Người đăng: raply105@
Trần Tinh toàn thân lông tơ dựng đứng, thân hình kém chút nữa xụi lơ trên mặt
đất.
Trước mặt hắn chính là một con heo rừng dữ tợn, nếu là bình thường heo rừng
không có gì đáng nói.
Thế nhưng con heo rừng này lại to lớn kinh khủng. Trọn vẹn chừng 100m chiều
cao, chiều dài đến 3-4 trăm mét.
Hình thể khổng lồ tựa như đại sơn, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác run lẩy
bẩy không nhấc chân lên nổi.
Hơn nữa, tướng mạo của nó hung ác dị thường, mặt xanh nanh vàng, nước bọt nhễ
nhại, đang gặm lấy gặm để một con nai to lớn.
Máu tươi tanh nồng kinh khủng, Trần Tinh có thể ngửi được mùi vị của sự chết
chóc truyền tới.
Lúc này, nghe được tiếng hét của Trần Tinh, quái vật hơi nghi hoặc nhìn tới,
ánh mắt hung tàn dừng lại trên người Trần Tinh liếc nhìn. Sau đó lại nhanh
chóng không quan tâm nữa.
Chỉ là một con kiến mà thôi, trực tiếp giẫm chết là được, ăn no quan trọng
hơn. Ân, chính là như vậy!
Trần Tinh tựa hồ có thể biết được quái vật này suy nghĩ thông qua ánh mắt của
nó.
Trần Tinh âm thầm thở phào, đồng thời một cổ không cam lòng bộ dáng trào dâng
mãnh liệt.
Tại sao?
Tại sao bản thân hắn cứ nhỏ bé như vậy?
Hắn đã đánh đổi nhiều như vậy cũng không được sao?
Trần An mất đi, Trần Tinh đã điên cuông vùi đầu vào tu luyện, ngoại trừ ăn ngủ
cơ hồ công việc Trần Tinh làm chính là tu luyện.
Thế mà tại sao, ông trời dường như đối với hắn thật bất công. Hay trên thế
giới này cơ bản công bằng là một điều xa xỉ?
Cướp đi tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất, đến với hắn chỉ toàn là đau khổ cùng chua
xót!
Nếu có người trả lời được, Trần Tinh thật sự muốn hỏi là tại sao!
Trần An chết, Trần Tinh không làm gì được.
Bị truy sát, Trần Tinh vẫn như cũ không làm gì được.
Hiện tại, chỉ liếc nhìn thôi cũng khiến Trần Tinh sợ hãi, hắn bất lực!
Trần Tinh quả đấm siết chặt, hắn muốn mạnh hơn!
Nhưng, làm sao để mạnh hơn?
Đối mặt với tồn tại to lớn kia, Trần Tinh hoàn toàn không nhấc lên nổi chiến
ý.
Chỉ một cú giẫm nhẹ thôi thì hắn cũng liền thịt nát xương tan, có khi cặn bã
cũng không còn.
Hắn chẳng khác nào một con kiến hôi.
Trần Tinh không muốn! Hắn không muốn làm một con kiến hôi bị người khác tuỳ ý
giẫm đạp. Hắn muốn làm cao cao tại thượng chúa tể đứng phía trên nhìn xuống
chúng sinh!
Tựa như cảm ứng được Trần Tinh ý chí, cả thiên địa run lên dữ dội.
Bầu trời đang trong lành đột ngột mây đen kéo đến, cuồng phong gào thét hô ứng
tiếng lòng của hắn, lôi minh đùng đùng liên tục tựa như pháo hoa chào đón chúa
tể sinh ra, mưa trút như thác cuốn trôi đi tâm linh yếu đuối nhỏ bé đó.
Trần Tinh suy nghĩ thông suốt, cả người khí chất phát sinh nghiêng trời lệch
đất, hắn tuỳ ý để nước mưa giội trên người mình.
Từng hạt nước to lớn đánh xuống, Trần Tinh cả người đau rát không thôi, nhưng
Trần Tinh vẫn như cũ cắn răng chịu đựng.
Một lúc lâu sau, hắn ngửa mặt lên trời gào thét.
-Aaaaaa
Trần Tinh phẫn nộ phát tiết. Tiếng hét của hắn mang theo một cỗ oán khí khiến
cho những sinh vật trong không gian này dâng lên một cỗ sợ hãi không tên.
Trần Tinh từ đó thân hình cũng biến mất.
...
Thời gian chóp mắt liền qua 3 tháng.
Trần Tinh trong 3 tháng này một bên điên cuồng chiến đấu, một bên điên cuồng
tu luyện.
Nhưng thế giới này đã vượt quá nhận thức của Trần Tinh, đối thủ của hắn mạnh
đến nổi không thể tưởng tượng được.
Bọn chúng hung mãnh, thiện chiến, tính kỷ luật cao, tấn công sắc bén, tốc độ
nhanh nhẹn thái quá. Dường như bọn chúng tập hợp những yếu tố cần có của một
chiến binh thực thụ. Hay nói cách khác bọn chúng là hiện thân của thượng cổ
hung thú chính hiệu.
Trong đó phải kể đến là kiến đen, kiến lửa, kiến càng, kiến hôi....
Có khi thì là ruồi bọ, côn trùng, sâu róm, cao cấp hơn thì là cào cào, ong, bọ
ngựa...
