Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Ở trung tâm thành thị phồn hoa giàu có đó, ta có thể thấy đủ loại khuôn mặt
đủ loại tầng lớp trang phục, nào võ giả, nông dân ,thương nhân áo lụa là ,
công tử thế gia đang vi hành cọ sát nơi nào gái gú rượu chè cờ bạc.
Trong cái sự tấp nập ồn ào người hò người hét thì ở cách đó không xa trong toà
phủ đệ Trần gia, một trung niên quần áo hoa lệ màu vàng kim mái tóc cắt gọn
gàng màu đen khuôn mặt khiêm nghị ánh nên vẻ hiên ngang uy vũ,tản mát ra loại
khí chỉ riêng thượng vị giả cai quản một vùng mới có, ngồi trên ghế dát vàng
uốn lượn thân rồng nhìn xuống sân nơi mà người hầu kẻ hạ chạy ra chạy vào.
Đáng lí ra giờ này người đàn ông này không ở đây mà nên ở trong đại điện hoặc
ở chốn phong hoa tuyết nguyệt nào đó nhưng khổ nỗi mệnh làm cha không thể
tránh vợ có thai đủ tháng sắp sinh, há có lẽ được đi ?
Khổ nỗi đó nên mới bị người hầu gọi về, phu nhân doạ chết nếu ngày đầu con
sinh cha nó không có mặt, đành ra phải về chung quy không thể tránh dù có là
cường giả nhưng ai nói cường giả không sợ vợ chứ.
Đã thế thì thôi đây hạnh phúc biết bao khi người vợ vốn ngày thường hay lạnh
nhạt với mình hiện giờ lại gọi mình từng tràng : Trần Minh Thiên ! Tên khốn
khiếp. Hay như Trần Minh Thiên đồ lăng nhăng, đồ vương bát đản, đồ bại liệt
v.v.. Chung quy tưởng khi cưới về vài tháng quên tên mình hoá ra nàng còn nhớ
nên vui a! Móa ta thật bi ai !
Vốn a ! Trần Minh Thiên thấy mình về chắc sắp bế đứa con chút đặt đại nó một
cái tên, qua loa vài câu tình ý với vợ . Ai dè đây mặt mình đã đen như nồi
được rồi chửi sao thâm vậy ! Số khổ thôi phải nhịn, nam nhân không chiếm tiện
nghi miệng lưỡi đàn bà ! Người đàn ông vô sỉ nào đó đang ngầm ngũi khi không
biết nếu lúc vợ mình đẻ mình ở ngoài chơi gái thì chỉ mỗi người 1 ngụm nước
bọt cũng đủ nhấn chìm hắn !
Bỗng ! Một tiếng khóc oa oa oa truyền ra khiến Trần Minh Thiên vừa mừng vừa sợ
chạy vội vào trong ngó đứa trẻ trong tay bà đỡ rồi lại nhìn vợ mình đang mặt
mệt mỏi trên giường mồ hôi còn chảy từng ròng nhưng ánh mắt lại nhìn đứa bé
đầy yêu thương không dời.
Trần Minh Thiên thấy vậy cũng đứng ra lau mồ hôi vợ một phen rồi nhìn vợ một
phen đầy yêu thương rồi mới quay sang chưa kịp nghĩ đã hỏi :
"Đứa bé con ai a ?"
Mới lời ra khỏi lời chưa kịp suy xét lại lời mình nói đã vứt ngay vợ một cặp
mắt xem là ẩn ý yêu thương nhất . Có điều a ! Đáng thương vợ lại nhìn mình đầy
sát khí hận ko thể giết gia hoả trước mắt . Thế hắn mới nghi hoặc nghĩ lại thì
mồ hôi hắn chảy từng ròng mới vội sửa lại :
" à à bà đỡ nó bé trai hay bé gái ??? À ko nó dù trai hay gái cũng đều là báu
vật ta cả Haha . "
Bà đỡ cũng không tiện nói nhiều cũng đành ngậm bỏ hòn nhưng trong lòng đang
thầm chửi miệng thì nói:
" Kính vương gia! là một công tử ! "
Nói xong bà đỡ ko tiện nhiều đưa lại đứa bé cho hắn rồi vội lui ra ngoài để
lại không gian cho hai người.
" Ơ kìa ! Ta đang ở đâu ? Oa cái tắc! bổn ca không phải đã xuyên việt chứ ?
Không phải chết rồi sao ? A ca mạng lớn thật mà ! "
Sau một phen tự kỉ hắn nghe thấy một giọng người đàn ông đang nói mấy câu âu
âu yếm với người phụ nữ nghe thật sự vô cùng sến súa tay lại bế hắn !
Chỉ thấy người đàn ông bỗng hỏi người vợ :
" À quên việc chính nên tên con mình gì ha ? "
Người vợ suy nghĩ một hồi rồi nói luôn :
" Lấy tên 2 vợ chồng mình kết hợp với nhau cũng là một cách Trần Minh Thiên và
Hải Nguyệt Như, vậy sao tên con mình không là Trần Thiên Như ? "
" Họ đang nói gì vậy ? Nghe nội dung thì hình như là đặt tên cho bổn ca à nha
! "
" Từ đã ? Gì cơ ? Thiên Như ? " Nghe một hồi hắn nghĩ ?
" Ta không nghe lầm ? Tên xấu hoắc vậy mi chui từ trại mù chữ ra hả bà cô kia
? "
Tiếc Thiên Như hắn chỉ đành nhận mệnh vì không thể nói nhìn họ u ám thầm nhủ :
" Được lắm bà nương ta nhận ! Ca người xuyên việt cái tên không ảnh hưởng đến
Ca ! Nếu giờ Ca cất lời nói ngươi tôn sung ca lên mây xanh luôn sao giờ ? Ca
vẫn muốn bán manh giả tơ chơi các cô gái nha ! Lộ bản ca thông minh tài trí
sao giả tơ được ? "
Người phụ nữ nghe ông chồng vuốt mông ngựa quá ngán ngẩm rồi mới nói :
" Thôi ! Đưa con đây để nó còn bú ! Con mới ra phải uống sữa ! "
" Oa cái tắc ! Gì cơ sữa thế không phải là từ đó . . . ! Sao ? Nương ta thật
yêu chết mi nha ! "
Nghe thấy người phụ nữ nói Thiên Như lòng đang nhảy loạn sung sướng ! Hưng
phấn ! Hồi Hộp !
Người đàn ông thấy vậy mặt hơi biến đổi ngó nghiêng, vẻ mặt hèn mọn nói nhỏ
vợ :
" Hề hề phu nhân yêu quý liệu để ta thử trước được không ha ? Xem thử chất
liệu sữa có tốt không ? "
Vừa nói hắn còn định tiến tới chỗ người đàn bà thực hiện ý định !!! Nhưng lại
khựng lại vì đứa con đang gào khóc trong lòng !
" Ca khóc nha ! Lão vương bát ta cấm !!! Sữa của ca ! Mi ! Mi vô sỉ cấm đụng
không Ca khóc ! "
Như hiểu lòng con người phụ nữ hừ lạnh nói !
" Tiện nghi ha ? Đưa con lão nương rồi biến ! "
Thấy vợ mình kiên quyết hắn đành nhận mệnh mặt ủ rũ như đưa đám rút ra ngoài !
Lúc đó, người phụ nữ không biết một hành động vốn bình thường của mình đã
khiến một ai đó một phen xúc động mãnh liệt đã có xu hướng yêu vượt qua cả bố
mẹ kiếp trước hắn !