Giao Dịch


Người đăng: ๖ۣۜTiểu๖ۣۜHàn

Cơ Trường Không không lưu tình chút nào, lời nói như đao, xuyên thủng vô số da
mặt của các cường giả tại đây.

"Tiểu tử ngu ngốc! Ngươi cấu kết với Yêu tộc lại còn nguỵ biện. Bổn tọa có thể
bỏ qua những lời bất kính của ngươi nhưng với việc cấu kết cùng với Yêu tộc
thì ngươi nhất định phải chết. Đây là quy tắt." Nữ tử trong nhuyễn kiệu thẹn
quá hoá giận.

"Ta nói rồi, cấu kết Yêu tộc, ta không hề làm. Ý đồ của ngươi không phải bảo
vật trong tay ta sao? Hà tất phải làm ra cái việc chụp mũ cho người khác. Ta
chỉ là một phàm nhân, không nên nhiều lời, ra tay đi." Cơ Trường Không khinh
thường nói.

Vô số tu giả hai mặt nhìn nhau, có người cảm thán cái cốt khí của hắn nhưng
nhiều hơn là đang cười nhạo hắn ko biết tự lượng sức mình.

Một phàm nhân mà thôi, cho dù có được vận may nhặt được bảo vật thì làm sao có
thể thoát được chứ? Không nói tới việc ba thế lực cùng ra tay, dù chỉ một thôi
cũng đã đủ làm cho hắn thịt nát xương tan.

"Một tên chỉ bằng con kiến mà cũng dám cuồng ngôn. Bổn tọa tự mình giết ngươi,
coi như vì cùng là Nhân tộc nên cho ngươi chút thống khoái." Nữ tử trong
nhuyễn kiệu vô sỉ tới cực điểm, biểu hiện ra vẻ đường hoàng nhưng trên thực tế
nhưng là lấy cớ.

Oanh!

Một bàn tay như ngọc, từ trên cao đánh xuống đầu hắn, pháp lực xuất ra cuồn
cuộn như mưa to gió lớn, phạm vi ba trượng xung quanh đều bị bao phủ trong đó,
đất đá dưới chân Cơ Trường Không đều rạn nứt.

Dù không phải là một kích của cự đầu nhưng cũng đã có thể nhẹ nhàng xoá bỏ một
vị Trưởng lão có cấp bậc cao. Điều này làm cho không ít tán tu cường đại tại
đây biến sắc. Bọn họ cũng không chắc chắn được bản thân mình có thể may mắn
thoát chết dưới một kích này hay không, huống hồ là Cơ Trường Không.

Nữ tử trong nhuyễn kiệu bày ra bộ dáng hững hờ, coi phàm nhân như con kiến
nhỏ, được chết dưới tay của nàng ta đã là một vinh hạnh lớn lao rồi.

Còn việc phản kháng thì... ha ha. ..

Mặt Cơ Trường Không không chút thay đổi, trơ mắt nhìn bàn tay như ngọc đánh
xuống, giống như hắn đã cam chịu số phận. Đến lúc này, một số ít cường giả xem
trọng Cơ Trường Không, hy vọng hắn có chút may mắn thì cũng đã triệt để thất
vọng. Đúng vậy, chỉ là phàm nhân thôi, làm sao có thể chống lại được tồn tại
cao cao kia chsư, chính mình đã suy nghĩ nhiều rồi!

Không có nào người xem trọng hắn, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã cam
chịu số phận. Vì dù cho cường giả Thiên Môn cảnh giới đối mặt với một kích này
cũng chỉ có thể cam chịu số phận.

Rất nhiều cường giả đều cho rằng, biểu hiện như vậy mới xem là bình thường!

Oanh!

Đất rung núi chuyển, sơn mạch vốn đang yên tĩnh thì bỗng chốc đã bộc phát ra
hào quang ngút trời. Vô số hào quang hợp lại, hoá thành một thanh trường kiếm
hùng hổ chém xuống bàn tay như ngọc kia. Một chiêu thức chưa từng có từ trước
đến nay, vượt ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Phốc, a. . . !

Một tiếng nhỏ vang lên, rồi ngay sau đó là một tiếng hét thảm. Bàn tay như
ngọc bị nghiền nát, ba ngón tay trắng muốt như ngọc từ không trung rơi xuống,
từng giọt máu tươi giọt xuống, nữ tử trong nhuyễn kiệu phát ra một tiếng kêu
thảm thiết sắc nhọn, làm cho màng nhĩ người khác không thể chịu đựng mà đau
nhức.

