Người Đàn Ông Thần Bí


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Khi đến, cảnh tượng trước mặt Thiên Như là những ngọn sơn tầm thấp, hàng cây
lưa thưa mọc vô cùng cách xa nhau, địa hình thì khô nẻ, một đợt gió thổi qua
khiến lòng người cảm thấy trống vắng cô độc.

Quả thật để hình dung bằng đồng mông hiu quạnh, cá không thèm bơi, chim không
thèm ỉa cũng không sai đi !

Một phen trầm tư Thiên Như quyết định đi sâu tìm điều bí ẩn ẩn sau sự trầm
lặng giả tạo nơi này, hắn luôn cảm thấy nơi này có một gì đó kêu gọi mình,
lời kêu gọi trong máu, trong huyết mạch.

Thiên Như cùng tuỳ tùng vào sâu trung tâm đi trên đường với những cận vệ họ
chỉ thấy nơi này nếu có thể so sánh thì không khác sân sau nhà họ, quá đỗi
bình thường không có khả năng bị tập sát . Cây cách nhau này chỗ nào núp ? Chả
nhẽ hắn biết độn thổ ? Quên đi ! Cứ làm nốt chức trách rồi lại về à !
Cho nên tâm lí họ cũng có hơi chủ quan, để mà một bóng đen lù lù từ khoảng
không hiện ngay trước mặt Vương Tử họ mà không hề hay biết.

Đó là một người đàn ông áo đen khuôn mặt dài hàng lông mày đợm một nỗi buồn ,
đôi mắt miên mang nhìn chằm chằm vào Thiên Như đôi bàn tay chấp sau lưng tựa
một vị tiền bối đắc đạo thành tiên, phát ra một cỗ khí tràng không giận mà uy
khiến cận vệ xung quanh mồ mồi chảy ròng sau lưng.

Sự xuất hiện của người thần bí làm cho Thiên Như một phen ngac nhiên sững sờ
còn cận vệ thì giật mình kinh hãi gần chết, dẫu gì mình cũng là Võ Vương cấp
bậc mà để đối phương vô thanh vô thức xuất hiện ngay cạnh mình đến chỗ Vương
gia, có thể thấy vị này tuyệt đối cảnh giới vượt xa mình

Các cận vệ cũng hoang mang lo sợ lấy tâm lí liều chết bảo vệ chủ vây sát người
đàn ông đó còn vị cận vệ riêng mẫu thân Thiên Như cũng xuất hiện nhìn chằm
chằm người thần bí, lòng cũng đang một phen kinh nghi bất định đánh giá người
người thần bí này

Để giải thích người đàn ông thần bí vốn là người bế tu luyện ở đây, hắn vốn
đã sài thần thông mình thay đổi lớp mô đất sao cho nhìn trên bản đồ khu vực
này càng mờ nhạt trong tầm mắt người khác, chưa kể hắn di thiên hoán địa há
có bình thường ? Chỉ biết cả Yên Sơn và hắn tồn tại như thể tay chân là cơ thể
hắn mà bị một tiểu bối nhìn chằm chằm cơ thế há hắn có thể không khiến hắn bất
ngờ hiện thân được dẫu sao tự hỏi nếu một thiếu nữ mùa đông mặc kín mít thế mà
có một tên sắc lang nhìn chằm chằm với anh mắt dâm dục xăm xoi mình từ trên
xuống dưới như thể mình lõa thể trước mặt hắn, liệu chả không kì quái ?

Mà điều khiến người đàn ông thần bí bất ngờ đó là người nhìn chằm chằm mình là
1 đứa bé chưa kể ở đứa trẻ hắn cảm thấy xúc động tự cội nguồi máu huyết sục
sôi tựa như thể cùng quê hương, điều mà hắn không tin được khi đến thế giới
này, điều đó khiến lòng hắn xuất hiện một suy nghĩ hoang đường :

" Kẻ này con rơi mình ? Không thể a ! Mình đâu có hoan lạc với ai trong 10 năm
nay vậy không phải đây cũng như mình chuyển thế trọng sinh ??? "

Cũng có thể Thiên Như hắn cảm thấy sự kì quái của người đàn ông đối với mình
Thiên Như cũng cố nặn nụ cười non nớt hỏi :

" Tiền bối có gì căn dặn a ? Với khả năng thông thiên của Tiền bối chắc không
làm khó một đứa bé 3 tuổi đâu ha ! Chưa kể ta bé trai nà ngài không thể không
động kinh ra tay với bé trai chứ ! "

Thiên Như hắn có thể nói vậy tính ra cũng là vừa nịnh vừa dò la xem hành động
người đàn ông này có phải hay không thích khách ( dù sao thế giới này cái gì
chả có rồi có thêm tên thích khách ngang nhiên giết người không phải không có
?)

