Ký Ức .


Người đăng: noonechangeyou

Sau nửa tháng liên tục di chuyển, Nguyễn Trư đã tới địa phận học viện thánh
Linh, Học viện Thánh Linh to lớn hùng vĩ, ngay cả tâm nhãn của Nguyễn Trư
cũng chỉ nhìn dc 1 góc của toà thành . Nguyễn Trư chạy ngay thẳng đến chỗ đăng
ký nhưng lúc này chỗ đăng ký đã kín người . người đăng ký xếp thành 1 hàng dài
cả mấy cây số nhưng vẫn ngay ngắn, không ai dám quậy phá, an ninh rất tốt ,
hắn vào hàng lo lắng không biết mình có kịp đăng ký không . Bất quá 3 ngày sau
rốt cục hắn cũng đã tới lượt hắn.

Ê thằng kia, tránh ra cho ta đăng ký trước _ có tiếng quát đằng sau Trư ca ,
hắn quay lại thấy 1 tên ăn mặc bộ bào phục màu trắng ở giữa in nổi 1 bông hoa
.

Ngươi là công tử Bạch Gia ở phía tây _ Trư ca hỏi.

Ngươi đã biết bổn công tử thì mau tránh đuờng _vừa nói Bạch công tử vừa nói
vừa đi lên trước.

Nguyễn Trư lắc đầu ,tay cản lại hắn _ Hình như ngươi hiểu lầm gì đó . Ta chưa
từng nói nhường cho ngươi.

Lực đẩy lại của Nguyễn Trư rất nặng, Bạch công tử không đề phòng nên bị đẩy
ra 2 tên hộ vệ đỡ lấy hắn . Bạch công tử trong lòng nổi lên sát khí, nhưng
trong nháy mắt thu liễm, có người đang nhìn hắn.

Nguyễn Trư há không biết chuyện có người đang nhìn bọn hắn nhưng hắn ko có sai
ko việc gì phải kiêng kị . _ Nếu không có chuyện gì nữa, vậy cáo từ Bạch công
tử Trư mỗ đi trước.

vào sảnh đăng ký, có 1 lão niên nhìn hắn _ Người tuổi trẻ không nên quá vọng
động.

Hắn thần sắc bình thường chậm rãi chắp tay _ Cảm ơn người khuyên bảo, Ta tên
Nguyễn Trư xin báo danh.

Lão niên nhìn hắn _ Ra ngươi là Nguyễn Trư, ngươi nên cẩn thận, nếu ngươi ko
trúng tuyển thì thôi nếu trúng tuyển thì sẽ không ít kẻ nhắm đến ngươi, Trúc
cơ có, hư đan có, kim đan và nguyên anh cũng có ko ít, cẩn thận chết non a.

Nguyễn Trư hơi ngạc nhiên,hắn chưa tới học viện sao có kẻ nhắm vào rồi.

Đuợc rồi ,ngươi vào trắc thí cốt linh và tu vi đi._ Lão niên không muốn nói
nhiều nữa phẩy tay bảo hắn đi.

Đó là 1 cánh cổng, ở đó có 2 người dám sát, công việc của hắn là đi qua cổng
, nếu không bị cản lại tức là hắn đã hoàn thành vòng sơ loại, nơi đó có rất
nhiều kẻ không cam lòng bị loại vẫn ở đó thử đi thử lại, có rất nhiều kẻ bị
thương dc đưa đi.

Các ngươi mau đi thôi, các ngươi không đủ tư cách, người tiếp theo ._ 1 giám
sát sư lớn tiếng nói

Nguyễn Trư từ từ đi tới cánh cổng, cánh cổng dc ngăn cách bởi 1 kết giới hắn
đi vào cảm thấy khác thường hắn đứng chính giữa cánh cổng tay sờ lên tầng kết
giới _ quy tắc, đây là 1 tia quy tắc tuy rất mờ nhạt những cũng là quy tắc.
hắn cứ đứng đó cảm ngộ, 2 canh giờ qua rất mau.

1 tên không kiên nhẫn nói _ thằng kia không qua đi cứ đứng đó làm gì, ko qua
dc thì mau cút, mất thời gian quá.
sau đó rất nhiều người khác bắt đầu bất mãn, 2 người chủ quản cũng không biết
làm thế nào, tên này đã đụng vào kết giới thế mà lại không bị đẩy ra, lại
không chịu qua cứ đứng đó, rõ ràng hắn cũng ko làm sai nhưng mà lại rắc rối
cho việc tuyển chọn . Bon họ 1 người ở lại coi, 1 ngươi đi gọi trưởng lão tới
, Lão niên thấy Nguyễn Trư như vậy mắt có chút sáng lên sau đó nhìn lại giám
sát sư _ kệ hắn, không sai quy tắc không cần quản.