"Sao, làm sao có thể. . .." Chỉ trong nháy mắt, Cơ Trường Không đột nhiên
phản kháng gây huyên náo cả một vùng trời.

"Thì ra là thế! Tốt, chối cãi rất tốt, chúng ta đều đã nhìn lầm rồi. Thì ra
yêu nữ kia có thể khống chế những đường hoa văn nơi đây, tất cả, đều dựa vào
ngươi. Món bảo vật mà ngươi đạt được lúc trước lại là bảo vật trấn áp Hành
cung." Một vị cự đầu mở miệng

Vừa rồi, bọn họ vẫn luôn im lặng vì bọn họ khinh thường mở miệng. Hơn nữa, bọn
họ cũng không thật sự nhìn thấy cái được gọi là bảo vật kia nhưng bây giờ thấy
được kết cục của nữ tử nhuyễn kiệu thì không khỏi rung động, khó kiềm chế được
lòng tham.

Lời nói của vị cự đầu kia là cho mọi người chấn động, ánh mắt nhìn Cơ Trường
Không bây giờ không chỉ đơn thuần là tham lam nữa.

Bảo vật có thể trấn áp Hành cung Tôn tổ thì chỉ sợ giá trị không kém bao nhiêu
so với giọt máu của Tôn tổ kia. Ba thế lực dù chăm chú để ý đến giọt máu này
nhưng lại ko có ai ra tay, hiển nhiên là đã có hiệp nghị gì đó rồi.

Nhưng bây giờ bỗng nhiên xuất hiện bảo vật không kém gì giọt máu quý giá ấy,
điều này thật sự là một cái kinh hỷ đối với nhiều cường giả nơi đây.

"Ngươi đã không muốn giao ra đây, vậy thì ta sẽ đích thân ra tay. Cấu kết yêu
nghiệt, chết không có gì đáng tiếc." Hai vị cự đầu liếc nhìn nhau, ko muốn nói
nhiều, trực tiếp ra tay. Cho dù là khống chế được những đường hoa văn, bọn họ
cũng không thể tha cho hắn.

Phiêu Miểu Thánh địa, Chiến Hồn điện, hai phe thế lực sau lưng cự đầu cũng
đồng loạt ra tay.

"Nộ Chiến Bát Phương." Cường giả Chiến Hồn điện gào to. Trong không trung chợt
nổi gió giục mây vần ở một phương, một thanh trường kích xuất hiện ngay sau
đó, khủng bố vô cùng. Những nơi nó đi qua thì hư không sụp đổ, mười dặm đại
địa nứt vỡ.

Chiến Hồn điện chủ tu chiến hồn. Dù là đao, thương, kiếm, kích, búa rìu, móc
câu hay là nĩa đều không tránh khỏi nó. Tu vi càng cao thâm thì chiến hồn lại
càng cường đại.

Đây là binh khí tổ truyền, kéo dài vô số năm, trở thành một thế lực lớn vô
thượng.

Oanh!

Cơ Trường Không mạnh mẽ dậm chân, vô số đường hoa văn còn sót lại trên khắp
sơn mạch phóng lên trời, hào quang màu bạc lập loè, uy áp bát hoang.

Mặc dù rất nhiều đường hoa văn chỉ còn lại một phù văn nhưng dù sao đây cũng
là những đường hoa văn do Tôn tổ lưu lại. Mỗi một đường, mỗi một luồng đều có
thể tạo ra uy năng vô cùng lớn, dù là cự đầu cũng chỉ có thể bại lui.

Cơ Trường Không khác với Tuyết Thiên Tầm, mãnh vỡ Tinh đồ nhận chủ chính thức
là linh hồn. Vì Tuyết Thiên Tầm cùng Cơ Trường Không hợp thể nên linh hồn mà
mãnh vỡ coi là chủ cũng không còn như trước nên khả năng khống chế của nàng
thật sự là rất nhỏ, một phần ngàn cũng chưa tới nhưng bây giờ thì lại hoàn
toàn khác.

Các lão tổ cự đầu kia nói ko sai, Tinh đồ này chính là bảo vật trấn áp Hành
cung, hay nói cách khác, toàn bộ Hành cung tồn tại đến nay cũng vì Tinh đồ.
Tuy tu vi của hắn quá yếu nên không thể nào khống chế hoàn toàn được nhưng dù
là chỉ khống chế được một phần trăm lực lượng thì cũng đã đủ rồi.

Đường hoa văn khắp bốn phía hội tụ, lực lượng có thể rung trời, dù là cự đầu
cũng phải biến sắc.

Đường hoa văn hóa thành những con rồng thật dài, những nơi chúng đi qua đều bị
nghiền nát dù là trường kích cũng không cách nào chống lại được.

