Sở Hướng Vô Địch


Người đăng: ๖ۣۜTiểu๖ۣۜHàn

Oanh!

Một tiếng nổ vang lên thật lớn, long trời lở đất, tu giả bốn phía đều chấn
động.

Mặt Cơ Trường Không không biểu tình hay là việc Thanh y Tiên tử làm ra vừa rồi
cũng ko kinh khủng như vậy. Đại thủ tung ra, pháp lực mênh mông hóa thành một
bàn tay thật lớn hung hăng đè xuống. Cường giả ba thế lực lớn đều bị chụp vào
trong đó.

Kiêu ngạo, bá đạo, lấy lực lượng của một người để đối kháng với ba thế lực
lớn, coi thường mọi phản kháng, cũng giống như ba đại thế lực đã làm với những
người khác vậy. Nhưng chỉ là, bây giờ Cơ Trường Không làm lại càng triệt để,
càng không nể mặt.

Đại thủ đánh xuống, bao phủ phạm vi mấy trăm trượng, dưới lòng bàn tay khổng
lồ chiến hạm đồng xanh cũng lay động, vô số đường vân trên thân của chiến hạm
lập loè, lóe lên rồi lập tức tan vỡ. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn,
những đường vân trên chiến hạm đã ảm đạm mất một phần tư.

Hoàng Thiên Kiêu, chiến hạm đồng xanh, nữ tử trong nhuyễn kiệu đồng loạt ra
tay. Ba món pháp khí cùng bay lên trời, muốn ngăn cản cự chưởng kia.

Nhưng mà lực lượng cự chưởng thể hiện ra ko có gì có thể so sánh được, ko gì
có thể ngăn cản được.

Nguyệt hoa bị nghiền nát, còn chiến hạm thì kêu cót két. Thậm chí phượng hoàng
được Hoàng Thiên Kiêu cưỡi cũng gào thé, trong mắt nó hiện lên vẻ hoảng sợ,
giống như đã phát hiện ra cái gì rất khó tưởng tượng.

"Ngươi là ai? Nguyên thần nhập chủ lại muốn đối đầu với ta sao?" Tồn tại trong
chiến hạm đồng xanh gào rú, khàn cả giọng.

Suy cho cùng vẫn là tồn tại của siêu cấp thế lực, kiến thức rộng rãi, chỉ nhìn
sơ cũng đã nhận ra Cơ Trường Không bị nguyên thần nhập chủ.

Có thể thi triển pháp thuật như vậy thì chỉ có những tồn tại vô thượng mới có
thể làm được. Cho nên dù bị tổn hại rất nặng, ba đại thế lực vẫn chỉ cố gắng
chèo chống chứ ko chính thức chống lại. Bọn họ kiêu ngạo nhưng không ngốc,
giao thủ cùng một nhân vật mà ko biết sâu cạn của họ là hoàn toàn ko có lợi.

Chỉ có điều, tuy xuất thân cao quý, có sẵn ngạo khí nhưng ba người liên thủ
cũng chưa hẳn có thể đối kháng Cơ Trường Không. Cường giả trong chiến hạm đồng
xanh cũng không có một chút ý tứ nào gọi là khách khí, tự tin ko sợ hãi.

Ô...ô...n...g!

Cơ Trường Không từng bước đạp không tiến đến giống như trong ko trung có một
cái cầu thang vô hình.

Một bước, một dấu chân, để lại dấu ở ko trung, qua mười cái hô hấp mới tiêu
tán, rất kinh người.

"Bái kiến tiền bối, nhưng không biết tại sao lại tiền bối lại đến nơi này?"
Nhìn thấy một màn như vậy, cho dù là nhóm người Hoàng Thiên Kiêu cũng biến sắc
trong chốc lát. Trong mắt bọn họ dù ko xuất hiện vẻ sợ hãi nhưng lại có một ít
vẻ kính sợ hiện lên.

Cự đầu, một cự đầu chân chính! Chỉ có cảnh giới của cự đầu hoặc cao hơn mới có
thể tạo ra một màn như vậy.