Như bừng tỉnh khỏi mộng người đàn ông không đáp lại lời Thiên Như chỉ hỏi hắn
:

Ngươi có gia sư chưa ? Ngươi có hứng thú bái ta thầy không ! Ta tên Phạm Vi
Ân. "

Xong chưa đợi Thiên Như trả lời hắn đã tự lẩm bẩm :

"Không a ! Vi Ân ta đi hỏi đứa con nít làm gì tuỳ tiện vác đi xong ép nó bái
sư rồi bắt nó trong núi tu luyện 10-20 năm xong thả về ? Không phải người ta
nói trẻ con ngây thơ chất phác dễ lừa sao ? Mua nó vài cái kẹo không phải nhẹ
nhàng sao ? "

Vi Ân hắn nói là vậy có điều nhìn thấy mặt Thiên Như đen như đáy nồi đầy âm u
chửi loạn hắn lên :

"lão vương bát đản xú lão nhân tên cuồng dâm tự kỉ ta xxx . Từng này tuổi rồi
độ tự kỉ vô sỉ đã luyện đến tường đồng vách sắt . Bắt cóc ? Kẹo dụ dỗ coi ta
con nít hả ? " ( mi con nít mà !)

Thiên Như như lâm đại địch vội vàng đứng sau cận vệ bên cạnh Võ Hoàng kia của
mẫu thân hắn, cố tìm một chỗ dựa an toàn cho mình mong sau tránh khỏi lão già
bênh hoạn trước mặt.

Cũng không đợi Vi Ân kia mở miệng tên Võ Hoàng kia cũng không khách khí :

" Lão phu cũng đang muốn xem các hạ làm sao mang thiếu gia ta đi a ! Tuy ta
biết tu vi các hạ cao cường nhưng dẫu đồng quy vu tận ta vẫn có nắm chắc ! "

Vừa nói tên Võ Hoàng còn phát gia khí tràng cảnh giới mình cho thấy quyết tâm
không đổi bản thân.

Thấy song phương mùi thuốc súng đậm đặc Vi Ân cũng nhận ra mình lỡ lời chạm
đến tối kị của đối phương hắn đành cười bù nhìn Thiên Như đầy hoà ái nói :

" Vị đây hiểu nhầm a ta nào có tính bắt cóc vị thiếu gia các vị, chỉ là ta
thấy thiếu gia đây thiên tư trác tuyệt ắt kì tài học võ nên mong muốn thu hắn
đệ tử mong có thể gặp lệnh tôn của hắn một lần đề cập việc này kĩ hơn, có thể
ngồi cùng mâm cơm hay làm tách trà bàn bạc kĩ việc này a ! "

Quả thật hiện giờ Thiên Như có thể nổ đom đóm đầy đầu rồi không sao tên này
đổi mặt so lật sách còn nhanh ? Mà bản suất ca mị lực cũng thật thông nhân
nha! đến cả một lão già cũng để mắt ? Ài đẹp zai cũng khổ a, ca thông cảm lão
nhân mi . Thiên Như thầm tự kỉ cũng vứt cho Vi Ân một cái ánh mắt thông cảm ,
khiến lão già nào đó kì quái đinh ninh trong đầu : "Tuyệt đối không phải đứa
trẻ nít ranh đây là một kẻ chuyển thế trọng sinh còn giữ nguyên kí ức kiếp
trước như mình ! "

Chắc đến giờ Thiên Như cũng không ngờ chỉ một phen vứt ánh mắt của mình đã
khiến ai đó biết được thân phận thực sự mà 3 năm hắn luôn giấu kín, ôm tâm tư
chết mang mồ của mình.

Thấy 2 người kia nhìn nhau trao đổi ánh mắt khá thân mật, tên Võ Hoàng kia
cũng không tiện nói nhiều thở dài nghĩ

Dẫu sao tránh một việc còn hơn thêm một việc khi chưa biết rõ sức đối phương
tự tiện ra tay không phải tìm chết a ? Không thấy trực giác của mình đang nhảy
loạn lên sao ? Mà cao thủ thâm bất khả trắc mình không lại thì về địa bàn mình
thì há một lão nhân có thể lật sóng gió gì ?

Thế là song phương thỏa hiệp cùng tiến về thành Khai Minh, tuy vậy vẫn vị võ
hoàng quyết giữ khoảng cách nhất định của Thiên Như và Vi Ân, dù sao đầu mình
có 1, lỡ thiếu gia độc đinh Thân Vương có việc gì thì không phải việc nhỏ rồi
đầu mình không đủ a cả nhà mình phải táng theo ! Cho nên sự cảnh giới của tên
Võ Hoàng trong khoảng thời gian về tuyệt đối duy trì 24/24 chỉ sợ lơ là một
giây là đầu mình đành gửi tạm người trông nom hộ rồi !


Toàn Năng Hùng Hài Tử - Chương #5