Người đăng: Nhất Lộ Thiên Kiêu
Trần Tinh trên đường đi đến đó, trong lòng cũng miên man đưa ra suy đoán của
mình.
Quả thần bí màu lam vẫn như cũ trôi nổi trên mặt hồ yên tĩnh, nó toả ra mùi
thơm mê người, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn cắn một ngụm không thôi.
Trần Tinh ánh mắt vừa nhìn liền không thể rời đi, hắn hít một hơi thật sâu, cả
cơ thể phảng phất như lọt vào chốn thiên cảnh. Thể xác lẫn linh hồn như được
dòng suối tinh khiết nhất rột rửa qua một lần.
Hắn cố gắng kìm nén lại xúc động lao lên phía trước bắt lấy thần bí quả này
trực tiếp nuốt đi. Lý trí vẫn là chỗ dựa duy nhất của Trần Tinh lúc này.
Hắn yên lặng quét mắt, cảm ứng từng ngọn cỏ lay động cứ như muốn nhìn ra sự
bất thường trong đó dù là nhỏ nhất.
Độ tuổi tuy không lớn nhưng tâm tính của Trần Tinh chẳng khác nào một người đã
từng trải qua mùi đời như thế. Điều này không khó lý giải, bởi lẽ tâm tính của
một người không phụ thuộc vào độ tuổi, có những người tuổi đã lớn nhưng vẫn
còn nóng nảy làm việc thiếu suy nghĩ đó thôi? Nói chung, tâm tính Trần Tinh dù
chưa trải qua tôi luyện nhiều, nhưng chính cái tính cách cẩn thận kia mà Trần
Tinh vẫn giữ được tỉnh táo trước dụ hoặc trước mắt.
Sau một hồi lâu quan sát, Trần Tinh nhận thấy hoàn cảnh xung quanh vẫn không
khác gì ngày hôm trước, vẫn tĩnh lặng và yên bình như thế.
Ngọn gió nhẹ thổi qua lay động mỗi ngọn cỏ đều có thể nhìn thấy quỹ tích di
chuyển của chúng.
Trần Tinh có thể xác nhận mùi thơm của quả này không hề có độc. Như vậy cớ sao
xung quanh lại chẳng hề có bóng dáng của một sinh vật nào? Bọn chúng đang e
ngại điều gì?
Trần Tinh não hải liên tục chuyển động, rất nhanh hắn liền đưa ra hàng loạt
các giả thuyết.
Trong đó có 2 loại giả thuyết có khả năng xảy ra nhất.
Một là quả này về cơ bản là không có độc, hơn nữa nó còn là một tuyệt thế trân
bảo, nhưng nó được canh giữ bởi một sinh vật khủng bố nào đó đang ẩn mình.
Chính vì điều này mới không có sinh vật nào dám tiếp cận nơi này.
Trần Tinh đưa ra suy đoán này dựa trên cơ sở tập tính sinh hoạt của những
"chiến hữu" mà hắn từng thấy.
Bọn chúng thường phân chia khu vực rất rõ ràng, nếu sinh vật nào xâm nhập lãnh
địa bọn chúng thì đồng nghĩa với việc sẽ có chiến tranh giữa loài với loài nổ
ra.
Thông thường, nếu cảm thấy đối phương có khí thế mạnh hơn thì không có sinh
vật nào dám tiến gần lãnh địa đó.
Giả thuyết thứ hai là quả này cơ bản là một kịch độc đối với sinh vật ở đây,
Trần Tinh ngửi thấy mùi thơm mê người nhưng đối với những sinh vật khác không
khác gì một lời triệu hoán của tử vong một dạng.
Do đó mà không có bất kỳ sinh vật nào dám bén mảng đến gần.
Với 2 giả thuyết này, Trần Tinh nghiêng về giả thuyết thứ 2 hơn là giả thuyết
thứ nhất.
Bởi vì, nếu thật sự có sinh vật nguy hiểm ở đây trông giữ, thì tại sao nó
không hề tấn công hắn? Không phải chính hắn đang xâm nhập lãnh địa của nó hay
sao?
Hoặc là Trần Tinh chẳng khác gì con kiến không thể tạo nên điều gì khiến nó
cảm thấy cần thiết phải ra mặt?
Hơn hết, Trần Tinh hoàn toàn không có cảm giác lo lắng bất an dù chỉ là một
tia? Điều này hoàn toàn khiến Trần Tinh càng tin tưởng vào giả thuyết thứ hai
hơn.
Trần Tinh đứng im bất động, ánh mắt khi thì liếc nhìn xung quanh, khi thì lại
nhìn thần bí quả, sau đó trầm tư.
Điệu bộ cực kỳ cẩn trọng, không dám sơ suất.
Trần Tinh giữ vững tâm thần, hắn ngồi xuống xếp bằng sau đó chăm chú nhìn về
phía hồ nước.