Vạn cổ cự đầu, bỏ xa rất nhiều cường giả hiện thời, gần như không còn xuất
thế. Bọn cũng ko nghĩ tới những nhân vật như vậy có thể xuất hiện lúc này.

Cơ Trường Không ko biểu lộ gì, ko nói một lời, chỉ giơ tay lên rồi khẽ vẫy.
Cánh hoa màu xanh kia liền biến thành ánh sáng lung linh tiến vào trong cơ thể
của hắn.

Một cái phất tay nữa, mảnh đồng vượt qua vài trăm mét được hắn cầm trong tay.

Từng người trong nhóm người Hoàng Thiên Kiêu đều chấn động nhưng chỉ tiếc, đối
mặt với một vị cư đầu như vậy thì bọn hắn đều ko có tư cách xuất thủ. Dù trong
tay bọn họ nắm giữ pháp khí cường đại thì cũng ko được.

Tận mắt nhìn thấy gọit tinh huyết Tôn tổ cũng sắp rơi vào tay Cơ Trường Không,
rốt cuộc ba thế lực cũng nóng lòng

"Tiền bối, kính xin để lại giọt máu này! Nếu ko thì khi chúng ta trở về ko
biết phải bẩm báo thế nào." Tồn tại trong chiến hạm đồng xanh cắn răng nói.

Lời nói này rất có kỹ xảo, tuy là cầu thỉnh nhưng lại ẩn chứa sự uy hiếp.

Thế lực sau lưng ba người này có thể nói rất kinh người. Bất luận kẻ nào, bất
luận cái gì, bất luận thế lực nào cũng ko nguyện ý trêu chọc. Cho nên lão mới
cả gan nói như vậy, hơn nữa một giọt Tổ huyết cũng đủ để hắn mạo hiểm lần này.

Nhưng Cơ Trường Không vẫn không hề thay đổi sắc mặt chút nào, vẫn đưa tay chụp
lấy giọt máu đó.

"Dừng tay!"

Không thể nhịn hơn nữa, rốt cuộc tồn tại trong chiến hạm đồng xanh cũng buộc
phải ra tay, dù phải đối mặt với cự đầu cũng đành chịu.

Viên Nguyệt đè xuống, bốn phía đều bị bao phủ bởi vô biên hào quang. Pháp khí
này đã chính thức thể hiện ra lực lượng chính thức của nó, so với lúc trước
thì đâu chỉ mạnh hơn gấp trăm lần.

"Chỉ là vật phỏng chế cũng dám láo xược." Đây là lần thứ nhất Cơ Trường Không
mở miệng.

Một chưởng chụp xuống. Ở trên nó có cỏ cây sông núi, vô số chúng sinh lưu
chuyển ở trong đó.

Rặc rặc!

Viên Nguyệt phát ra một tiếng nứt vỡ, sau đó là tiếng nghiền nát. Cường giả
trong chiến hạm đồng xanh chấn động.

Oanh!

Viên Nguyệt đã bị nghiền nát. Một pháp khí rất mạnh đã hoàn toàn hoá thành tro
bụi. Vô số ánh trăng lao ra như nước chảy, mênh mông vô tận, bao phủ bốn phía,
thậm chí nguyệt hoa cũng hóa thành chất lỏng. Mỗi một giọt đều có thể so với
nguyệt hoa tinh thuần mà Cơ Trường Không đã từng đạt được.

Rầm rầm, rầm rầm. ..

Rất nhiều nguyệt hoa giống như thủy triều, dũng mãnh tràn vào trong cơ thể
của hắn. Lực lượng nhục thể của hắn lần nữa tăng vọt, gần như là mỗi cái hô
hấp đều bạo tăng hơn một nghìn cân cự lực, khủng bố vô cùng.

Hoàng Thiên Kiêu và nữ tử trong nhuyễn kiệu biến sắc. Một chưởng đánh nát một
pháp khí, chiến lực bực này kinh khủng đến cỡ nào?

