Trần Tinh


Người đăng: raply105@

Phù La Đế Quốc, Nam Quận, Lư thành, La Hầu phủ.

La Hầu Phủ toạ lạc ngay tại trung tâm của Lư thành, La Thần Hầu ngoại trừ thân
phận là hầu tước còn có thân phận khác, chính là thành chủ của Lư thành.

Lư thành là một trong 10 thành trì lớn ở Nam quận với dân số hơn 50 triệu
người.

Vì Lư thành nằm gần Tử Vong Sơn Mạch cho nên ở đây tập hợp rất nhiều người
sinh sống, tuy nhiên trật tự kỹ cương nơi này xem như rất tốt bởi vì ngoài
việc kiểm soát tốt trị an do La Hầu phủ đảm nhiệm ra thì có 3 cỗ thế lực lớn
khác âm thầm "trợ giúp".

Nói là trợ giúp nhưng thật ra tam đại gia tộc đã thâu tóm các cỗ thế lực khác
cũng như toàn bộ ngành nghề kiếm ra tiền ở Lư thành này. Đó chính là Bạch gia,
Lý gia, và Điền gia. Cả ba gia tộc đều kìm hãm lẫn nhau cho nên xung đột lớn
hiếm khi diễn ra. Bởi vì mọi việc đều xoay quanh hai chữ lợi ích.

Không nói đến tam đại gia tộc, ở Lư thành cũng như tất cả con dân của Phù La
Đế Quốc này đều là tu luyện giả.

Cho dù là người bình thường cũng không ngoại lệ, đẳng cấp tu luyện từ thấp đến
cao theo thứ tự là Võ đồ, Võ sư, Chiến sĩ, Chiến tướng, Thần hầu, Sư Vương,
Linh Hoàng, Tinh đế 8 đại đẳng cấp. Mỗi đại đẳng cấp thì có 10 đẳng cấp nhỏ từ
nhất tinh đến cửu tinh, thứ mười là viên mãn.

Nguyên nhân khiến Phù La Đế Quốc mạnh mẽ như vậy chính là vì lý do này. Ai ai
cũng "thân mang tuyệt kỹ", một đất nước như vậy thử hỏi làm sao không mạnh cho
được?

Chỉ là, có một cỗ lực lượng khác mới là chìa khoá quyết định vấn đề thực lực.
Đó chính là Tinh Hồn.

Tất cả mọi người ai cũng có thể học tập rèn luyện bản thân tu luyện linh lực
đề cao đẳng cấp. Thế nhưng Tinh Hồn thì không thể, đây là thiên phú. Tư chất
mạnh yếu cũng do Tinh Hồn quyết định.

Nó tương tự như huyết mạch truyền thừa một dạng, nhưng về cơ bản Tinh Hồn còn
hiếm thấy hơn cả huyết mạch.

Huyết mạch có thể truyền thừa, thế nhưng Tinh Hồn thì lại không thể! Đó là
nguyên nhân mấu chốt vì sao người sở hữu Tinh Hồn lại đại biểu cho thiên chi
sủng nhi.

Người không có Tinh Hồn thì mãi mãi cũng không thể có được địa vị ở Phù La Đế
Quốc này. Đó dường như là một quy luật bất biến, ăn sâu vào tâm linh của mỗi
người một dạng.

6 tuổi chính là thời điểm mở ra Linh Khiếu để xem một người có hay không sở
hữu Tinh Hồn. Đây cũng là giai đoạn quyết định số phận của kẻ đó. Là gà hay là
Phượng là rắn hay là Rồng đều ở giai đoạn này.

Những người có Tinh Hồn thì còn được gọi với cái tên khác là Tinh Hồn sư. Sở
dĩ Tinh Hồn sư được coi trọng như vậy chính là vì lực chiến của những người
này rất mạnh.

Đại biểu là một Tinh Hồn sư bình thường có thể đối phó trên dưới 5 người khác
cùng đẳng cấp tu luyện nhưng không sở hữu Tinh Hồn, dù 5 người này có hay
không sở hữu huyết mạch kết quả cũng không khác biệt bao nhiêu.