1 ngày sau như là nắm dc 1 cái gì đó Nguyễn Trư mở mắt ra, hắn nhận ra mình
đã làm cho việc tuyển chọn bị chậm trễ, nhìn vào đoàn người lúc nhúc sau lưng
hắn, hắn cười khì khì _ Xin lỗi mọi người, đi đường xa ngủ quên mất, xin
lỗi 2 vị giám khảo, ta đi ngay.

Nói xong hắn bước vào cổng nhẹ nhàng như ko có gì, như kiểu đây chỉ là 1 cánh
cửa bình thường, cả đám trợn mắt há hốc mồm.

sau 1 hồi im lặng có kẻ bắt đầu lên tiếng phẫn nộ _ bug bug bug bug bug, gian
lận.
càng ngày càng nhiều người hưởng ứng, có lẽ đây là ngày loạn nhất trong trăm
năm qua của học viện Thánh Linh.

Tư Trong bầu trời, 1 tiếng vang rầm như sấm _ IM LẶNG, có bản lãnh gian lận
thì cứ trổ tài ra chỉ cần không bị giám khảo bắt, ta đảm bảo cho các ngươi .
bây giờ tiếp tục khảo thí, ai làm loạn . cút !

Sau đó có 1 vài thằng ngu thử nghiệm phương pháp của Trư ca, đáng tiếc mới
vừa chạm vào màng chắn chúng đã bị đánh bay lên tường . Từ đó đám bọn họ bắt
đầu tin tưởng lời Trư ca nói, thằng này đúng là đi đuờng xa ngủ quên mất chứ
không phải tà thuật gì . Chỉ có 2 vị giám sát sư mới hiểu, đi qua cánh cổng
có 1 loại vô hình áp lực không phải ai cũng có thể ung dung như tên vừa nãy ,
thứ nhất phải nhỏ hơn 15 tuổi, càng cao hơn 15 tuổi bị phản tác càng mạnh ,
thứ 2 thực lực phải cao hơn luyện khí viên mãn, nhưng không phải cứ trúc cơ
là vào dc, trúc cơ qua cánh cổng sẽ bị 1 vô hình áp lực đè nặng lên cơ thể ,
ko thể nào chạm vào tầng kết giới hơn 1 ngày mà không có việc gì dc.

Nguyễn Trư khác cảm xúc với đám người kia, hắn có chút mất mát lắc đầu _ tốn
hơn 1 ngày tưởng là tiếp xúc dc với 1 tia quy tắc nhỏ ai ngờ chỉ là đồ giả ,
làm 1 cái pháp trận phân biệt cốt linh, 1 pháp trận phản chấn, đặt điều kiện
ai nhỏ hơn 15 thì cho qua, lớn hơn 15 pháp trận phản chấn kích hoạt, xung
quanh thì tràn ngập Linh khí cô đọng thành 1 tầng, như vậy thì sẽ làm dc tác
dụng thần kỳ như thế, chẳng khác gì đám lập trình viên gà mờ mới học viết
code, phí công phí sức, chẳng biết có thằng già nào mà rảnh dữ.

Lão niên lúc này đang cảm khái có người đang thưởng thức tác phẩm của hắn ,
đây là tác phẩm tự hào nhất của hắn bao nhiêu năm qua nghiên cứu ra . Hắn đã
quyết định nếu Nguyễn Trư mà vào dc Thánh Linh học viện nhất định phải cho hắn
làm đệ tử của lão để lão truyền thụ y bát . Nhưng nếu lão niên này mà thấy vẻ
mặt thất vọng của Nguyễn Trư như vừa rồi chắc phải tức nghẹn mà chết quá.

Nguyễn Trư sau khi qua vòng sơ loại dc sắp xếp ở chung cư ngoại khu dành cho
những người đã qua vòng sơ loại, còn có 1 tuần nghỉ ngơi, nhận phòng xong
hắn lập tức ra khỏi thành, hoa bỉ ngạn đang kêu gọi, tàn hồn của tiểu Kiều
đang ở 1 nơi nào đó ngoài thành . 3 năm qua hắn liên tục tìm kiếm nhưng chỉ
lên dc 4% . Lần này hắn tới Thánh Linh học viện không ngờ bỉ ngạn hoa lại kêu
gọi hơn nữa rất mãnh liệt, sau khi khảo thí xong hắn cấp tốc đi tìm ngay lập
tức.