Những sinh vật này tuỳ tiện một con thoát ra bên ngoài cũng sẽ khiến dâng
chúng lầm than, lòng người bàng hoàng sợ hãi.
Trần Tinh một mình rong rủi trong mảnh thiên địa này, hắn lấy thiên phú trác
tuyệt của mình trưởng thành không ít, đánh khắp mảng rừng vô địch thủ. Khiến
bọn chúng sợ hãi không thôi.
Kiến chỉ huy thấy hắn trực tiếp điều động đội ngũ đi vòng, ong lính thấy hắn
trực tiếp mang theo ong chúa bỏ tổ chạy trốn.
Trần Tinh danh tiếng cũng từ đó truyền ra.
Nhưng mà, có gì đó không đúng!
...
Trần Tinh từ từ cảm thấy nhàm chán, hắn triệt để dung nhập vào thế giới này
nhưng lại sản sinh nhàm chán suy nghĩ.
Ở địa phương kỳ lạ này dường như không tồn tại một người, đến bộ đồ duy nhất
của hắn cũng rách nát không ít, Trần Tinh cả người cũng lấm lem bùn đất. Hắn
lại không biết tự chế y phục, dù sao hắn cũng chỉ 6 tuổi, làm sao cũng không
thể trần truồng chạy đi?
Thế là Trần Tinh quyết định một chuyến đi xa, hắn vẫn ôm hy vọng nơi này có
người sinh sống, một người thật sự rất nhàm chán, trước khi đi Trần Tinh không
quên chào tạm biệt các "chiến hữu" thân yêu đã giúp hắn rèn luyện trong 3
tháng này.
Thực lực của hắn cũng nhờ vậy trướng tăng không ít. Trần Tinh không biết mình
đang ở cảnh giới gì, nhưng theo hắn thấy không phải Thần Hầu cũng là Sư Vương
có khi là Linh Hoàng chẳng hạn?
Nếu có người biết được cảnh giới thật sự của Trần Tinh, nhất định sẽ trực tiếp
quỳ bái cúng hắn như cúng tổ tiên một dạng.
6 tuổi Thần Hầu, có thể còn là Sư Vương, Linh Hoàng?
Nói ra có thể thuyết phục mấy người? Huống chi là để bọn họ tin tưởng? Không
bị đánh chết vì xàm ngôn đã là may mắn.
Biết được tin Trần Tinh rời đi, các chiến hữu của hắn kích động không thôi, lệ
rơi đầy mặt bộ dáng.
Có chiến hữu ong lính trực tiếp biếu cho hắn một vò lớn làm bằng sáp chứa đầy
mật ong trong đó.
Trần Tinh thấy vậy có chút không nỡ bỏ bọn chúng ở lại nhưng suy đi nghĩ lại
cũng quyết định rời đi, điều này khiến cho ong lính xem chút nữa bị trực tiếp
xử tử một dạng.
Sau khi Trần Tinh rời đi, cả mảnh đất này sinh vật cuồng hoan liên tục trong
nhiều năm.
Ác ma kia cuối cùng cũng rời đi!
...
Trần Tinh một bình ôm vò lớn mật ong tiếp tục bôn ba.
Thực lực tăng trưởng nhanh chóng khiến khí lực hắn cũng lớn hơn.
Phiền thiên địa này tinh khí cực kỳ đậm đặc, do đó cơ thể Trần Tinh cũng tăng
trưởng không ít.
Bộ dáng của hắn hiện tại nhìn qua cũng khoảng 10 tuổi tả hữu.
Cơ thể mỗi ngày mỗi giờ đều trải qua tẩy lễ, khiến Trần Tinh càng lúc càng trở
nên hoàn mỹ hơn.
Trần Tinh một bên đi đường, một bên tu luyện, thời gian còn lại là tránh né
các quái vật kinh khủng kia.
Rốt cuộc, sau 2 tháng lặn lội, Trần Tinh đến một địa phương thần bí.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, một hồ nước tĩnh lặng không một gợn sóng.
Hồ nước không lớn, đại khái đương kính 12m tả hữu.
Điều đáng nói là hồ nước toàn trịa như có người vẽ ra vậy, trung tâm hồ thì
lại trôi lơ lửng một quả kỳ lạ màu xanh lam toả ra ánh sáng nhu hoà dịu nhẹ.
Vừa nhìn liền biết là một kiện bảo vật.
Nó toả ra mùi thương mê người khiến Trần Tinh cũng nuốt nước miếng ừng ực
không thôi.
Hắn nhìn xung quanh, cảm thấy tình huống có chút không đúng. Dựa theo mùi
hương nồng nặc như vậy thì hiển nhiên sẽ truyền đi rất xa.
Tại sao xung quanh khu vực này lại không có một sinh vật nào?
Chả lẽ quả này có độc? Còn là kịch độc?
Nghĩ tới đây Trần Tinh vội vàng che mũi xoay đầu bỏ chạy, đến khi hắn không
còn nghe được mùi thơm nữa mới dừng lại thân hình thoáng cảm ứng cơ thể.
Một ngày sau Trần Tinh mới dám khẳng định cơ thể mình không có dấu hiệu trúng
độc hay bất thường gì.
Mang tâm lý hiếu kỳ, Trần Tinh quyết định trở về nơi đó một lần nữa.
Quen thuộc đường đi, Trần Tinh không tốn bao nhiêu thời gian liền đã xuất hiện
nơi này.
*Hết chương