc đầu tiên là vui vẻ rồi cười tươi rót nói
:

" Ba ! Ba về " . Nói xong còn lao vào vòng tay người thanh niên.

Người thanh niên tóc xanh thấy vậy ngả ngớn cười nói :

" Ồ Thiên Như ! Ngươi cũng có số đào hoa nha ! Nhưng mà nếu ngươi tiến xa sẽ
không khác cầm thú mấy ! Là người cha mà cũng là một Đại Ma vương, ta có
trách nhiệm ngăn cản ngươi a ! " . Tuy miệng nói rất ra vẻ chính đạo, người
thanh niên tóc xanh này vẫn còn bày ra một khuôn mặt ngả ngớn đáng ghét.

Và đây cũng chính là cái gia đình nho nhỏ của Thiên Như từ Akame Ga Kii đến
Beelzebub.

Thiên Như cười cười, quỳ một gối xoa đầu con gái mình ( Nguyệt ), với lời
người ba tiện nghi này hắn cũng không quan tâm lời nói lão lắm.

Thiên Như đứng lên, tiến tới cái màng chăn đang bao bọc bên trong một hài tử
nhát gan.

" Long ! Ta không trách gì ngươi, chui ra đi ! " Thiên Như ôn nhu từ tốn nói
.

Giọng nức nở trong chăn vang ra : " Ba nói dối ! Ba cũng từng nói thế với
Akame nương, xong rồi ba lại khiến nương rên rỉ cả sáng đó ! "

Thiên Như sầm mặt, hôm nay tâm tình hắn hiếm khi nổi lên cảm xúc trách nhiệm
người cha, thế nào lại chưa được 2 câu lại bị đứa con trai mình chọc cho cáu
.

" Ngươi khác ! Ngươi là con trai ta, với cả ngươi cũng là một nam tử hán ,
Long, ta sống sao nếu có một đứa con nhát gan như vậy ? " Thiên Như lạnh nhạt
nói.

Long nghe cha nói, có vài phần hợp lí, lại là trẻ con cũng còn quá ngây thơ
non nớt, bị dụ khị, chui ra.

Vừa thấy con trai chui ra, việc đầu tiên Thiên Như làm là túm ngay đầu thằng
nhóc, một tay quàng cổ, tay còn lại dí vào đỉnh đầu, cọ đi, cọ lại làm cậu
nhóc đau đớn, khóc lóc cả ngày trời, luôn miệng " Ba nói dối ", " Con ghét
ba ", v.v . ..

Trong khi đó, là ông nội tiện nghi, Đại Ma Vương thì lại chạy mất hút đâu
rồi, Cô con gái thì chỉ đứng ngoài cười sặc sụa, chỉ kém không xông vào cùng
hành hạ đứa em trai tội nghiệp mình cùng với Thiên Như.

Cả căn phòng cứ vang lên tiếng khóc, tiếng cười, người làm tất cả việc này
là Thiên Như thì lại nhàn nhã uống trà.

Đợi khi tất cả im lặng lại, Thiên Như mới từ tốn nói :

" Lần này ta về, cũng coi như huấn luyện các ngươi làm sao sinh tồn, sắp tới
các ngươi theo ta du lịch Quỷ giới đi, ngồi mãi một chỗ các ngươi khác gì con
cháu quý tộc ? Con ta lại há vô dụng vậy ! " Thiên Như vừa nói, tay còn xua
xua, rất quả quyết nói.

2 đứa bé nghe tuy không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn nghe lời răm rắp, một kẻ nghe
vì tình yêu với người bố, một người nghe vì dâm uy người bố . 2 cách xuất
phát khác nhau nhưng đến một kết quả như nhau, đều tuyệt đối nghe theo Thiên
Như an bài.

Thiên Như thấy vậy cũng gật gù " Trẻ nhỏ dễ dạy ", hai đứa con này của Thiên
Như cũng 7 tuổi rồi, cũng không phải nhỏ nhắn gì ? Với cả lần này nhiệm vụ ẩn
của Thiên Như khi vừa về Quỷ Giới cũng là huấn luyện 2 đứa con mình.