"Đồng loạt ra tay." Nữ tử trong nhuyễn kiệu quát nhẹ.

"Không cần." Hoàng Thiên Kiêu không chút do dự mà lắc đầu, kiêu ngạo giống như
phượng hoàng.

Hừ ~!

Nữ tử trong nhuyễn kiệu hừ lạnh, có chút bất mãn.

Oanh!

Dường như đối với sự bất mãn của nữ tử trong nhuyễn kiệu, Hoàng Thiên Kiêu
không cố kỵ chút nào, vẫn thẳng thắng ra tay. Màu lửa đỏ của lông vũ bỗng
nhiên tăng vọt gấp trăm lần, nhắm đỉnh đẩu mà đè xuống, nhiệt độ bốn phía của
nhuyễn kiệu liền tăng mạnh.

Cũng may nhuyễn kiệu được làm từ chất liệu phi phàm. Bằng không thì chỉ sợ nó
đã bị đốt thành tro tàn. Nhưng những thị vệ xung quanh thì ko may mắn như vậy,
bọn họ đã hoá thành tro bụi.

"Hoàng Thiên Kiêu, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?" Nữ tử trong nhuyễn kiệu la
khàn cả giọng.

"Tiện nữ nhân, nếu không phải ngươi và tên đệ đệ ko nên thân của ta có quan hệ
thì hôm nay ta liền giết chết ngươi. Đây chỉ là một đòn cảnh cáo nhẹ cho
ngươi." Tiếng Hoàng Thiên Kiêu trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, bá đạo vô
cùng.

"Ngươi. . . "Nữ tử trong nhuyễn kiệu kém một chút sẽ phát điên thôi.

Hoàng Thiên Kiêu quá cường thế. Dưới tình huống này lại ra tay với nàng, hơn
nữa ko có chút lưu tình nào.

"Lưu lại cho ta." Giáo huấn xong nữ tử trong nhuyễn kiệu, Hoàng Thiên Kiêu
bỗng nhiên quay người, Phượng Hoàng Chân Vũ đột nhiên biến ảo, phi thiên độn
địa, thiêu trời đun biển, hư ảnh phượng hoàng bỗng nhiên xuất hiện.

Đây mới thực sự là phượng hoàng, cho dù chỉ là một cọng lông vũ biến hoá ra
cũng là phượng hoàng chân chính.

Tạp huyết phượng hoàng dưới chân Hoàng Thiên Kiêu thấp giọng gào thét. Nếu
không có Hoàng Thiên Kiêu trấn an thì chắc hẳn nó sẽ nằm rạp trên mặt đất. Khí
tức phượng hoàng thuần huyết, cho dù chỉ là một chút cũng không phải những thứ
tạp huyết như nó có thể chống đỡ.

Lệ!

Hư ảnh phượng hoàng ngẩng cao đầu, kêu lên một tiếng. Năm đường quang mang
thoáng hiện, một đạo quang mang hoả diễm rất kinh khủng, như một con rồng dà,i
lao thẳng đến Cơ Trường Không, nhiệt độ tăng cực mạnh, không trung đã bị nung
cho vặn vẹo.

Cơ Trường Không ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Kiêu, trên mặt nở một nụ
cười cổ quái.

Xoát!

Ngay khi Hỏa Long phủ xuống, thân ảnh của hắn lập tức biến mất, sau đó lại loé
lên ngay lập tức. Lúc này thì hắn đã đứng trên lưng của phượng hoàng.

Lệ!

Phượng hoàng kêu lên một tiếng phẫn nộ thật to, hỏa diễm quanh thân lập tức
tăng vọt.

Chỉ là lúc này Cơ Trường Không thật sự cường thịnh tới cực điểm. Hắn chỉ hơi
dậm chân thôi mà một cỗ pháp lực như lay núi đã đánh xuống. Phượng hoàng tan
vỡ tại chỗ, ảo ảnh biến mất hóa thành lông vũ như trước, sau đó lông vũ trong
hư ko lại bốc cháy thành tro bụi.