Từ đầu tới cuối Trần Tinh sự chú ý đều đặt trên thần bí quả kia mà không để ý
đến hồ nước.
Phải chăng 2 giả thuyết hắn đưa ra đều có liên quan đến hồ nước này?
Mọi thứ trở nên phức tạp đối với Trần Tinh không thôi. Càng đa nghi thì lại
càng phiền não, điều này là đương nhiên. Thế nhưng hoàn cảnh ép buộc, liên
quan đến vấn đề sống còn, không thể không đa nghi được. Trần Tinh hai lần
thoát chết khiến hắn tâm tính cũng thành thạo không ít.
Cầm mạng nhỏ đi thử là điều ngu xuẩn nhất trên đời. Không phải dạng bất đắc
dĩ, ai lại làm vậy?
Trần Tinh cũng là thế, hắn có rất nhiều cách để tìm hiểu thật hư câu chuyện.
Lòng hiếu kỳ của Trần Tinh trỗi dậy, hắn nhìn trong tay quả dại còn sót lại,
nghĩ nghĩ Trần Tinh đứng lên giữ một khoảng cách an toàn làm ra thế chuẩn bị
chạy trốn, sau đó ném mạnh quả dại về phía thần bí lam quả kia.
Trần Tinh lực đạo vô cùng tinh chuẩn, quả dại bay thẳng về phía trước cùng
thần bí lam quả phát sinh va chạm khiến cả 2 đều văng ra khỏi hồ nước.
Đồng thời, Trần Tinh thân hình cũng liều mạng chạy như điên, hắn bất chấp kết
quả.
Nếu thật sự có sinh vật khủng bố thì Trần Tinh không chạy liền coi như xong.
Hắn liều mạng chạy, chạy được một đoạn vẫn không có dị tượng phát sinh, Trần
Tinh liền dừng lại thân hình.
Một lát sau, hắn mới từ từ tìm đường trở về.
Trần Tinh đến phụ cận, nhìn thấy thần bí quả nằm cách mặt đấy khoảng nửa
thước, vẫn như cũ không có điều gì xảy ra khiến hắn càng vững tin vào giả
thuyết thứ hai hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh liền không chần chừ bắt lấy thần bí lam quả
-Thật tinh khiết...
Trần Tinh bộ dáng say mê nhìn thấy trong tay mình thần bí quả. Nắm trong tay
mà Trần Tinh như nắm một kiện tuyệt thế trân bảo tựa như.
Tròn trịa vô khuyết, tinh khiết không cách nào diễn tả, sáng như châu ngọc,
bên trong phát sáng những đốm nhỏ li ti những ngôi sao trời. Hấp dẫn cùng lấp
lánh.
Nhìn một hồi, Trần Tinh không tự giác trầm mê trong đó, cả linh hồn cứ như bị
cuốn theo thần bí quả này.
Trần Tinh không tự chủ nắm thần bí quả đưa lên chóp mũi nhẹ hít một hơi, mùi
thơm say nồng khiến hắn không nhịn được há miệng cắn lấy một ngụm.
Đột nhiên lúc này, hắn vừa há miệng, thần bí lam quả liền trực tiếp vọt vào
trong bụng hắn rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Trần Tinh chưa kịp phản ứng cũng như chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra
thì não hải của hắn liền oanh một tiếng vang vọng.
Hắn trực tiếp ngả ngửa ra sau hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết chuyện gì
đang xảy ra sau đó.
....
Con thoi thời gian không vì một người mà dừng chuyển động, nó vẫn lặng lẽ
trôi, vẫn như cũ vô tình cướp lấy tuổi thanh xuân của những kẻ thờ ơ.
Ở trên đồng cỏ bát ngát xanh mơn mởn một màu tràn đầy sức sống.
Đâu đó nơi này, một người đang nằm im bất động, nhìn sơ qua không thấy rõ bộ
dáng, cả người đều đống một lớp nhàn nhạt màu đen tạp chất, quần áo sớm đã
rách nát hầu như không còn, cả thân cao khoảng 1m9 bộ dáng, niên kỷ thì không
rõ ràng, loáng thoáng có thể suy đoán người này độ khoảng 20-25 tuổi tả hữu.
Không sai, thân ảnh này không ai khác chính là Trần Tinh, hắn đã nằm như vậy
từ 10 năm trước, kể từ khi hắn ăn thần bí quả kia.
Bề ngoài không khác gì thanh niên nhân, nhưng niên kỷ của hắn suy cho cùng
cũng 16, 17 tả hữu, trên khuôn mặt rõ ràng cũng có nét biến hoá. Bất quá điều
đó không quan trọng lắm.
Hắn nằm một mình, yên tĩnh cùng cô đơn, hô hấp gần như không có, cả người toả
ra sự cô tịch bất tận, không có một tí sức sống nào.
