Ai Là Người Gây Sự Trước


Người đăng: vatran2011@

Theo như lời Tiêu Hàn Phong nói thì hôm nay cô phải đến trường giúp anh chuẩn
bị cho hoạt động của trường.

-Cậu đến muộn. Tiêu Hàn Phong liếc mắt qua Vân Vũ nói.

-Đường tắc quá.

Thực tế là cô cố tình đến muộn, gì chứ đây rõ ràng không phải cô tự nguyện, là
bị lừa, bị lừa buộc phải tham gia được không!

Vân Vũ tiến đối ngồi đối diện Tiêu Hàn Phong, trong phòng ngoài hai người bọn
họ ra còn bốn người nữa.

-Hoạt động lần này của trường chúng ta tổ chức mục đích chính là vận động giúp đỡ những học sinh khó khăn, phải tổ chức thật đơn giản, tiết kiệm và có hiệu quả.

Người vừa lên tiếng là Sở Tuyết, chính là cái người lần trước Vân Vũ gặp khi
mang đồ ăn sáng cho Bạch Tùng Bách. Không thể phủ nhận cô gái này cũng là một
trong những người có tài có sắc, vừa giữ vị trí hoa khôi ủa trường lại vừa là
thành viên trong hội học sinh.

-A em là bạn anh Tùng Bách phải không? Sở tuyết quay lại nhìn Vân Vũ nói.

Vân Vũ cũng cười cười mà trả lời, cô không phải người hẹp hòi, huống hồ cô
cũng không có tư cách gì mà ghét người ta.

-Vâng, chị cũng tham gia hoạt động này sao?

-Tất nhiên rồi, thành viên của hội học sinh đều tham gia mà.

Thành viên của hội học sinh đều tham gia... vậy tức là nam thần của cô cũng
tham gia rồi, anh là hội trưởng cơ mà. Đúng là trong có rủi có cái may, Vân Vũ
vui sướng cười trong lòng.

Ngày hôm đó trôi qua nhanh chóng, nhưng khi ra khỏi trường cũng đã tối, may mà
Vân Vũ đã gọi về nhà trước.

Ra khỏi cổng trường, Tiêu Hàn Phong đột nhiên đến trước mặt Vân Vũ.

-Mai đến sớm, chuẩn bị phần việc của tôi và cậu.

-Biết rồi. Vân Vũ bực mình nói.

Sao mà quên được hôm nay chính tên này đề xuất làm chung với cô với lí do cùng
lớp làm việc tiện hơn. Cô đang định xin làm cùng nam thần của cô nhưng lại bị
Bạch Kiều Vân nhanh chân giữ trước, thật là...số cô sao đen đủi như vậy.

Cũng may lần trước có Tiêu Hàn Phong làm đỡ một phần việc nên Vân Vũ không quá
bận rộn, nhưng sự cảm kích này vốn chưa kịp sinh ra thì cô đã bị kéo vào sự
việc lần này khiến cô càng thêm hận ý, cũng may còn có Bạch Tùng Bách làm lí
do để cô vớt vát lại một chút.

Sáng hôm sau, giữ đúng lời hứa, Vân Vũ đến sớm nhưng khi đến thì ai đó đã ở đó
chờ cô rồi.

-Đến sớm đấy. Tiêu Hàn Phong nói.

-Không phải vẫn muộn hơn cậu sao. Vân Vũ hừ lạnh, ngồi xuống cầm kế hoạch xem phần việc của cô.

Việc lần này cũng không quá khó khăn, cô phải phát những đồ được ủng hộ cho
học sinh khó khăn, nhưng việc này cô lại làm cùng cậu ta. Vân Vũ liếc mắt nhìn
Tiêu Hàn Phong thấy anh đang chăm chú xem tài liệu, tên này nếu không phải
luôn đối đầu với cô thì cô cũng thấy anh rất đẹp trai học giỏi hơi lạnh lùng
nhưng làm việc rất chắc chắn. Tất nhiên những thứ này không được cô nói ra.

-Nhìn đủ chưa. Một giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của Vân Vũ.

-Gì chứ, ai nhìn cậu. Vân Vũ chống chế.

-Tôi đâu có nói cậu nhìn tôi.

-Cậu...

Vân Vũ cứng họng không để ý đến Tiêu Hàn Phong nữa, quyết định ra một góc
ngồi, để lại Tiêu Hàn Phong một mình đang cười như không cười.

Một lát sau trường học cũng bắt đầu có người, lớp học cũng có rải rác một vài
người đã đến.

-Vân Vũ!

Người vừa lên tiếng là Bạch Kiều Vân, hôm nay cô đã quay lại, cô cầm một cái
túi nhỏ chạy đến chỗ Vân Vũ.

-Cái gì thế?

-Quà quê, cho cậu. Bạch Kiều Vân híp mắt cười.

-Mọi chuyện trong nhà giải quyết xong rồi chứ? Vân Vũ đưa tay nhận túi quà nói.

-Ừm.