"Không tốt?" Mấy cự đầu biến sắc, bọn họ họ không hề ngờ được Cơ Trường Không
lại có thể khống chế đường hoa văn ơt phía dưới và tạo ra được uy lực như vậy,
so với công chúa Yêu tộc còn muốn mạnh hơn.

Đường hoa văn Tôn tổ, cho dù chỉ còn lại một phần vạn cũng có thể nhẹ nhàng
chém giết bọn hắn, không hề nghi ngờ!

"Tốt, rất tốt! Ngươi thật sự làm tốt lắm. . ." Cự đầu Chiến Hồn điện tức giận,
sắc mặt xanh mét, miệng cười lạnh liên tục. Đường đường là một cự đầu vậy mà
đối mặt với một nhân vật như con kiến cũng không thể làm gì được. Hơn nữa
chuyện này lại diễn ra trước mắt bao nhiêu người, thật sự mất hết thể diện.

"Quả thật không tồi nhưng người chỉ có một mình, làm sao có thể đối kháng với
ba đại thế lực đây? Giao ra bảo vật, chuyện cũ sẽ bỏ qua!" Cự đầu Phiêu Miểu
Thánh địa vẻ mặt ôn hoà, nói.

Mọi người nhìn thấy vị này có khuôn mặt rất xinh đẹp, rồi họ thấy một đạo hào
quang bảy màu giống như xuyên qua hư không. Trong lúc nhất thời, vô số tu giả
ở khắp bốn phía bị mê hoặc bởi đạo hào quang kia. Dường như nó ẩn chứa lực
lượng có thể làm cho con người ta rơi vào cảnh nửa mê nửa tình, làm cho người
ta khó có thể dời mắt đi chỗ khác được.

Nhưng Cơ Trường Không thì vẫn lù lù đứng đấy.

"Lão bà không cần phải nhọc công tốn sức. Giờ lão bà đã là hoa tàn ít bướm, mị
lực so với Đào tam nương chênh lệch quá nhiều. Cái dáng vẻ gãi đầu thật làm
người khác nhìn mà thấy xấu hổ, huống hồ nơi đây không chỉ có mình ta." Cơ
Trường Không lạnh lùng cười cười, không lưu tình chút nào mà nói lời châm
chọc.

"Ân, quả nhiên là chó săn của Yêu tộc, đều cùng một giuộc." Lão giả Chiến Hồn
điện ăn thiệt thòi nhỏ liền tức giận hét lớn.

"Đúng vậy, ta và ba người các ngươi hãy đồng loạt ra tay, dùng tất cả nội tình
để giết chết hắn." Cường giả Phiêu Miểu Thánh địa thẹn quá hoá giận, phẫn nộ
hét to. Cơ Trường Không mở miệng là một tiếng lão bà, hai tiếng cũng lão bà,
thật là hận không thể lập tức bầm thây hắn thành vạn đoạn.

Nữ nhân, nhất là nữ nhân thích đẹp kiêng kỵ nhất chính là có người giễu cợt
dung mạo của họ, đây là cấm kỵ!

"Suy nghĩ nhiều rồi, chụp mũ phải chụp cho mạnh tay, đáng tiếc thật. Chẳng lẽ
Phượng Hoàng đế quốc cũng là yêu nghiệt?" Cơ Trường Không chậc chậc thành
tiếng.

"Ý ngươi là gì?" Cường giả nhất tề cứng họng, nghẹn khuất nói không ra lời.

Nếu như có thể, hắn cũng không muốn làm như vậy. Bởi vì cho dù là hắn khống
chế được những đường hoa văn nhưng với tu vi của hắn thì không thể chống đỡ
được bao lâu. Cho dù hắn thật sự cố gắng duy trì đến tận cùng thì, không nói
đến trường hợp ba thế lực cùng nhau liên thủ, chỉ một thế lực toàn lực ra tay
thôi cũng có thể tiếp cận hắn.

Chỉ tiếc không trở mặt là đều không thể nhưng hắn cũng không phải là không còn
át chủ bài. Thanh y Tiên tử vì hắn đã tình nguyện tự tổn tu vi thì làm sao
không chuyển bị cái gì đấy cho sau này!

"Phượng Hoàng đế quốc Hoàng Thiên Kiêu và vị tiền bối kia, chúng ta làm giao
dịch a." Trước mắt biết bao người, Cơ Trường Không bỗng nhiên quay đầu nhìn về
phía Phượng Hoàng đế quốc, thế lực vẫn chưa án binh bất động từ nãy đến giờ.

