Người đăng: ๖ۣۜTiểu๖ۣۜHàn
Một phen đấu trí, đấu năng lực. Mặc dù Cơ Trường Không có thể chém chết
Thiếu tông chủ Luyện Thi tông nhưng cũng không thể nào nghịch thiên, muốn
phản kháng dưới tay Luyện Thi tông trưởng lão là điều không thể.
"Đi nhanh, kiến hôi." Mặt trưởng lão không biểu tình, lôi Cơ Trường
Không về tới trên chiến hạm. Vì phòng ngừa hắn tự sát, lão gia hỏa chết tiệt
này thậm chí còn phong bế thân thể của hắn. Nhưng ngay khi chiến hạm
sắp khởi hành thì biến cố phát sinh.
" Rống... Ta muốn giết bọn đao phủ các ngươi."
Ngay khi Cơ Trường Không ngừng thở dài, chỉ còn một nỗi bi ai bao phủ
hắn thì đột nhiên một tiếng rống to từ trung ương thần thành truyền
đến, kinh thiên động địa, chấn động bát phương, rồi sau đó thân ảnh rách
rưới trực tiếp phóng lên trời, bay thẳng đến chiến hạm.
Thủ Hộ Giả! Cơ Trường Không bật thốt lên.
Cho tới nay, Chân Long tiểu thế giới có một truyền thuyết luôn nói
rằng, sâu trong trung ương thần có một vị Thủ Hộ Giả thần bí, đời này qua
đời khác thay phiên nhau thủ hộ thiên địa này, cho tới bây giờ chưa từng
đoạn tuyệt. Vốn tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết nhưng không ngờ lại là
sự thật.
Trong nháy mắt, trong lòng Cơ Trường Không lần nữa dấy lên hy vọng!
"Lớn mật." Lão giả kia giận dữ, một ngón tay đưa ra, gió nổi mây hiện, bốn
phía hiện lên sát khí vô biên, trong đó còn ẩn hiện hình ảnh thi thể lắc
lư, giương nanh múa vuốt, vô cùng khủng bố.
Phốc!
Nửa người Thủ Hộ Giả bị nghiền nát, máu tươi văng khắp nơi.
"Hiến tế!"
Cố giữ thân thể bị trọng thương, Thủ Hộ Giả hét lớn. Hắn đặt tay lên
Thiên Linh Cái của chính mình, dùng sức kéo xuống, tức thì huyết quang
văng khắp nơi. Giờ khắc này, thiên địa đồng bi*, dường như thiên địa ở Chân
Long tiểu thế giới không đành lòng thấy một màn thảm kịch như vậy.
*Thiên địa đồng biL trời đất cùng đau buồn.
Cùng lúc đó, trong thiên địa này xuất hiện một tế hàn, câu thông thiên
địa.
Đây mới là thực sự thủ hộ, không phải mỗi một đời Thủ Hộ Giả cũng đều
có chiến lực siêu quần. Nhưng có huyết mạch Chân Long nồng đậm nhất vẫn
ở trong lòng đất yên lặng thủ hộ Chân Long thành, đến khi có địch xâm
lấn mới thiêu đốt huyết mạch để đổi lấy một phần lực lượng của
Chân Long.
Trên thực tế, nếu không phải Thủ Hộ Giả thế hệ này đã quá mức suy yếu
thì hắn đã xuất hiện trận đồ sát lúc trước!
"Không tốt." Trưởng lão kia quá sợ hãi, không chú ý đến điều gì khác,
chỉ lo chạy thục mạng.
Tóc tai bù xù của Thủ Hộ Giả toàn bộ đều bốc cháy, ánh sáng màu máu
chiếu cả một góc trời, hoá thành một đạo hào quang chiếu xuống
trên tế đàn.
"Ngao hống!"
Sau khi hào quang rơi xuống tế đàn, vô số ánh sáng kỳ diệu đột nhiên
xuát hiện, rồi một con Thần Long dài mười trượng vùng vẫy từ tế đàn
lao ra, cùng lúc đó, tế đàn nứt vỡ, chi còn Thần Long bay thẳng đến chiến
hạm.
"Nhanh, triển khai Thiên Thi đại trận." Trưởng lão hét lớn, trên mặt xuất
hiện vẻ sợ hãi tột độ. Hắn cảm nhận được khí tức tử vong từ đầu Kim
Long này, dù sao cũng là Chân Long, cho dù chỉ dẫn dắt được một phần
trong ức vạn lực lượng chính thức của Chân Long thì cũng không phải dạng
kiến hôi như hắn có thể đối kháng.
Trong chiến hạm từng thu gom mấy chục vạn thi thể, hơn mười đệ tử nghe
thấy âm thanh hét lớn của trưởng lão thì đồng thời vọt ra, mấy chục
cỗ thi thể tạo thành một pháp trận phòng ngự quỷ dị, một cây đại kỳ chiêu hồn
màu đen xuất hiện, bay phất phới trong gió.
Oanh!
Cự Long dài mười trượng kia va chạm với pháp trận.
Cự Long nứt vỡ trước tiên rồi sau đó hơn mười vị đệ tử kia cũng không có
tránh được một kích kinh khủng này nên bọn hắn và Cương thi được tế luyện
cũng nứt vỡ theo cùng nhau.
"Thủ Hộ Giả thì sao! Vẫn phải chết." Lão giả xanh mặt cười lạnh nói
Hắn đã xác định mình sẽ bị trừng phạt khi trở về vì chẳng những để
Thiếu tông chủ chết đi mà còn tổn thất nhiều đệ tử như vậy, dựa theo tính
cách tàn bạo của Tông chủ thì hắn không chết cũng bị lột da, nghĩ đến
đây tà hỏa liền xông lên đầu hắn: "Người đâu, giết cho ta, giết đủ mười
vạn người thì thôi."
