Giữa Đường Bị Chặn Đánh


Người đăng: nhokkevil_hn@

Bạch Minh cũng như những thiếu niên Long nhân khác cùng trang lứa luôn luôn
phải ngày ngày đến luyện võ trường để tu luyện một vài môn chiến đấu võ kỹ
cùng học tập một vài phương pháp rèn luyện thân thể cơ bản nhất để đặt cơ sở
vững chắc cho hệ thống tu luyện sau này, việc này là bắt buộc đối với tất cả
thiếu niên ở Phạm gia thôn.
Mặt trời cũng chuẩn bị xuống núi, toàn bộ các thiếu niên tu luyện ở luyện võ
trường đều đứng thành hàng nghiêm túc cúi chào vị giáo viên xin phép ra về,
Bạch Minh cũng thuộc trong số đám thiếu niên đó.

Rời luyện võ sân sau đó hắn khoan thai bước về phía ngôi nhà của mình, chỉ
thấy hắn vừa đi vừa nhíu mày dường như đang suy tư về điều gì đó có lẽ là gặp
một vài vấn đề tu luyện.

Quả nhiên Bạch Minh đang thắc mắc về phương pháp rèn luyện thân thể mà vị giáo
viên trước đó đã dạy, người khác tu luyện ít nhiều đều có thể tăng lên thân
thể lực lượng nhưng hắn từ khi tu luyện tới giờ cũng đã có thời gian 6 tháng
nhưng thân thể lực lượng như bị một cái nào đó giới hạn không thể nào tăng
lên, bản thân hắn 5000 cân lực lượng cũng đã có từ rất lâu cũng không hề thay
đổi, cái vấn đề này hắn đã hỏi rất nhiều người nhưng không có được câu trả
lời.

“Về nhà hỏi lại ông nội một lần nữa xem sao” Bạch Minh thầm nghĩ trong đầu,
nhưng cũng không ôm quá nhiều hy vọng bởi ông nội hắn nếu biết có lẽ đã trả
lời hắn từ rất lâu cũng không cần phải đợi đến bây giờ.

Đi đến một con đường vắng không người thì Bạch Minh bị ba người thiếu niên
bỗng nhiên xuất hiện va vào hắn, một người trong số đó lên tiếng:

“Thằng con hoang! Dám chặn đường bọn ta! Muốn chết hả?”

Bạch Minh hơi khựng lại nhìn về phía ba người ánh mắt có vẻ như hiểu ra điều
gì đó trầm mặc hồi lâu không nói nhìn về ba người thiếu niên trước mặt.

Một trong số đó là Phạm Bá cháu nội của một vị trưởng lão trong thôn giống như
Bạch Minh ông nội quyền cao chức trọng nhận được toàn bộ thôn dân yêu mến cùng
kính trọng, tuy nhiên Phạm Bá thằng này cùng ông hắn một chút cũng không hề
giống, làm người hung hang bá đạo dựa vào cha ông quyên thế khắp nơi sinh sự
ức hiếp người khác, cơ bản mà nói rất nhiều người thiếu niên từng bị ức hiếp
qua nhưng ngại ông nội hắn quyền thế cũng chỉ giận trong lòng mà không dám nói
ra, thêm vào đó là bản thân hắn cũng là một thiên tài vị thiên tài, tuổi còn
nhỏ thân thể lực lượng đạt tới 20 nghìn cân, Pham gia thôn cùng trang lứa ít
người có thể cùng hắn tranh phong, Phạm gia thôn người hay bắt nạt Bạch Minh
nhất cũng chính là Phạm Bá thằng này.

Bạch Minh chưa kịp nói gì thì Phạm Bá một tên tiểu đệ khác lại cao giọng quát:

“Dị loại còn không mau quỳ xuống xin lỗi Bá ca? Không lẽ muốn bọn ta phải ra
tay mới chịu?”

Bạch Minh không quan trọng: “ Tìm cớ gây sự thì cứ nói thẳng cần gì phải quanh
co dài dòng văn tự”

Phạm Bá vênh váo bước lên hất hàm:

“Thằng con hoang! Ăn đòn nhiều đâm nghiện phải không? Đánh”

Nhận được lệnh hai tên đàn em xông về phía Bạch Minh đấm đá tới tấp, còn về
phía Bạch Minh hắn chỉ cố gắng lấy tay che chắn những chỗ yếu hại cắn răng
nhịn đau không kêu ra nửa chữ, bởi đây cũng chả phải lần đầu ba con chó điên
này gây sự với hắn, nói đạo lý với bọn này cũng như không, còn về đánh lại hắn
cũng rất muốn làm vậy nhưng không thể bởi vì hắn thực lực yếu đấu với hai tên
đàn em này hắn còn đánh không lại chứ đừng nói đến bên ngoài Phạm Bá, không
bằng chịu một vài đòn đợi bọn nó đánh chán rồi tự động bỏ đi bởi ít nhất mấy
con chó điên này không dám cắn càn làm hắn bị thương quá nặng bởi ít nhất ông
nội hắn Bạch Phúc cũng là trong thôn một vị trưởng lão quyền cao chức trọng
bọn nó mấy đứa nhóc đắc tội không nổi ngay cả Phạm Bá cũng không dám nặng tay.

