Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Pts : Lời đầu chương, anh em hài nhiều, vui nhiều rồi không thể không có
chút tình cảm chớ ! Chương này sẽ rất hay, tình cảm ae xin vui lòng theo dõi
từng câu từng chữ ! Cảm ơn a !
Sau khi tìm được cái cổng không gian về lại khu vực săn sinh vật nguy hiểm !
Thiên Như và Esdeath trở về Đế Đô.
Theo như thông tin thám báo về cho Esdeath, lần này Night Raid có cử động rất
đáng nghi ngờ cần chính Esdeath phải xem xét và đưa mệnh lệnh.
Dựa trên những gì thám báo về thì lần này có sự hoạt động của Night Raid ở
phía Đông.
Nhận tin, Esdeath điều động toàn bộ 6 người sử dụng Teigu trực thuộc mình
đuổi theo Night Raid, có vẻ lần này nàng tính quyết diệt sạch họ ! Tất nhiên
, Thiên Như hắn cũng tham gia cùng, có điều việc hắn có muốn cuốn vào hay
không thì khó nói rồi !
Ngày hôm sau, đường Roma-ni
Esdeath lại nhận thêm tin chia tách quân ở phía bên Night Raid, chỉ biết
Najeda đang ở phía Đông còn Akame thì di chuyển về phía Nam !
Khi biết tin này, trong 6 người ai ai cũng nhao nhao nói quan điểm mình, có
điều chung quy cũng vẫn xác định rằng dù đây là cái bẫy cũng phải truy a ! Thế
nên, dựa theo an bài của Esdese thì sẽ thành 2 đội như sau :
" Seryuu, Ran, Esdeath và Thiên Như sẽ đuổi theo Najeda "
" Kurome, Wave và Bors sẽ theo dấu Akame "
Thiên Như không dị nghị, hắn không tính tham gia phân tranh này ! Hắn chỉ là
gián điệp a ! Theo ai cũng như nhau có điều quan điểm Thiên Như hắn là nếu
theo Esdeath thì sẽ dễ săn sinh vật nguy hiểm hơn ! Dù sao cũng tiện đường !
Tuy vậy vẫn nói Thiên Như hắn quên nội dung ở đây và có khi đây là quyết định
hắn sẽ lại sai lầm trong đời
Theo tình hình, 2 đội tách nhau ra hành động luôn, nhóm Thiên Như và Esdese
thì đuổi mãi một bóng ma, một bóng mờ cũng chả thấy chứ nói gì đến Najeda ?
Còn phía bên kia thì đã đang kịch chiến mà bên Esdeath không hề hay biết !
Từ khi ra khỏi Roma-ni, Thiên Như luôn có một nỗi bất an gì đó, hắn biết hắn
quên một điều gì đó nhưng lại không nhớ ra, Akame nguy hiểm sao ? Hình như
không ! À Leone nguy hiểm ? Mà cũng không nốt !
Vậy cái cảm giác bất an này là ở đâu ? Chắc đây là câu hỏi mà Thiên Như đang
vô cùng mong được giải đáp !
Bỗng, Esdeath thở dài, nâng bộ ngực mình lên cực kì oán giận nói Thiên Như :
Nhìn xem chàng làm gì nè ? Ngực ta to thêm đó !
Thiên Như cười cười ngoài miệng thì cứ nói : " To tốt ! "
Trong lòng thì lại một phen nghĩ khác : " To a ! Nhưng mà tay ta nhỏ quá ngực
Chelsea lại vừa tay ta hơn a ! Mà khoan Chelsea ? Xong rồi ! "
Esdeath bên cạnh nhìn bộ dáng đang cười xong lại xanh xao của Thiên Như tưởng
hắn bị sao đang tính quay lại hỏi thì Thiên Như bật thốt một câu nói xong bay
vút đi :
" Đi trước, đừng đợi ! Ta đi có việc ! "
Nếu nói tình cảm Thiên Như dành cho phụ nữ tuy nhiều nhưng lại không phải mấy
ai khiến hắn lo lắng ! Mà Chelsea, kẻ khiến Thiên Như vô cùng dầy công tán
tỉnh cũng làm hắn một phen tư vị khác mà cũng qua đó dẫn đến quan tâm.
Mới đầu Thiên Như còn không nhớ cốt truyện, hắn chỉ biết Leone gần chết có
điều chỉ là chết hụt, ngoài ra hắn tạm quên đi tình tiết sau đó.