"Nếu như đã đi đến rồi thì cũng xuất hiện đi!" Cơ Trường Không mở miệng, ánh
mắt lướt qua ba người, nhìn về phía hư không ở sau lưng bọn họ.

"Không biết đạo hữu đến đây, đa tạ hạ thủ lưu tình." Cơ Trường Không vừa dứt
lời thì một giọng già nua từ trong ko trung liền truyền đến.

Ô...ô...n...g!

Một bàn tay thật lớn lao ra cùng với tiếng nói.

Cơ Trường Không chỉ một ngón tay vào giữ lòng bàn tay, pháp lực cuồn cuộn
phóng ra. Lòng ban tay kia liền bị đâm ở chính giữa, một cái động màu máu xuất
hiện ngay đó.

"Thủ đoạn Yêu tộc, đáng chết." Đột nhiên thanh âm già nua kia kích động hẳn
lên.

Xoát!

"Ba người các ngươi cùng lên đi." Cơ Trường Không lại nói.

"Không biết sống chết! Mặc kệ ngươi là ai, nếu dám để cho chúng ta đồng loạt
ra tay thì ngươi còn chưa đủ tư cách, bổn toạ liền trấn áp...ặc...."

Tiếng cười nhạo bỗng ngưng lại, tinh lực vờn quanh Cơ Trường Không, một đạo
quang mang phóng lên trời dẫn động lạc ấn hư không. Sau đó vô số đường hoa văn
đã hư hỏng ở khắp nơi bên trong sơn mạch liền hóa thành lực lượng kinh khủng
dũng mãnh tràn vào nơi đây, kinh thiên động địa.

"Không tốt! Hắn lại có thể huy động những đường hoa văn ở bốn phía. Chúng ta
đồng loạt ra tay." Thanh âm già nua kia bỗng nhiên kinh hãi, hốt hoảng hẳn
lên, ko còn cao ngạo như lúc trước.

"Vị đạo hữu này, ta khuyên ngươi vẫn nên rời khỏi nơi đây. Hai kiện đồ vật kia
chúng ta sẽ ko truy cứu. Còn Tổ huyết, kính xin ngươi giơ cao đánh khẽ." Một
giọng già nua khác trầm ngâm thật lâu mới nói.

Huy động những đường hoa văn còn sót lại của Hành cung Tôn tổ. Dù là vạn không
còn một thì bọn hắn cũng ko thể đối kháng. Đều là cự đầu, tuy chân thân bọn
hắn hàng lâm nơi đây nhưng đối với việc khống chế đường hoa văn thì quả là
mạnh hơn chân thân bọn hắn.

" Đạo hữu! Chẳng lẽ có quan hệ với vị tiền bối Tôn tổ ở nơi đây? Vậy, làm sao
các hạ có thể khống chế đường hoa văn nơi đây?" Vị cự đầu thứ ba chính là một
vị nữ tử, tiếng như chim hoàng oanh ca xướng, vô cùng êm tai.

"Nhân tộc, một đám phế vật." Cơ Trường Không khinh thường nói.

Tuy rằng những lời này phát ra từ một thân thể Nhân tộc thì có chút quái dị
nhưng những người ở đây ko ai có thể cười ra tiếng. Cơ Trường Không được Thanh
y Tiên tử hợp thể, uy thế thật sự là đã vượt quá tưởng tượng rồi.

Đại thủ của hắn hơi cầm lên một đạo pháp ấn. Tiếp theo ngay sau đó, toàn bộ
sơn mạch giống như rơi vào lực trường kinh khủng nào đó, cường giả bốn phía ở
trong không trung đều ko thể thở nổi. Họ phẫn hận nhưng cũng chỉ có thể cúi
đầu mà thôi.

Ngay cả ba vị cự đầu đều không thể chống lại. Giờ khắc này, Cơ Trường Không
quả thật là sở hướng vô địch*!


Tinh Vân Đồ Lục Truyện - Chương #16