Sau một hồi đấm đá hai tên đàn em cũng bắt đầu cảm thấy mệt ngừng tay nhìn về
phía Phạm Bá chờ đợi chỉ thị tiếp theo, tuy nhiên có vẻ như bởi Bạch Minh
không phản kháng khiến Phạm Bá cũng mất đi hứng thú, hơn nữa Bạch Minh cũng đã
nằm gục trên mặt đất đánh nhiều gây ra tổn thương lớn thì không tốt, Phạm Bá
nhìn về Bạch Minh vênh váo nói:

“Ngươi thân Long nhân một thành viên mà ngay cả dũng khí chống trả cũng không
có, Dị Loại có khác không biết nhục là gì”

Bạch Minh khinh bỉ trong lòng thầm nghĩ: “Thực lực ta mạnh thì đã đánh cho
ngươi cạp đất mà ăn rồi! Cứ ngồi mà tinh tướng” đồng thời hắn cũng âm thầm thề
nếu một ngày hắn trở nên mạnh mẽ phải đánh cho Phạm Bá thằng này nằm trên
giường dưỡng thương nửa năm mới hả giận, tuy nhiên cũng chỉ là suy nghĩ trong
long không hề nói ra, bởi thời điểm này nói ra thì chỉ có nước chịu trận đòn
oan nữa, bởi Phạm Bá thằng này nổi tiếng hẹp hòi xúc phạm hắn không bị đánh
liệt giường mới lại.

Dường như đã hết hứng thú Phạm Bá cắp đuôi quay đi trước, hai thằng đàn em
nghoe nguẩy đuôi lóc cóc đi theo sau miệng không ngừng xum xoe lấy lòng, có
một tên đàn em quay lại lườm Bạch Minh một chút như muốn nói “May cho ngươi”.

Đối với mấy loại người này Bạch Minh cũng không hề đề ý bởi cũng chỉ là người
khác con chó theo đuôi ra vẻ cái gì, cùng nó chấp nhặt khác nào tự nhận mình
bằng nó.

Khẽ nhíu mày nhịn đau Bạch Minh chậm rãi đứng dậy, cũng may hai tên kia không
dám ra tay quá nặng nên ngoại trừ thân thể bị bầm tím một vài chỗ thì cũng
không có gì quá nghiêm trọng cũng chỉ là cũng cảm thấy hơi đau, khi về nhà cố
gắng nén đau một chút khiến ông nội không nhận ra là ổn, bởi hắn không muốn
nhất là khiến ông nội lo lắng.

Ở cái nơi đầy rẫy sự kỳ thị này Bạch Minh vốn là chịu ức hiếp từ nhỏ mà lớn
lên không đến nỗi mỗi ngày một trận đòn nhưng cũng chẳng ít hơn bao nhiêu,
điều đó khiến cho lực lượng thân thể hắn yếu nhưng bù lại sức chịu đòn của hắn
rất tốt, hơn nữa Phạm Bá thằng này đánh người chủ yếu mục đích là nhục nhã
người khác để tìm kiếm sự ưu việt nên cũng không đánh quá nặng tay trừ khi
khiến nó điên tiết lên mới ra tay nặng, còn đối với Bạch Minh một chút ít
thương thế ngoài da này cũng chỉ là chút chuyện nhỏ.

Bạch Minh nhịn đau bước nhanh về nhà, hắn hồn nhiên không biết tất cả mọi thứ
xảy ra trước đó đều không thoát khỏi tầm mắt của một ông lão, ông lão nhìn
theo Bạch Minh khẽ than thở:

“Hết cách! Không cho con tu luyện tâm tính sau này làm sao có thể bước lên con
đường được coi là tàn khốc nhất trong lịch sử Long nhân, một vài đứa trẻ trêu
đùa nếu như không chịu đước sao có thể là truyền nhân của người đó”

Ngừng một lúc lão già thần bí lại nói tiếp: “Chỉ mong tâm tính của con sẽ
không trở nên quá cực đoan bằng không Long nhân gặp họa lớn”

Nói thầm một vài câu lão già thần bí lại biến mất trong hư vô như chưa từng
tồn tại, nếu có vị cao thủ nào ở đây sẽ nhận ra ông lão sử dụng thần thông Phá
Toái Hư Không một môn cực kỳ cường đại thiên phú thần thông của Long nhân mà
rất ít người biết.

Còn về phía Bạch Minh khi trở về nhà đã chạy ngay về phong mình thay quần áo
cùng xử lý qua trên người một vài vết thương để có thể qua mắt được ông nội
hắn.


Tổ Long truyền thuyết - Chương #3