-Đùng~
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng sấm rung trời giữa một vùng trời
thoáng đãng xé toang sự yên tĩnh trước đó. Hoàn toàn không có một tia dấu hiệu
báo trước nào cả. Tiếng sấm lớn đến mức xé toạc bầu trời ra làm hai, tất cả
sịn linh cơ hồ đều phủ phục trên mặt đất, không thể di động mảy may dù chỉ là
một chút.
Cũng ngay lúc đó, Trần Tinh toàn thân cao thấp bỗng nở rộ từng đợt quang mang,
ánh sáng của nó khiến nhật nguyệt ảm đạm vô quang, lớp màu đen tạp chất lớp
lớp rơi ra, để lộ một cơ thể sáng bóng hoàn mỹ không chút tì vết.
-Uỳnh~
-Uỳnh~
-Uỳnh~
Tức khắc, liên tiếp những tiếng vang trầm đục từ trong cơ thể Trần Tinh vang
lên.
Thiên địa tựa như cộng minh một dạng, gió thổi mây phun từ bốn phương tám
hướng quét khắp mọi nơi, lôi vân cuồn cuồn kéo tới, bầu trời trở nên u ám âm
trầm rất nhiều. Tất cả những thứ nhìn thấy lúc này chỉ có Trần Tinh đang phát
sáng kia.
Trần Tinh thân hình đột nhiên lơ lửng trên không trung, hắn vẫn như cũ không
hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Tuy nhiên một giây kế tiếp, sự việc mới phát sinh.
Từ trong người hắn, tất cả quang mang đều thu liễm lại.
Cả người hắn được bao phủ bởi lớp mê vụ, thân hình mờ ảo mông lung.
-Rầm~
Mê vụ nổ tung toả ra khắp bốn phương tám hướng, đột nhiên lúc này, chín hư ảnh
mờ ảo khổng lồ không biết từ đâu hiện ra.
Hư ảnh thứ nhất ngồi trên ngai vàng, trên người khoát lên một bộ chiến giáp
đen nhánh, uy phong lẫm lẫm, ánh mắt bễ nghễ thiên hạ như một tôn chúa tể
thiên địa.
Thân ảnh thứ 2 cũng giống như thân ảnh thứ nhất, bộ dáng không có gì khác
nhau, chỉ là y phục người này lại phong nhã không ít, thế nhưng trong lòng bàn
tay của hư ảnh này dường như có thể nắm lấy càn khôn nhật nguyệt một dạng.
Hư ảnh thứ 3 trở về sau càng khủng bố hơn nữa, nhưng tất cả lại bị đoàn mê vụ
che khuất đi.
Chỉ có thể nhìn thấy mông lung không rõ hình dáng những hư ảnh này.
-Vù~
Một ngọn gió thổi qua, đoàn mê vụ bị thổi sang một bên lộ ra rõ ràng hư ảnh
thứ nhất.
Tức khắc, Trần Tinh đã hơn mê 10 năm đột nhiên theo đó mở mắt.
Ánh mắt vĩnh hằng bất biến, thiên niên tuế nguyệt không hề thay đổi, sâu thẳm
như hố đen có thể hút lấy bất cứ linh hồn người nào khi nhìn vào đó, như tinh
hà lưu chuyển sinh động không cách nào diễn tả, nhật nguyệt cũng phải ảm đạm
vô quang.
Trên người Trần Tinh bộ phát ra một đoàn khí tức cực kỳ khủng bố, mênh mông
không thể đo đếm, chín hư ảnh tức khắc dung nhập vào trong thân thể hắn.
Trước đó, có thể thấy được hư ảnh thứ nhất cùng Trần Tinh giống nhau như đúc.
Oanh~
Không gian rung lên dữ dội, bầu trời bắt đầu sụp đổ, mặt đất nứt ra, dung nham
phun trào tựu như những cột lửa vút lên tận trời. Cảnh tượng chẳng khác gì
Ngày Tận Thế như thế.
-Ahhhhhhhh!!!
Trần Tinh ôm đầu mở miệng hét lớn, mây đen lập tức bị đánh tan. Tiếng hét vừa
vang lên, cả thiên địa lập tức trở nên an tĩnh đến lạ thường, tất cả dị tượng
đều sinh sinh biến mất, tựa hồ những dị tượng đó không dám cùng một tiếng hét
này tranh phong.
-Rào~
Cùng lúc đó, không gian tựa như tấm gương bị vỡ một dạng.
Từng đợt vòng xoáy vặn vẹo xuất hiện cắn nuốt tất cả.
Trần Tinh đầu đau như búa bổ, cơn hôn mê đột nhiên kéo tới, ánh mắt tối sầm bị
vòng xoáy cắn nuốt, biến mất vô ảnh vô tung.
*Hết chương