Đây là sự chênh lệch!!

....

Mùng 12, tháng 12, năm 2012 Phù La lịch.

Sau khi đoàn người La Tín trở về liền bận bịu việc của gia tộc. Trần An cũng
chính thức nhận nuôi tiểu hài tử làm nghĩa tử của mình.

Ngày hôm nay cũng là ngày tiểu hài tử không rõ thân phận kia chính thức trở
thành một thành viên của La Hầu phủ.

Vì mọi chuyện trên dưới gia tộc cũng đã đi vào quỹ đạo, cho nên La Tín cũng để
Trần An trở về chăm sóc cho tiểu hài tử.

Việc này Trần An cũng không phản đối, dù sao La Tín thời gian này sẽ từ từ
tiếp quản gia tộc cho nên không thể thường xuyên ra ngoài.

An nguy của La Tín cũng không đáng ngại nữa mà cần y bảo vệ nữa. Đây là thời
điểm tốt nhất để Trần An dạy bảo tiểu hài tử.

Tiểu viện Trần An.

-Hài tử, đây chính là nhà con sau này!

Trần An ôm tiểu hài tử đi vào tiểu viện rồi đặt xuống bàn đá ở trước sân, một
tay xoa đầu tiểu hài tử. Một tay chỉ về căn nhà và mọi thứ xung quanh từ ái
cười nói.

Đã lâu rồi Trần An mới nở nụ cười chân thật như hiện tại, tiểu hài tử mặc dù
nghe không hiểu nhưng cũng tròn xoe mắt nhìn mọi thứ xung quanh một cách hiếu
kỳ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên Trần An.

-Hì hì...

Nhìn nụ cười ngây ngô cùng đôi mắt sáng trưng của tiểu hài tử, Trần An trong
lòng cũng yên bình không ít, Trần An xoa xoa tóc tiểu hài tử rồi lên tiếng:

-Ta họ Trần, như vậy con cũng phải theo họ của ta. Mắt con sáng như vậy thôi thì sau này con gọi là Trần Tinh. Sáng như ánh sao rực rỡ trong màn đêm. Con thích chứ?

-Hì hì...

Tiểu hài tử, không, phải gọi là Trần Tinh vẫn cười hì hì một cách ngây ngô.
Trần An thoả mãn dẫn Trần Tinh vào trong sắp xếp phòng ốc.

...

Thời gian thắm thoát như thoi đưa. 2 năm yên bình cứ thế trôi qua. Lúc này
Trần Tinh cũng đã 5 tuổi.

Trong khoảng thời gian 2 năm này, Trần Tinh học được rất nhiều thứ, đã không
còn là một đứa trẻ chuyện gì cũng không biết như xưa nữa.

Đặc biệt chính là thực lực của Trần Tinh hiện tại đã là Võ đồ viên mãn. Đây
cũng là bí mật lớn nhất của cha con Trần An.

Hai năm dạy dỗ, Trần An phát hiện ra rằng đứa con Trần Tinh này của mình chẳng
những không phải ngu ngốc mà là một thiên tài thật sự. Dạy một lần liền không
quên, dù là văn hay võ cũng vậy, nói một lần liền không khác gì khắc sâu vào
não hải hắn một dạng. Cái thiên phú này quá thật làm Trần An khiếp sợ không
thôi.

Một điều đặc biệt quan trọng khác chính là, theo Trần Tinh càng ngày càng lớn,
mặc dù đã trải qua mấy năm tẩm bổ, nhưng cơ thể vẫn gầy yếu khó tin. Có thể
nói mặc dù thiên phú hắn cao nhưng thể chất Trần Tinh lại yếu hơn một võ giả
bình thường cùng cảnh giới không chỉ nửa phần.

Trần An nghĩ mãi không ra nguyên do, không có cách nào khắc phục nên cũng đành
chịu, Trần An cũng trịnh trọng căn dặn Trần Tinh không thể cho ai biết được
thực lực tu vi thật sự của mình cũng như những việc quan trọng khác đại loại
là trí nhớ siêu phàm kia. 5 tuổi Võ đồ viên mãn, đây là cái gì yêu nghiệt?

