Người đăng: PhongNhiNhi
Ngày hôm sau.
HyunSik lờ mờ mở mắt dậy đi vào phòng tắm để làm vệ sinh thân thể sau đó khoác
một cái áo thun màu trắng cộng thêm cái áo khoác bóng chày với cài quần dài
cộng thêm đôi giày Jordan để chuẩn bị đi coi trường.
Bước xuống dưới lầu theo cầu thang gấp khúc ,, HyunSik chưa kịp nhìn xung
quanh thì một tiếng nói đã kêu lên từ xa :
“Sik à ra đây ăn đi mẹ chuẩn bị đi với bà và hai em rồi, mẹ để đồ ăn trong
bếp đấy có gì con lấy ra ăn nhé .:
Theo giọng nói là mẹ Shin Hye chạy ra tay đeo một giỏ xách màu đen hối hả dẫn
hai em đi ra ngoài cùng với bà nội.
Thấy vậy HyunSik chỉ cười đáp lại :
“Vâng con biết rồi mẹ .”
Sau đó bước xuống bếp ăn, vừa đi hắn vừa nghỉ trong đầu :
“Đúng là một cuộc sống đầy tất bật mà .”
Một nụ cười cũng theo đó nở ra, sau đó hắn vào bếp lấy đồ ăn ra ăn sáng . Đồ
ăn hôm nay tuy không phong phú như mấy bữa ăn khi còn trong SunWoo nhưng trong
bữa ăn này hắn cảm nhận được một cái gì đó rất khác.
Một thìa từ từ xúc lên rồi đưa vào miệng HyunSuk, lập tức một hương vị khó nói
nên lời hòa vào trong miệng hắn, tuy có một chút khét khét ở trong đấy nhưng
hắn không thấy không ngon mà trái lại hoàn toàn.
Có lẽ đây chính cái vị tình thân mà Jinie thường nói với hắn, cô bé luôn kể
với hắn là các món ăn mà SunWoo dù ngon tới đâu cũng không ngon bằng lúc cô bé
được ăn món ăn do mẹ nấu.
Lúc đấy hắn cũng chỉ nghỉ là do con nít nên chưa phân biệt ra được thôi, thì
bây giờ hắn mới hiểu người mà mình yêu thương làm món nào cũng ngon cả.
Ăn xong bước ra ngoài thì HyunSik đã thấy một chiếc xe Hyundai đen sáng bóng
đã đứng ngay đó đợi sẵn mình . Một người mặc một bộ com-lê màu bạc đeo mắt
kinh từ tốn đi lại phía hắn hai tay ở tư thế mời lên xe, khi thấy HyunSik tới
gần thì cất giọng khàn khàn cười nói :
“ Mời cậu chủ lên xe .”
Bước lên ngồi trong chiếc xe, đi khoảng mười phút thì chiếc xe tấp vô lề ,
một cảnh tượng đập vô mắt HyunSik là ngôi trường này rất rộng.
Khoảng chừng có ba tòa nhà xếp thành hình tam giác, mỗi một tòa nhà đều có ba
tầng, xung quanh ba tòa nhà được bao bọc bởi những hàng cây bóng mát . Dưới
chỗ chính giữa là một cái hồ nước và xung quanh là những băng ghế ngồi dành
cho học sinh trong giờ giải lao.
Đi một vòng quanh trường tất cả mọi thứ đều cho thấy sự đổi mới liên tục từ
phòng y tế cho đến căng-tin hay là khu đá banh và bóng rổ đều được đầu tư một
cách kỹ lưỡng nhất.
Đi tham quan khoảng chừng năm phút thì bỗng HyunSik quay lại đằng sau hỏi chú
quản gia :
“Cho cháu hỏi bao giờ nhập học thế .”
Quản gia nghe vậy thì ngạc nhiên một lúc nhưng cũng lấy lại bình tĩnh sau ít
phút rồi đáp:
“Thưa cậu chủ khoảng 10/9 ạ .”
“Cảm ơn chú nhé .”
Cũng phải thôi vì một cậu chủ mà đi xưng hô với quản gia lễ phép như thế thì
rất là hiếm gặp mà còn Cảm Ơn nữa chứ, vì khi xưa khi khôi lỗi của HyunSik ở
đây vì là khôi lỗi nên tiếp thu tri thức chỉ được nhất định chắc chắn sẽ không
biết “Dạ thưa” với người lớn.
Nhưng HyunSik thì khác hắn ngay từ nhỏ ở kiếp trước hay kiếp nay cũng vậy ,
hắn đối xử với người khác đều bằng lễ nghi và sự kính trọng, vì chân lý làm
người của hắn là “Kính người một thước, người ta kính lại một trượng .” do đó
hắn cũng được rất nhiều người yêu mến.
