Người đăng: conghoanngo21@
-Ai bánh bao đi
Trời mùa thu vào buổi tối cũng thật tĩnh lặng, mùi hoa sữa thoảng qua quyện
vào mùi bánh bao nóng hổi khiến cho người ta có cảm giác muốn nhớ, thơm như
thế thì sao mà quên được.
- Yên lặng nào, đừng nhúc nhích, để bôi xong chỗ này đã.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, Một cô gái nhỏ đang nhẹ nhàng đưa đi đưa lại miếng
bông gòn trên má của một cậu bé cùng tuổi, những vết xước và đỏ ửng như chút
phản ứng với miếng bông gòn, nhưng cậu vẫn có cảm giác như đang rất tươi cười.
- Ngày nào cũng như này thì tốt nhỉ ?
- Lại còn tốt nữa, cứ bảo đánh nhau với người ta còn tốt nữa.
Cô vừa nói vừa cẩn thận dùng bông gòn tiếp tục lau những vết thương kia, ánh
đèn vàng như khiến mái tóc của cô như thêm quyến rũ. Đó laf mái tóc mà cô sở
hữu từ khi sinh ra, và đó cũng là nguyên nhấn khiến cô gặp không ít phiền phức
từ đám bạn cùng lứa và hơn tuổi mình. Và giờ nó rất đẹp, cô gái trông lúc này
lại càng có khí chất ôn nhu, hòa nhã. Những người qua đường như còn nghĩ đây
là một cô gái đang chăm sóc cho người yếu của mình.
cậu bé chợt thất thần rồi lên tiếng
- Ai bảo nhìn chúng nó ngứa mắt, rồi cậu quay sang cô bé mỉm cười.
Cô bé cũng hết cách
- cậu đúng là tên ương nganh mà.
Đoạn đường này, ngày nào cô cũng đi học qua và cũng tại đây chăm sóc cho hán
không biết bao nhiêu lần, trong chiếc cặp nhỏ của cô luôn dành ra một ngăn nho
nhỏ cho những túi bông băng, những lọ oxi già và một số loại thuốc sơ cứu
khác. Cô cũng không thấy buồn phiền vì điều đó, trái lại cô còn cảm thấy thật
hạnh phúc vì những điều này.
-Thưa bố, mẹ con mới đi học về, nói rồi cậu chạu thẳng vào bếp, lục lọi đò ăn, cậu thấy hôm nay đói vô cùng, cũng phải, đi học về muộn, 7h tối rồi còn gi. Thấy trên bàn ăn một đĩa bánh bột mỳ rán còn lóng úp trong chiếc Lồng Bàn, cậu vội vàng mở ra ăn ngấu nghiến.
- Ăn từ từ thôi con, rồi mẹ cậu chợt thay đổi sắc mặt - lại mới đánh nhau à,
có sao không con, hai bố con nhà này đúng thật là...
- Thì nó giống tôi mà, dại gái,mà không thế thì đâu làm bà xiêu vẹo được.
Nhưng từ khi nào, cậu đã biến lên lầu với đĩa bánh. Cậu là Kiên, cô gái mà cậu
thích, bố mẹ cậu đều biết, và họ cũng rất thích mối quan hệ này của con trai
mình, thậm chí chuyện cậu hay đánh nhau vì cô họ cũng biết. Ngày ngày mẹ cậu
đều cắm hai bông hồng đang nở rộ vào chiếc lọ hoa nhỏ trên bàn phòng khách, và
cũng ngày ngày ngày Kiên thật kín đáo lấy đi một bông, một cách nhẹ nhàng cậu
bước tới một ngôi nhà cách nhà cậu không xa, hôm nay cũng vậy.
- Trang ơi !
Từ trên tầng 3 một cô gái xuất hiện
- Đợi em một lát nhé
Khác với lúc đi học, lúc này kiên vận một chiếc áo phông xọc chéo chia làm 2
phần một phần trên màu trắng, phần dưới là vằn ngang đen trắng dài quá hông,
một chiếc quần bò ngố và một dôi giày thể thao to màu trắng. Kiên sở hữu mái
tóc xoăn tự nhiên, cậu cợt nảh trêu đùa những cô gái trên đường vì mải mê ngắm
cậu, cậu nghĩ thầm " đẹp trai quá cũng khổ'
- Trang nhìn anh đẹp trai không ?
Trang mỉm cười, cô vẫn bận bộ đồ ngủ ở nhà, Kiên thấy cô với mình thật gần
gũi, thật ấm áp, bộ đồ ngủ trắng hoa văn là những đóa hồng làm cậu ngơ ngẩn
một lúc.
- Cầm lấy này.
Trang nhận lấy bông hoa như cô thường làm mỗi ngày, bàn tay còn lại cô nhẹ
nhàng đưa lên vết xước trên mặt kiên.
-Có còn đau không, cái này có vẻ nặng không biết có sẹo không nữa ?
- Chỉ là vết xước con con thôi, em đừng lo lắng. Kiên lấy một thái độ mà cậu
cho là anh hùng này tự tin nói ra, phải rồi, phải mạnh mẽ thì mới có thể bảo
vệ người vợ tương lai này chứ.
Hai cái bóng lang thang trên con phố, vẫn những bóng đèn đường, vẫn những cánh
hoa bằng lăng như đen lòng ghen tị.
...
...
REEENG REENG...!!!!
Kiên mệt mỏi ngồi giậy, cậu đọc tin nhắn vừa gửi tới " 9h tối, thịt hết nhóm
tuyển gà, chú tập trung khoảng hai mươi anh em". Đọc xong tin nhắn câu xác
nhận lại rồi quang chiếc 1280 lên chiếc gối, cậu lắc đâu " lại nhớ về chuyện
cũ nữa rồi "