Việc này Trần An cũng từng cân nhắc nói cho La Tín biết, có điều nhìn nụ cười
trong sáng ngây ngô của Trần Tinh, Trần An quyết định đợi đến khi mở ra Linh
Khiếu rồi mới tính tiếp.

Trong khoảng 2 năm này, La Khinh Y cũng thường xuyên lui tới cùng Trần Tinh
chơi đùa.

Kiểm tra Cốt Linh, La Khinh Y lớn hơn Trần Tinh 6 tháng, hai người liền xưng
hô tỷ đệ, sáng chơi đùa, tối tu luyện. Cuộc sống đối với Trần Tinh phải nói
hoàn mỹ vô cùng.

Mọi việc tưởng chừng êm đẹp. Thế nhưng tháng ngày đen tối đối với Trần Tinh
bắt đầu sau khi La Khinh Y tròn 6 tuổi mở ra Linh khiếu trở thành Tinh Hồn sư
với Tinh Hồn Phượng Hoàng.

Việc này La Hầu phủ ngay lập tức đã giới nghiêm cấm truyền ra ngoài, thế nhưng
giấy làm sao có thể gói được lửa?

Trong một lần ra ngoài dạo chơi, La Khinh Y gặp phải tập kích, Trần An liều
mình bảo vệ bị đánh trọng thương. Khi đưa về La Hầu phủ liền đã khí tuyệt bỏ
mình.

Trần Tinh sau khi nghe tin liền tức tốc chạy tới. Nhìn phụ thân của mình thân
thể lạnh ngắt Trần Tinh như chết đứng.

Thân thể hắn lung lay tựa như sấp đổ xuống một dạng, người người nhìn thấy đau
lòng không thôi. Đứng ở bên khác La Khinh Y nước mắt đầm đìa không dám nhìn
Trần Tinh.

-Cha...người tỉnh lại đi...Tinh nhi hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời người không trốn ra ngoài chơi nữa, cha...người nghe con nói không...hức...cha mau tỉnh lại đi, đừng làm con sợ...

Trần Tinh quỳ xuống lung lay cơ thể Trần An, nước mặt không kìm được rơi
xuống, từng chữ cứ như lưỡi dao đâm vào lòng mọi người ở đây một dạng.

La Tín bàn tay siết chặt, nhìn người huynh đệ của mình vết thương chồng chất,
lòng của y lại càng nhức nhói khi nghe những lời này của Trần Tinh, lửa giận
càng là bốc lên tới cực điểm.

Cố kìm nén tâm trạng, La Tín phất tay bảo mọi người lui xuống, sau đó vỗ đầu
Trần Tinh thở dài một hơi rồi dẫn La Khinh Y rời đi.

Trần Tinh hoàn toàn không để tâm với mọi thứ xung quanh, sự tập trung của hắn
chỉ đặt lên mình Trần An.

Cứ như thế Trần Tinh quỳ ở đó từ trưa cho đến chiều tối, rồi đến sáng ngày hôm
sau đến khí La Tín trở lại lo chuyện hậu sự của Trần An.

Trần Tinh cũng đi theo, sau khi kết thúc hậu sự, Trần Tinh vẫn cứ thất hồn lạc
phách một mình ở tiểu viện kia suốt 3 tháng trời.

Trong 3 tháng này La Khinh Y cũng không đến tìm Trần Tinh, Trần Tinh cũng
không rời khỏi đây nửa bước hoặc nói chuyện với bất cứ ai. Hắn cứ như vậy lanh
quanh bên trong tiểu viện hằng đêm nhớ về người cha đã khuất của mình.

Cho tới một hôm, La Tín xuất hiện nói:

-Kẻ giết cha ngươi ta đã bắt được. Ngươi có tới không?

Trần Tinh nghe vậy, mặt người run lên, bàn tay siết lại, hàm răng nghiến chặt,
khuôn mặt lộ vẻ thống khổ.

La Tín không nói thêm gì liền xoay người rời đi.

Trần Tinh không do dự liền đi theo.

*Hết chương


Tinh Thần Ký - Chương #2