Người đăng: PhongNhiNhi
“Reng, reng, reng.”
Tiếng đồng hồ báo thức kế bên giường của HyunSik reo lên một cách tự động
khiến cho HyunSik đang chìm trong giấc ngủ sâu cũng lờ mờ mở mắt thức dậy.
HyunSIk mệt mỏi quay sang nhìn đồng hồ thì mới giật mình :
“Cái gì đã 8h rồi à .”
HyunSik hoảng hốt nói ra, sau đó liền lập tức chạy thoắt vào phòng tắm, khi
chạy hắn tiện tay cầm theo bộ đồ được treo sẵn trong tử đồ nằm bên trái.
Mười lăm phút sau HyunSik đã xong, hắn liên như thường lệ đeo lên một đôi mắt
kính thêm cái tai nghe choàng lên cổ xong liền chạy nhanh xuống nhà.
Lúc này quản gia nhà họ Cha cũng thấy HyunSik chạy xuống mới cung kính nói :
“Cậu chủ hôm nay lão gia thấy cậu không khỏe nên đã lệnh cho ta xin nghỉ học
cho cậu rồi .”
HyunSik nghe vậy thì bừng tĩnh, hèn gì tới giờ này mà không ai kêu hắn vậy.
Nhưng mà cũng lạ là tại sao gia gia biết mình không khỏe mà kêu người xin nghỉ
cho mình.
Mà thôi chuyện đó nghĩ giờ cũng chẳng ra, đành vậy đợi gia gia về rồi hỏi sau
.
Còn bây giờ được nghỉ học có nên về thăm gia tộc một chuyền không nhỉ.
Suy nghĩ một hồi thì HyunSik cũng đã quyết định.
“Về .”
Nghĩ là làm, Hyunsik cất bước nhanh ra khỏi biệt thự, dùng khinh công tiến
thẳng về phía khu nhà ở của gia tộc.
Mười phút sau HyunSik có mặt trước cổng gia tộc SunWoo, lúc này hơn mười
người hộ vệ trong gia tộc thấy hắn lập tức cung kính cúi đầu chào một tiếng
thật to :
“Chào thiếu chủ .”
HyunSik liền vẫy tay ra hiệu cho chúng không cần chào nữa, sau đó liền đi
thẳng vào trong nhìn xem Sosul và Jinie ra sao.
Vì hai người đó chính là hai người mà HyunSik cùng lớn lên cho nên HyunSik coi
họ giống như là người thân của mình vậy.
HyunSik hôm nay tính tạo ngạc nhiên cho hai người họ, sẵn tiện hôm nay đưa
hai người họ đi chơi sẵn tiện chuộc lại lỗi lầm vì ra đi không thông báo.
HyunSik hít sâu một hơi sau đó liền nhảy phốc lên những tán cây xanh trong khu
gia viên của gia tộc.
“Phốc, phốc .”
Trong chốc lất HyunSik đã dùng khinh không bay thẳng đến nơi sân sau, nơi mà
HyunSik và hai đứa nó hay cùng nô đùa với nhau.
Trên tán cây HyunSik nhìn xuống dưới thì thấy một cô gái tóc đỏ cực kỳ cuốn
hút với chiếc quần jean và áo đen, đang ngồi thẩn thờ một mình dưới gốc cây
táo ngấm lên trời như chờ đợi một thứ gì đò
Đúng vậy đó chính là Jinie người mà HyunSik đã cùng nhau lớn lên dưới mái nhà
SunWoo này và cũng là cháu ngoại của Kwon trưỡng lão.
HyunSik thấy vậy thì định làm cho Jinie bất ngờ nhưng không ngờ trưởng lão Min
từ trong nhà phóng ra với tốc độ nhanh chóng tiến về phía HyunSik.
“Ai lớn gan dám xâm nhập vào SunWoo .”
Nói xong hai tay trưởng lão minh kết thành hai quả đấm xông thẳng về nơi
HyunSik đang đứng mà vung tới.
“Bạch Hồng Quyền Pháp .”
Hai quả đấm của trưởng lão Min lập tức hóa thành hai vòng khí màu hồng bay
thẳng tới chỗ HyunSIk, khí kình của quả đấm khiến cho cây cối xung quanh bị
ép lại quả thật rất kinh khủng.
Nhưng trong mắt của HyunSik thì quyền này chả đáng vào đâu.
“Thiên Ma Cước .”
Một cước của HyunSIk tùy tiện đá ra, nhưng cái tùy tiên này của HyunSIk cũng
đủ đánh lùi khí kình của trưởng lão Min văng ngược trở lại khiến cho Min
trưởng lão cũng phải chật vât văng ra sau.
“Trưởng lão không nhận ra ta sao .”
Nghe giọng nói quen thuộc sau đó trưởng lão Min mới ngước mắt lên nhìn thì đập
vào hắn chính là một thân ảnh cực kỳ đặc biệt ít nhất là đặc biệt nhất với mọi
người trong SunWoo.