Mà khi vô tình Esdeath nhắc đến ngực ! Thiên Như hắn liên tưởng cái tên
Chelsea và biết theo nguyên tác lần này nàng phải chết không thể nghi ngờ và
điều đó Thiên Như tuyệt không muốn!
Với vận tốc của một cung tên rời cung, Thiên Như đập cánh bay xa hàng chục km
sau vài tiếng đồng hồ, men theo trí nhớ về cốt truyền tìm một rừng hoa tính
bụng đợi Chelsea đến sẽ cứu có điều khi hắn đã thấy một người thanh niên đang
đuổi cô gái !
May còn kịp ! Đó là suy nghĩ Thiên Như hiện giờ ! Chỉ thấy hắn sà xuống đang
tính cản thì thấy mũi thương xuyên qua người Chelsea ! Thiên Như hét lên l
Không ! Tung một đấm rồi lại một đấm chết thanh niên kia khiến hắn nát bét như
con gián ! Xong hắn phi vội đến Chelsea đỡ đầu nàng nhìn nàng ngân ngơ !
Chelsea nhìn thấy trước khi chết lại thấy khuôn mặt quen thuộc mình yêu, vô
cùng hanh phúc giọt nước mắt nàng lăn tăn rơi đầy trên khuôn mặt tuyệt mĩ !
Cất giọng đầy ưu thương là chàng ? Ta không nằm mơ ? Thiên như nhìn nàng lắc
mạnh đầu !
Thấy Thiên Như không phải mơ nàng mới thở dài kể cho Thiên Như một đoạn cố sự
:
" chàng có biết, khi ta sắp chết nhìn thấy chàng ta hạnh phúc biết nào không
? Chàng có biết ngày xưa ta chỉ một cô hầu gái nhờ vài chút tài năng mà duy
trì đến hiện giờ không ! Ở thế giới của ta, máu và máu, tâm ta đã qua mệt
mỏi với những điều chém giết đó . Nhiều lúc ta chỉ muốn được sinh ra một người
thường ở một thế giới bình thường ! Yêu một kẻ nông dân ! Sống những ngày
tháng bình thường dù là căn nhà rêu rạ ! Có điều ta đến thế giới này, vô tình
có Teigu này, định mệnh đã khiến ta rời xa những điều bình dị đó ! Nói đến
nay nàng khóc ! Nước mặt nàng cứ ròng ròng, đôi mắt Thiên Như cay cay ! Tuy
vậy Chelsea vẫn nói tiếp :
" Tính ra ta đã làn sát thủ cũng khá lâu rồi, cuộc đời ta không thoát chữ máu
! Mà lúc ta có những người đồng đội đầu tiên, ta vui lắm ! Họ luôn ở bên ta ,
chấp hành nhiệm vụ cùng ta, vui vẻ cùng ta ! Tuy vậy họ vẫn chết ! Chết vì họ
quá yếu ! Và lúc đó ta cũng quy kết do họ yếu nhược mà chết ! Mà cũng theo cái
chết họ tâm ta cũng đã chết theo nếu không có chàng bước vào đời ta a ! Chàng
có biết ngày đầu ta nhìn thấy sao không ? Lúc đó nhìn nhàng thật bê bết, ta
còn tưởng chàng chỉ một nhóc con không biết đời, cho đến khi chàng xoè đôi
cánh chàng và bay vút trên bầu trời thì ta lại si mê, đã bao lâu ta không còn
mong muốn được vui vẻ bay lượn bầu trời ? Ta không biết nhưng cảm giác tự do
đó, vẻ ngoài rất đáng yêu của chàng khiến ta chú ý !
Mà theo thời gian chàng luôn quan tâm ta, chăm sóc ta, nói chuyện với ta
nhiều hơn bất cứ ai ! Ta lại không biết từ lúc nào đã yêu chàng ! Chàng có thể
vô sỉ, háo sắc nhưng con tim chàng lại không biết nói dối ! Chàng yêu ta ! Và
vì thế cũng đủ ta trao cho chàng tất cả ! Nói đến đây nàng còn cố nhấc đầu hôn
môi Thiên Như thật sâu !
Thiên Như quỳ rạp xuống, cúi cái cổ xuống hôn đôi môi đang rướm máu của
Chelsea, nước mắt đàn ông không sẽ rơi ! Chỉ rơi khi không thể kìm nén !