Ở 1 khu mỏ bỏ hoang ngoài thành, hắn và 3 con thú đến nơi đây, càng đến gần
nơi đây bỉ ngạn hoa càng rung động mãnh liệt, hắn đi theo cảm nhận mãnh liệt
đó, đi mãi đi mãi 1 ánh sáng đỏ loé lên từ bông hoa làm hắn bất tỉnh.

tiểu Kiều tỉnh dậy đi _ 1 tiếng kêu làm hắn tỉnh giấc.

tiểu Kiều, tiểu Kiều đâu _ hắn nhìn xung quanh liên tục hỏi.

Tiểu Kiều ngươi đừng doạ ta, chúng ta còn phải dọn dẹp chỗ này, đừng có ngủ
mơ nữa đi theo ta đi làm việc _ Nữ tử chạc 30 tuổi cóc đầu hắn nói . Lúc này
hắn mới chú ý thân thể mình đã trở thành 1 bé gái.

Hắn đi theo Nữ tử, nơi đây là 1 rạp hát cổ xưa, nơi đây có rất nhiều nhạc cụ
, hắn đi qua vuốt ve từng nhạc cụ, cảm giác muốn sờ chúng thật lâu, muôn ôm
chúng, muốn vuốt ve chúng ,muốn chơi nhạc, cảm giác với chúng lưu luyến
không rời.

Tiểu Kiều đừng có như vậy nữa, đây là lần thứ bao nhiêu ta nói với ngươi rồi
, những thứ đó chúng ta không thể đụng vào dc, nhanh ra đây nếu ông chủ thấy
chúng ta sẽ bị đánh nữa đó _ Nữ tử gấp rút kéo tiểu Kiều rời khỏi nơi đó.

2 người lau dọn xong thì đi ngủ, nửa đêm Nguyễn Trư thức giấc, chạy tới
những nhạc cụ kia, hắn cầm lên cây sáo trúc đưa lên miệng, những điệu nhạc
du dương phát ra, nước mắt hắn khẽ rơi _ đây là nhạc của tiểu Kiều . 3 năm rồi
hắn mới dc nghe nó . Mọi chuyện cứ diễn ra liên tục như vậy, ngày thường hắn
đi theo nữ tử quét dọn nấu cơm, đến nửa đêm lẻn tới phòng nhạc cụ chơi nhạc.

Một đêm nọ 1 lão nhạc công nghe có tiếng động lạ, hắn thấy bé gái đang cầm
cây sáo của hắn thổi, lão nhạc công lập tức nổi điên xách tai hắn ra ngoài
bắt đầu đánh đập, hắn muốn phản kháng, nhưng không hề có 1 tia khí lực nào,
hắn ôm khư khư cây sáo chịu đánh, tất cả mọi người đều thức giấc.

Con quỷ này, ta nhân từ thu lưu ngươi, ngươi còn không biết điều dám cầm
nhạc cụ của ta, con chó bẩn thỉu này, sao mày dám _ từng roi từng roi đánh
vào da thịt hắn, cảm giác đau buốt này rất chân thật.

Ông chủ, xin ông tha cho con bé, nó còn nhỏ không biết chuyện _ Nữ tử quỳ
lạy, kéo tay lão.

Mày muốn bảo vệ nó, mày con điếm này còn dám cầm vào tay tao, đánh, bọn mày
đánh chết 2 đứa nó cho tao ._ lão đạp mạnh vào mặt nữ tử.

2 tên nô bộc xách 2 người ra khỏi nhà, vô trong rừng, chúng dùng côn đánh
đập tàn bạo, nữ tử ôm lấy hắn mặc cho những cây roi đánh vào người, chúng xé
rách quần áo nữ tử bắt đầu dày vò nàng trong khi nàng ôm chặt hắn, cứ tiếp
tục như vậy cho đến khi nữ tử không còn 1 tia khí lực nào, hắn đối với chuyện
này không hiểu sao không có 1 tia cảm xúc nào, vẫn ôm khư khư cây sáo. cho dù
thiên khung có sụp xuống ta chỉ cần cây sáo này.

1 đoàn người ngựa không biết từ đâu xuất hiện, chúng xông vào nhà hát đánh
giết, 2 tên nô bộc sợ quá bỏ lại hắn và nữ tử kia lại chạy mất . cảnh đánh
giết hung tàn, khói lửa mù mịt, đến sáng cả nhà hát không còn lại gì ngoài
sự đổ nát, và xác người . mùi khét xông vào mũi hắn, ánh mắt hắn vẫn lạnh
băng, hắn cầm cây sáo lên bắt đầu thổi vừa thổi hắn vừa đi, đi đến lúc ánh
sáng chợt tắt đi.

Này này, tỉnh chưa vậy ,_ 1 giọng nữ khiến hắn lại tỉnh dậy.

Hắn cầm tay cô gái, mắt nhìn xung quanh như tìm cái gì đó _ sáo, sáo của ta
đâu.