“Kính chào thủ lĩnh, ta không biết là thủ lĩnh thật đáng trách .”
Vừa nói trưởng lão Minh vừa đáp xuống dưới, thuận thế quỳ hai chân xuống hai
tay hướng HyunSik kính trọng hô :
“Không có gì ta không trách trưởng lão mau đứng lên rồi nói .”
HyunSik thấy vậy thì mới đáp xuống, dùng khí kình nâng nhẹ trưởng lão Min lên
.
Nhưng cái nâng nhẹ trong mắt của trưởng lão lúc này đã cực kỳ khủng bố, vì
hắn biết điều mà HyunSik vừa làm kể cả trưởng lão Kwon cũng không làm được
chẳng lẽ nói thiếu chủ đã vươt qua Thập Đại rồi.
Trưởng lão Min nghĩ tới đây thì sống lưng cũng phải lạnh nhưng không phải vì
sợ hãi mà là vì vui mừng, vì thiếu chủ của bọn hắn mới chỉ có mười sáu tuổi
mà đã đạt tới trình độ như thế.
Thì mai sau gia tộc SunWoo trong tây thiếu chủ chắc chắn sẽ rực rỡ và tỏa sáng
hệt như thời xưa.
Trấn an mình lại một chút trưởng lão Min mới bắt đầu hỏi thăm tình hình của
HyunSIk khoảng năm phút sau đó liền được HyunSik ra lệnh cho lui.
Lúc này thì Jinie đứng dưới gốc cây táo nãy giờ ,thân thể nàng lúc này đang
run rẩy, hai hốc mắt nàng cũng đã đỏ lên hết, hai bàn tay của nàng siết chặt
lại không cho tới làm phiền HyunSIk.
Vì nàng biết HyunSik đang làm công việc, mà khi làm công việc thì ông nàng đã
lệnh cho nàng không được quấy rầy và nàng rất nghe lời gia gia cho nên mỗi lẩn
HyunSik xử lỳ công việc nàng không dám quấy rầy hay tới gần và điều đò từ lâu
cũng dần dần trở thành thói quen của nàng
Cho nên hơn năm phút nãy giờ nàng đứng đây, nhưng trong tâm chỉ muốn chạy lại
ôm lấy HyunSIk mà thôi.
Lúc này trưởng lão Min đã rời đi rồi, HyunSik cũng quay mặt về phía nàng ,
cho nên cảm xúc này giờ nàng kìm nén cuối cùng cũng bộc phát ra.
Nàng cúi đầu chạy tới thật nhanh ôm chầm lấy HyunSIk.
HyunSik thấy nàng như vậy thì tay phải mới vỗ lên vai nàng từ tốn nói :
“Jinie à oppa mới vắng có hơn một tuần thôi mà .”
Nói xong HyunSIk vẫn không thấy nàng trả lời, chỉ thấy lực xiết của nàng ngày
càng mạnh hơn thôi kèm theo đó là nhửng tiếng nức nở khiến cho HyunSik phải
thở dài
Sau một hồi như vậy cuối cùng Jinie củng đã lấy lại được bình tĩnh ngước mặt
lên nhìn HyunSik.
Đập vào mắt HyunSik lúc này chính là một vẻ đẹp cực kỳ mỹ lệ, và khuông mặt
mỹ lệ đó đi kèm với những hàng nước mắt dài lăn trên mà khiến người ta không
khỏi xót xa.
Vì bao lâu này HyunSik chỉ coi Jinie như em gái mình nên không để ý nàng sắc
đẹp ra sao, nhưng giờ để ý kỹ mới thấy thì thật sự rất đẹp
Jinie hai mắt đỏ hoe nhìn vào HyunSik một lúc sau đó trên khuôn mặt mỹ lệ đó
nổi lên một rặng mây hồng rồi nàng liền cúi gầm mặt xuống lí nhí nói ra :
“Híc híc lần sau anh(oppa) đừng đi lâu như thế, ta rất rất nhớ ngươi .”
“Không có ngươi không có ai là tốt với ta cả, cho nên ng.. ngươi đừng đi nữa
được không .?”
Nói tới đây giọng Jinie thấp dần từ từ giống như là muỗi kêu vậy khiến cho
HyunSIk không khỏi vửa thương cảm vừa buồn cười.
Sau một hồi qua vài giây suy nghĩ, HyunSik mới đưa tay lên xoa đầu Jinie sau
đó ôn nhu nói :
“Được ta hứa với Jinie sẽ về thăm Jinie thường xuyên hơn được không ?.”
Thật sự mà nói HyunSik rất muốn cùng Jinie đi tới trường, nhưng sau một hồi
suy nghĩ thì HyunSIk lại quyết đinh không thể vì như vậy rất dể lộ thân phận
của mình ra ngoài Murim.
Và thứ hai nếu tới lúc này nội dung vở kịch sẽ loạn lên hết và sẽ ảnh hưởng
rất lớn tới kế hoạch của HyunSIk cho nên hắn không thể nào đưa Jinie đi theo
được .