Thiên Như hắn khóc ! Hắn khóc vì người con gái yêu mình tha thiết ! Nước mắt
chảy dài trên khuôn mặt nhỏ bé ! Từng giọt lăn tăn, vô cùng thương xót người
mình yêu, Chelsea lấy tay lau hạt lệ Thiên Như vô cùng ôn nhu nói :
Thiên Như ta yêu chàng vĩnh viễn yêu chàng, kiếp này ta không thể làm vợ
chàng là điều tiếc nuối nhất của ta, mong sau nếu có kiếp sau ta tình nguyện
mãi mãi làm người vợ nhỏ bình thường của chàng, sống một cuộc bình thường !
Ngày ngày ra đồng, đêm về chăm con cho chàng !
Thiên Như gần như gào lên nói :
Không ! Không ! Nàng không thể chết ! Ta không cần kiếp sau ! Ta không muốn
nàng phải chờ đợi ta, ta không muốn nàng chết, ta yêu nàng, ta không muốn
mất nàng ! Nói đến đây Thiên Như lại nhẹ giọng nỉ non nói :
Nàng có biết lúc nàng khóc rất xấu không ! Mà ta cũng đang khóc này ! Nhưng
nàng biết không ? Ta sẽ không gạt nó đi đâu ! Ta muốn nàng biết đây là những
giọt lệ ta đã đổ vì nàng !
Chelsea càng thêm rơi lệ mặt mếu máo, giọng gần như nức nở nói :
Này . . . Chàng biết không ! Ta hạnh phúc lắm ! Ta xin lỗi chàng Thiên Như !
Thực sự ta rất muốn làm vợ chàng ! Ta vô cùng muốn !!! Nói đến đây Chelsea oà
khóc ! Xin lỗi ! Thực xin lỗi nếu có kiếp sau ta tình nguyện gả cho chàng, dù
có muôn trùng khó khăn ta cũng tìm chàng ! Ta đã từng nghĩ khi chàng lớn thêm
chút và nói câu yêu ta ! Ta sẽ trao chàng tất cả ! Nhưng lại được nghe chàng
nói khi ta sắp chết chứ ! Buồn cười phải không ! Nói đến đây nàng còn cố rặn
nụ cười !
Nói đến đây, vẫn giọng nói nhu hoà đó nhưng trong giọng lại nồng đậm không
cam lòng nàng nói tiếp :
Nhưng chàng biết không ! Ta tuyệt không hối hận ! Ta yêu chàng ! Cảm ơn chàng
cho ta thấy thế giới tàn nhẫn này còn có thứ tình yêu tuyệt vời như vậy !
Thiên Như, ta hạnh phúc lắm ! Cảm ơn chàng ! Nói đến đây, Chelsea cong quơ
quơ bàn tay bé nhỏ cố gắng sờ khuôn mặt Thiên Như nhẹ nhàng nói :
Mà chàng nhìn xem không phải Ta chết ở nơi đầy hoa này không phải rất đẹp sao
? Ở đây giọng nàng càng thêm nức nở có thế thấy câu nói của nàng là lừa dối
lòng biết bao nhiêu !
Thiên Như nước mắt vẫn tuôn rơi ôm nàng :
Nàng không cần xin lỗi, hãy sống và bên ta mãi mãi được rồi ! Nàng có bao giờ
thất hứa không ? Không phải nàng hứa sẽ bên ta hà cớ chi phải kiếp sau ? Tại
sao nàng cứ muốn rời xa ta ? Tại sao ?
Chelsea nhìn kĩ khuôn mặt đang đau khổ Thiên Như, cơ thể đang đã không còn
gắng gượng được nữa nàng chỉ cười nhẹ nói lấp lửng được nửa câu :
Xin . . . Lỗi . . . Chàng ! Lần . . . Này . . .Ta . . . Phải . . . Thất . ..
Nói đến đây ! Con tim nàng đã không còn đập nữa !
Thiên Như gào khóc ! Ôm chặt xác Chelsea ! Hắn níu lấy bờ vai nhẹ nàng, hắn
muốn lưu lại những xúc cảm này mãi, hắn nhớ đến nhưng kỉ niệm hắn dành cho
nàng, hắn đã từng nấu qua cho nàng món ăn, hắn đã từng ngày đêm, sớm tối để
nàng làm bờ vai ngủ ! Hắn ! Yêu nàng nhiều lắm !
Có thể nếu chết ở xung quanh một vườn hoa và được ôm bơi người mình yêu có khi
đó cũng là một cái kết mỹ mãn như ý cho nàng !