Cơ bản là nhiệm vụ đến quá bất ngờ, mà Thiên Như cũng tính đào tạo 2 đứa con
mình nên thành một công đôi việc luôn.

Trước khi đến đây, Thiên Như có đến gặp ông cha tiện nghi Đại Ma Vương mình
trước, tất nhiên cha con hàn huyên một hồi thì Thiên Như xin đi gặp 2 đứa con
, Đại Ma Vương đi theo, coi như dẫn đường, Thiên Như cũng không nói gì, hai
người đến nơi thì Đại Ma Vương biến mất.

Thiên Như mặc kệ, cùng 2 đứa con đi ra ngoài, lần này hắn không về đây để
tám nhảm.

Lúc Thiên Như ra khỏi lâu đài, Behemoth có xuất hiện nhìn Thiên Như từ xa.

Thiên Như ở mọi lần xuất hiện, Behemoth đều có cảm giác vị hoàng tử bị phong
ấn sức mạnh này không hề đơn giản, tất nhiên do hệ thống sắp xếp nên cả
Beelzebub không ai nhớ về quá khứ của Thiên Như, khi nhắc đến hắn họ chỉ biết
ngày xưa Thiên Như vô cùng mạnh vậy thôi.

Thiên Như rời khỏi cung điện, hắn luôn cảm thấy Quỷ Giới này quá rộng mà hắn
lại không biết đi đâu, hỏi Ngốc Hàng thì sợ bị chặt chém.

Chưa nói sau vụ hoàn thành nhiệm vụ phụ kia, Thiên Như đối với các nhiệm vụ
ẩn hứng thú không nhiều, cho nên Thiên Như mặc kệ, coi như đi chu du Quỷ
giới.

Còn về phần Quỷ giới, ta có thể hình dung nó là một xã hội của linh hồn.

Nói nó là Nhân giới thì không phải, tuy thành phần dân cư chủ yếu ở Quỷ giới
là con người nhưng không phải người.

Họ ở dạng linh hồn, nên có lúc sống hay chết là động vật hay sinh vật vào Quỷ
giới đều là Linh hồn người cả.

Cho nên mới thấy vài thành phần IQ thấp đến âm đáy rồi mới đứng giữa đường a !

Tất nhiên có nhiều câu chuyện từng đề cập tương tự, họ hay xuyên tạc là linh
hồn lạc lối v.v. ..

Thiên Như trên đường gặp dạng này nhiều mới đến một thành thị.

Thành thị ở dưới Quỷ giới cũng khá tập nập, nhà cát ! Nhà chồi đá !, không
có nhà hiện đại như Nhân giới mà cũng tẻ nhạt hơn nhiều.

Cái chính mà Thiên Như đến đây chính là nhằm rèn 2 đứa nhỏ mình, va chạm chút
xã hội.

" Nghe này Long, Nguyệt ! Đến thành thị rồi, ta sẽ để 2 ngươi tự lập sống ở
đây, ta không biết các ngươi tồn tại như nào, ta chỉ quan tâm các ngươi có
thể sống mà tồn tại hay không ! " Thiên Như đến cổng thành dặn dò.

Long và Nguyệt đang hí hửng vui vẻ, nghe Thiên Như nói, mặt lo âu, ngây thơ
hỏi :

" Ba vậy người không theo chúng con hả ? "

Thiên Như cười, ôn nhu nói :

" Ta có theo nhưng các ngươi không thể biết, có điều ta không giúp các ngươi
đâu ! Như thế các ngươi sẽ ỷ lại vào ta ! Mà con Thiên Như ta không có đồ vô
dụng chỉ biết ăn không ngồi rồi ! "

Thiên Như chém định chặt sắt nói !

Long và Nguyệt mếu máo sắp khóc nhưng vẫn cố gật mạnh đầu.

Thiên Như thấy thương ôm 2 đứa : " Cố lên, ta tin ở bọn ngươi ! "

Dứt lời Thiên Như quay đầu chạy mất hút.

. . . . . .


Toàn Năng Hùng Hài Tử - Chương #59