Cũng lẽ đó mà ở trong SunWoo người ta không sợ hắn mà là sự nể trọng và kính
trọng hắn.
Nguyên nhân cũng ở đó mà trên dưới SunWoo một lòng đoàn kết đánh trăm trận
trăm thắng.
Quay lại với HyunSik thì hắn đang tính coi còn bao nhiêu ngày nữa là đến ngày
nhập học :
“Một hai ... À bốn ngày nữa vậy là cũng sắp rồi .”
Lẩm bẩm xong thì hắn nói với quản gia :
“Chở cháu tới quán ăn Mincheok ở đường XX nha chú .”
“Vậng.”
Hai người đàm thoại xong thì cũng bắt đầu đi ra xe rồi đi thẳng đến quán ăn
khi đến quán ăn rồi thì hắn mới nói với chú quản gia đợi mình ở ngoài mười
phút, hắn mua đồ ăn xong sẽ ra ngay.
Đi vào trong gọi bồi bàn tới đặt hai món Lòng Non nướng kèm kimchi mang về sau
đó đi từ từ đến bàn có một người cao niên thân mặc bộ đồ xưa tóc bạc xéo ra
hai bên . Đó không ai khác chính là Kwon trưởng lão :
“Sao trưởng lão nhắn ta ra đây gắp vậy .”
HyunSik vừa nói vừa kéo ghế ra ngồi vào.
“Thiếu chủ ta biết người đang ở gia đình của người, ta không biết tại sao khi
xưa ngài lại nói dối ta và cựu gia chủ nhưng những gì người cống hiến trong
mười mấy năm qua và cách đối xử của người với những người ở SunWoo ta thấy .”
Kwon trưởng lão nhìn chằm chằm nghiêm túc nói với HyunSik
Không đợi cho HyunSik phản bác Kwon trưởng lão tiếp lời ngay :
“Thật ra thì ta đã biết từ khi thiếu chủ lên mười một tuổi và về thăm nhà rồi
, nhưng ta không làm gì cả một phần thực lực của thiếu chủ rất mạnh một phần
là do thiếu chủ dẫn dắt mà SunWoo mới tiến thêm một bước nữa .”
“Lão đây rất biết ơn người .”
Nói tới đây Kwon trưởng lão mặc kệ có người xung quanh ông lập tức cúi đầu
chín mươi độ tỏ lòng biết ơn làm mọi người nhìn vào HyunSik tưởng hắn bắt nạt
ông . Lập tức HyunSik liền xấu hổ mới diều lại Kwon trưởng lão vào ghế và cười
cười cúi đầu nói với xung quanh :
“ Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi .”
“Trưởng lão ta không giận vì người điều tra ta, vì nếu ta ở truong cương vị
của lão thì ta cũng làm vậy .”
“Nhưng không lẽ hôm nay lão đến chổ này chỉ nói với ta chuyện này .”
“Không đó chỉ là một phần ta muốn nói ra để thiếu chủ có thể nhẹ lòng thôi ,
một phẩn nữa là ta muốn nói cho thiếu chủ biết về việc Cửu Long đã xuất hiện
quanh đây .”
“Thiếu chủ cũng biết về việc nguy hiểm của Hắc Nguyên Quyết nên ta hy vọng
thiếu chủ có thể trừ mối nguy này .”
HyunSik ngạc nhiên sau đó lại nhìn Kwon trưởng lão nói :
“Được rồi trưởng lão cứ tin ở ta, ta sẽ giải quyết ổn thõa việc này .”
Kwon trưởng lão nghe vậy thì tâm tình cũng thoải mái dứt khoát nói :
“Được .”
Rồi sau đó bước ra khỏi ghế định đi nhưng bỗng nhớ ra chuyện gì nên Kwon
trưởng lão khựng lại rồi ho ho vài tiếng quay mặt ra sau nói với HyunSik :
“Jinie và Sosul rất nhớ ngài đấy .”
Khiến cho HyunSik ngạc nhiên một lúc rồi bỗng cười khổ, rồi xong sau đó lệ
phép đáp lại một câu rồi nhìn Kwon trưởng lão biến mắt khỏi tầm mắt thì mới
thở dài.
Thật ra trong thâm tâm hắn chỉ coi Jinie và Sosul như em gái của mình mà đối
đãi chứ chẳng có ý gì nhưng dạo này hắn nhận ra hai cô bé này lại đối với hắn
không chỉ là ở mức anh em bình thường mà là một thứ gì đó cao cấp hơn nữa :
Ngước mặt lên trời than một tiếng :
“Thật là nhức đầu .”
Sau đó bồi bàn đưa phần ăn cho hắn, đi ra tình tiền rồ hắn nhanh chóng bước
lên xe rồi đi thẳng về nhà