Đứng phía dưới đại trận, lão giả đã phát rồ, liền phát ra mệnh
lệnh đồ sát, cho dù là bình dân đều không buông tha, không còn chút
nhân tính.
"Tuân lệnh." Trên trăm tên đệ tử còn lại chỉnh tề lao ra khỏi chiến hạm,
lao về bốn phương tám hướng.
Cơ Trường Không trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra nhưng lực
bất tòng tâm*, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ, hy vọng loé lên rồi lại tan
vỡ, tâm tình tuyệt vọng chính là như thế này.
*Lực bất tòng tâm: có tâm mà không đủ lực
Mặc dù hắn biết rõ, nếu như Kim Long phá hủy chiến hạm thì mình sẽ chết
theo nhưng hắn vẫn không hề sợ hãi, nếu có thì chỉ là mong mỏi chờ
đợi, nhưng bây giờ...
. ..
Đồ sát đã bắt đầu!
Một tiểu nữ tỉnh tỉnh mê mê, có thể là một vị thiên kim của một nhà
nào đó vì ham chơi mà quên về nhà đã trở thành con mồi thứ nhất.
Sắc mặt tên đệ tử Luyện Thi tông âm lãnh hung ác nhìn chằm chằm vào tiểu cô
nương kia như đang nhìn một con mồi ngon, không biết từ lúc nào trường
kiếm trong tay hắn đã hạ xuống đỉnh đầu của nàng.
Hành hạ người khác đến chết chính là việc làm mà tên đệ tử này rất
ưa thích. Cắt đầu rồi luyện thành pháp khí, nhất là đầu của tiểu
hài nhi, mang lại cho hắn một loại khoái cảm không thể tả được, để
hắn muốn ngừng mà không được.
Chỉ là, khi trường kiếm sắp hạ xuống thì hắn lập tức phát hiện một cơn
tức giận không cách nào tưởng tượng được đã tập trung vào người hắn.
Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ, hắn nhận thấy trường kiếm bắt đầu tan
vỡ rồi lan đến thân thể. Tứ chi vừa biến mất, ngay sau đó liền đến cái
đầu đều hoá thành tro bụi.
Một lực lượng vô hình từ trong hư không tràn đến rồi lập tức san bằng
hết thảy. Ngay sau đó, vị Trưởng lão kia cùng hơn trăm tên đệ tử cũng
với chiến hạm đều biến mất, qua về hư vô, chỉ có Cơ Trường Không là
bình yên vô sự.
"Tiểu gia hỏa! Ngươi thật không tệ! Nhớ kỹ, ngươi cũng không cô độc một
mình. Nếu như đã được món đồ vật kia thừa nhận thì một đường đi xuống a.
Cuối cùng sẽ có một ngày, thiên hạ này đảo ngược, bất diệt cũng sẽ bị lật
đổ, những người này sẽ trả giá thật nhiều vì hành động mà họ đã
gây ra." Một tiếng nói ôn hòa truyền đến rồi nhanh chóng xoá đi hết mọi
thương thế trên người Cơ Trường Không.
Cái này, cái này... Cơ Trường Không choáng váng, thậm chí hắn còn chưa kịp
lau khô nước mắt trên mặt.
Bỗng nhiên trong biến cố, núi Trọng Thủy lại như không đường đi, liễu ám
hoa minh lại một thôn, trước cảnh ranh giới tuyệt vọng lại xuất hiện hy
vọng!
sơn cùng thuỷ tận ngờ không lối, liễu rủ hoa tươi lại thấy làng,
Phần bôi đậm là: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn
làng.
Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không
còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng
râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn
làng. Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình, hàm chứa triết lý phong phú, được
mọi người yêu thích và truyền tụng hàng trăm ngàn năm qua.
Dịch ra: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng. Giữa
chừng biến cố đột nhiên phát sinh, ngay giữa lằn ranh tuyệt vọng lại xuất hiện
Trong lúc nhất thời, trên mặt Cơ Trường Không tràn ngập vẻ tươi cười, hòa
với nước mắt làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.
"Tiền bối, xin hãy xuất hiện." Cơ Trường Không vui đến phát khóc.
Như sắp được gặp mặt nhau thế nhưng vị tiền bối vô danh vẫn mờ mịt
như cũ.Từ nơi hư không mờ mịt truyền đến tiếng nói.
"Tương lai phụ thuộc vào ngươi. Ta giúp ngươi cũng chỉ đến được như
vậy. Ngươi dù có tiềm lực vô cùng nhưng vẫn còn quá nhỏ yếu, mà
thôi, ta giúp ngươi một lần nữa, ta tiễn ngươi đến nơi chôn cất thi
thể của đám người kia để ngươi có thể tìm được cơ duyên!"
Tiếng nói vửa truyền đến, lập tức một lực lượng có thể nghịch
chuyển thời không cuốn Cơ Trường Không vào sâu trong hư không.
Nhưng ngay khi hắn ly khai, lập tức hắn thấy được một nam tử to lớn cao ngạo
như núi từ trong hư không đi ra. Mặt mũi của hắn rất mông lung mờ ảo nhưng
khí tức quanh người thì như Thái Cổ Thần Sơn thực sự, sâu không lường
được, như thần Vương hạ phàm hành tẩu nhân gian,
Một cảnh cuối cùng mà hắn thấy chính là nam tử giống như thần kia đưa một
ngón tay ra, sau đó toàn bộ phế tích Chân Long thần thành rất nhanh khôi
phục lại như ban đầu.