Bỏ tay ta ra, sáo cái gì mà sáo _ tiểu Loly bị cầm tay, phản kháng, nàng
đánh vào mặt hắn.

Nguyễn Trư chưa hiểu chuyện gì xảy ra giật mình tỉnh lại né cú đấm của nàng
đem nàng vật xuống _ này, làm gì mà đánh người thế.

Tiểu Loly bị hắn cầm tay đã cảm thấy bực, giờ lại bị hắn đè xuống, tại sao
hôm nay nàng lại bị như thế, nghe mẫu thân nói con gái bị người khác đè xuống
sẽ có bầu . nàng khóc như mưa làu bàu nói _ người ta thấy ngươi bất tỉnh chỉ
muốn cứu ngươi thôi mà, tại sao ngươi lại làm như vậy với ta.

Nguyễn Trư chú ý tới cô bé tóc trắng 2 bím mặt nhỏ dễ thương, đôi mắt xanh
biếc đang nước mắt ngắn dài, miệng nhỏ chúm chím đang chửi bới, cũng chú ý
tới tư thế của hắn lúc này không thích hợp hắn buông nàng ra, đứng dậy chỉnh
chu quần áo suy tư điều gì . Hắn lấy ra tablet hệ thống thấy bỉ ngạn hoa đã ở
đó từ lúc nào, nhiệm vụ đã hoàn thành đến 10% hắn thì thào _ đó là ký ức của
Tiểu Kiều.

Cô bé thấy hắn buông tay lập tức ngồi dậy 2 tay che ngực, ánh mắt nhìn chắm
chằm hắn, rưng rứng nước mắt.

Thấy cô bé làm tư thế đó hắn có chút không dc tự nhiên nhìn qua cô hỏi _ này
ta đã làm gì cô đâu.

Cô bé khóc càng to hơn _ Ngươi là đồ vô liêm sỉ, làm xong rồi phủ đít bỏ đi ,
mẹ ta nói đàn ông làm chuyện đó xong biết chịu trách nhiệm mới là đàn ông tốt
, ngươi là người xấu.

Trư ca mặt có chút hắc _ mẹ ngươi đúng là cưc phẩm a ,dạy dỗ hay lắm, thế giờ
cô muốn thế nào.

Cô bé ngưng khóc, nhìn chằm chằm Trư ca _ Mẹ ta nói làm chuyện đó xong là
phải cưới, ngươi phải làm chồng ta.

Nguyễn Trư có chút sững sờ _ này hình như cô hiểu lầm gì rồi, chúng ta chưa
có chuyện gì đâu, cô không cần phải lo.

Cô bé lấy tay sờ quanh người _hình như chưa xảy ra gì thì phải, không đúng ,
ngươi lừa ta, mẫu thân ta nói đàn ông là 1 lũ lừa đảo ko dc tin họ, ngươi
tính bỏ rơi ta đúng không.
Nói xong cô bé lao thẳng vào người hắn bám vào lưng hắn _ ngươi đi đâu ta đi
đó.

Nguyễn Trư đối với chuyện này bất đắc dĩ rồi, lại không thểsử dụng vũ lực với
nàng đơi tìm cha mẹ nàng rồi trả lại vậy.

Nguơi tên là gì ,nhà ở đâu, sao lại tìm thấy ta _ Nguyễn Trư hỏi.

Người ta tên Tiêu Lan Ngọc, ca cứ gọi em Ngọc Nhi dc rồi, nhà em ở toà Thánh
Linh học viện kia kìa hôm nay tổ chức đại hội tuyển sinh, cha cứ bắt ta đi
xem, ta không đi nên trốn ra ngoài chơi ai dè gặp con chó kia của ca cứ bắt
ta đi theo nó, tới nơi thì thấy ca đang nằm đó.

Khoan Ngọc nhi, hôm nay tổ chức đại hội tuyển sinh, hôm nay là ngày mấy _
Trư ca nhớ ra cái gì đó hỏi thăm lại Ngọc nhi

Hôm nay là ngày 1/9 _ Ngọc nhi trả lời.

Ngọc nhi bám chắc, ta phải quay về Thánh Linh học viện dự thi _ Nguyễn Trư
nói với Ngọc nhi, biểu liên chân thân kích phát, tốc độ cao chạy về Thánh
Linh học viện, hắn hôn mê vậy mà 1 tuần rồi.

Ngọc nhi bị bất ngờ ôm chặt lấy cổ hắn miệng cười tủm tỉm 2 núm đồng tiền.
Người đi đường thấy hắn cõng 1 cô bé chạy như bay chỉ lắc đầu _ Thanh niên
thời nay thật là >>> năng động a.


Toàn Năng Hệ Thống Chọn Nhầm Nam Chính - Chương #18