Bạch Kiều Vân ríu rít kể lại mọi chuyện cho Vân Vũ, Vân Vũ ngồi bên cạnh vừa
nghe vừa nhìn cô bạn thân của mình, đúng là một cô gái đáng yêu lại rất tốt
bụng.

-Đúng rồi cậu đang làm gì vậy? Bạch Kiều Vân hỏi.

-Còn không phải người nào đó bẫy mình tham gia hoạt động mới của trường, không thì người bận bịu như mình sao có thời gian làm mấy việc này.

Bạch Kiều Vân vừa nghe đã hiểu, không hổ là bạn thân nhất của Vân Vũ, "người
nào đó" kia hẳn là lớp trưởng rồi. Có điều cô không thể hiểu nổi sao hai người
này cứ luôn đối đầu nhau như vậy.

Thực ra chính là Vân Vũ cho rằng Tiêu Hàn Phong cố tình gây sự với cô, dù bề
ngoài anh như cái gì cũng không làm.

Hết buổi học Vân Vũ phải ở lại chốt kế hoạch với hội học sinh. Khi cô và Tiêu
Hàn Phong đến phòng của hội thì mọi người đã ở đó chỉ trừ Sở Tuyết.

Một lát sau bên ngoài cửa có tiếng nói chuyện, Sở Tuyết và hội trưởng hội học
sinh đi vào mà hội trưởng không ai khác chính là Bạch Tùng Bách.

Hai người này lại đi cùng nhau, Vân Vũ nghĩ.

Bạch Tùng Bách thấy Vân Vũ thì quay ra cười dịu dàng với cô, Vân vũ giật mình
cũng cười lại với anh.

-Được rồi cứ như vậy đi. Bạch Tùng Bách nói.

Buổi họp kết thúc, Bạch Tùng Bách gọi Vân Vũ lại.

-Để anh đưa em về.

-Không cần, em có thể tự về. Vân Vũ sửng sốt, không phải từ trước đến giờ cô chưa đi cùng anh bao giờ mà là mỗi lần đi cùng anh đều có Bạch Kiều Vân, cô cứ nghĩ là vì Bạch Kiều Vân nên anh mới đưa cô về, huống hồ còn có Sở Tuyết, hai người không phải là đang qua lại sao.

-Nhà chúng ta gần nhau, cũng muộn rồi em đi một mình nguy hiểm.

Nhà cô ngay ngoài đường lớn còn nhà anh phải đi sâu vào trong ngõ một chút, cô
đi một mình thực ra cũng không nguy hiểm gì, chỉ là sao cô có thể bỏ lỡ cơ hội
đi chung với nam thần của cô.

-Vâng thế cũng được.

Suốt con đường về nhà hai người không nói gì nhiều lắm, chỉ là một vài câu xã
giao như tình hình sức khỏe bố mẹ hay trao đổi về việc của hội.

Về đến nhà, Vân Vũ mang tâm trạng vui sướng, ca hát từ ngoài cổng lên đến trên
phòng. Hôm nay được đi chung cùng nam thần, cô hưng phấn quá.

Bố mẹ Vân Vũ thấy vậy không hỏi thắc mắc, hôm trước thì như đưa đám, hôm nay
thì như bắt được vàng, đúng là thiếu nữ trẻ tuổi thất thường.

Sau hôm nay Vân Vũ biết Bạch Tùng Bách rất thích hoạt động lần này, vì thế cô
cũng nghiêm túc mà tham gia, ngày mai là bắt đầu cô phải cố gắng biểu hiện tốt
cho nam thần của cô thấy.

Hôm sau Vân Vũ vẫn đến sớm, có điều cô thấy trong người không được khỏe, do
hôm qua thức khuya sao? Vân Vũ tự hỏi trong đầu, nhưng ngoài mặt cô vẫn cố tỏ
ra mình ổn.

Vân Vũ và Tiêu Hàn Phong nhanh chóng di chuyển đến hội trường. cô đứng cạnh
Tiêu Hàn Phong phát đồ cho mọi người, Tiêu Hàn phong bên cạnh cũng như cô
nhưng thỉnh thoảng anh liếc sang bên Vân Vũ thấy sắc mặt cô không tốt lắm.

-Sao thế?

-Không sao. Tên này sao hôm nay quan tâm cô vậy.

Tiêu Hàn Phong không nói gì nữa, rời khỏi vị trí của mình để lại Vân Vũ một
mình ở đó.

Vân Vũ thấy anh cứ vậy mà đi thì tức giận, biết ngay tên này không tốt lành gì
mà dám trốn việc để cô làm một mình.

Cô nghĩ trong lòng nhưng tay vẫn không quên công việc của mình, được khoảng
mười phút sau cô thấy đầu óc choáng váng, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô thật sự
không thể chịu đựng được nữa. Cô nhắm mắt lại như ngã xuống cô cảm nhận được
một vòng tay đỡ lấy mình.


Tình Yêu Nào Phải Ở Đâu Xa - Chương #10