"Ân." Hoàng Thiên Kiêu thông minh, xinh đẹp khẽ chau chân mày. Dường như đối
với biểu hiện này của hắn có hơi ngoài tưởng tượng.

"Dựa vào cái gì?" Tuy tiếng nói của nàng ta thanh thuý dễ nghe như tiếng chim
hoàng oanh nhưng đôi mắt kia lại như mắt Phượng hoàng, cao ngạo, chói mắt.

"Chỉ bằng cái này." Cơ Trường Không mỉm cười, lấy ra một mảnh đồng cổ, là một
trong ba bảo vật trước kia.

"Bây giờ thì ta chắc chắn ngươi và Tuyết Thiên Tầm có liên can rồi." Sắc mặt
Hoàng Thiên Kiêu chợt biến đổi, rồi sau đó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ
như băng.

"Suy nghĩ nhiều rồi! Ta và nàng ta thật sự mới nói có một câu thôi. Tin hay
không tùy ngươi." Cơ Trường Không cười khổ nói.

Hoàng Thiên Kiêu nhàn nhạt nhìn hắn, không có sát ý cũng không có bất kỳ bí
pháp công kích linh hồn nào, giống như là hai người không quen biết bỗng gặp
nhau giữa đường, chỉ liếc nhìn nhau mà thôi. Nhưng chỉ một cái liếc nhìn đơn
giản như vậy thôi cũng làm hắn cảm thấy áp lực lạ thường.

"Ta tin ngươi." Thật lâu sau, Hoàng Thiên Kiêu mới mở miệng nói, trong lời nói
mang theo một chút hương vị kỳ dị.

"Ngươi tin tưởng ta?" Cơ Trường Không sững sờ, bị nàng ta làm cho rung động.
Dám nói ra những lời này, nàng không thẹn với danh Tiên tử!

"Ngươi không sợ ta sẽ cướp lấy?" Ngữ khí Hoàng Thiên Kiêu bỗng nhiên biến đổi,
khí tức quanh thân cũng thuận theo đó mà tăng vọt, giống như là mãnh hổ muốn
nhào đến cắn hắn, dường như lúc nào cũng có thể ra tay với hắn.

"Không có gì, đánh cuộc vận khí mà thôi. Với ngưỡi xinh đẹp như ngươi, nói
chuyện cũng dễ dàng hơn so với lão bà kia. Hơn nữa, nếu như thất bại thì coi
như là vui tâm vui mắt, chết dưới hoa mẫu đơn thôi." Hắn uể oải cười, nhẹ
nhàng đem mảnh đồng trong tay lật lật.

"Tốt, ta đáp ứng. Giao mảnh đồng cho ta, ta bảo vệ ngươi rời khỏi nơi đây."
Trong mắt Hoàng Thiên Kiêu hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó không chút do dự mà
gật đầu, khí tức quanh thân cũng bắt đầu tản đi.

"Hoàng Thiên Kiêu, chúng ta cũng không đáp ứng." Nữ tử trong nhuyễn kiệu khẽ
nói.

"Không phải do ngươi, Bổn cung đã đáp ứng là được." Hoàng Thiên Kiêu ngạo nghễ
nói.

"Chúc mừng Phượng Hoàng đế quốc ngươi đã nhận được đồ vật các ngươi muốn. Ta
cứ thắc mắc, mấy cái tôm tép nhãi nhép* kia dựa vào cái gì mà có thể mở ra nơi
đây, thì ra là Phượng Hoàng đế quốc các ngươi giúp bọn hắn một chút chính là
vì cái này, Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, phần Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh quan
trọng nhất." Lão giả Chiến Hồn điện thở dài nói.
DG: ý nói Luyện Thi tông và đồng bọn. ^^

"Tiểu tử ngươi vận khí không tệ nhưng mà hy vọng ngươi vĩnh viễn có vận khí
tốt như vậy. Tôn tổ Hành cung đúng là chỉ có một cái này." Nữ tử trong nhuyễn
kiệu cười quái dị, nói.

"Không cần ngươi phải nhọc công quan tâm." Cơ Trường Không gật gật đầu.

Ỵ́ của những người này hắn đều biết rõ, đơn giản là một khi rời khỏi nơi đây
thì họ sẽ ra tay với mình. Chỉ là Cơ Trường Không thật sự rất vui mừng, không
hề sợ hãi chút nào vì hắn đã đạt được mục đích. Dù đến cuối cùng phải chết
trận thì hắn cũng sẽ không biểu hiện ra chút yếu thế nào.


Tinh Vân Đồ Lục Truyện - Chương #18