Triệu Vân Hưng


Người đăng: Truytinhtramnguyet

Tần Vũ vẫn nghi hoặc. Nhìn sang tám người, mỗi người tu luyện ngoại công đều
đã đạt đến cấp tông sư một phái ai ai cũng có thực lực cường hãn, đối địch với
hậu thiên cao thủ cũng có thể thủ thắng. Có lẽ chỉ tiên thiên cao thủ mới có
thể kiềm chế được họ.

Với trình độ ngoại công này tay chân đều cứng như thép còn lợi hại hơn cả binh
khí, ra chiêu có thể tan vàng nát đá. Bất quá khi tu luyện ngoại công không
chỉ cần nỗ lực mà còn phải cần chút thiên tư. Tại đông vực có đến hơn trăm vạn
người nhưng để tu luyện đến cảnh giới đó thì cũng chỉ có khoảng mười người Tần
Vũ mở to mắt cẩn thận nhìn, mỗi cao thủ ngoại công đều đang tự biểu diễn tuyệt
chiêu.

"Bồng!"

Ngân phát lão giả dùng trảo thủ nắm trong tay vài mảnh vỡ của thanh thạch, chỉ
thấy ngũ chỉ dụng lực tức thì khối thanh thạch nát vụn thành phấn. Sau đó ngân
phát lão giả lãnh ngạo quay về vị trí, nhẹ giọng nói: "Ưng Trảo công."

Đây là vị cao thủ thứ sáu biểu diễn.

Một nam tử đầu trọc bước lên, từ trên thân trần tựa hồ như có một tia kim
quang lưu động.

"Thiết Thối công." Nam tử đầu trọc cười nhẹ nói, sau đó huy động chân.

"Hô!"

Không khí tức thì xao động phát ra âm thanh, một cỗ khí lưu trùng trùng phát
ra nhắm vào phía trên của thanh thạch kích tới, thanh thạch tức thì bị lăn ra
xa.

Chỉ bằng vào tốc độ khủng bố do chân huy động sản sinh ra khí lưu có thể khiến
tảng đá lăn xa vậy, nếu như một cước đó trúng phải thân người thì kết quả sẽ
ra sao?

"Lợi hại."

Tần Vũ trong lòng tự nói, sau đó nhìn sang vị cao thủ cuối cùng là hắc y nam
tử có khuôn mặt lạnh lùng. Hắc y nam tử này chỉ lạnh lùng nhìn các cao thủ
khác biểu diễn ngoại công, trong mắt không hề có biểu hiện gì cả:

"Tại sao ngươi không biểu diễn?" Tần Vũ nhìn sang hắc y nam tử, không nhịn
được hỏi.

Triệu Vân Hưng lắc đầu thờ ơ nói:

"Ta trảo công không bằng Ưng Trảo vương, khí lực không bằng Man Đống, thối
công không được như vị huynh đệ này, vì sao phải xấu mặt biểu diễn?" Tần Vũ
nhất thời ngây ra.

"Nhưng ngươi phải có tuyệt chiêu gì chứ." Tần Vũ nhìn sang hắc y nam tử, trong
lòng muốn từ dị biệt trên thân thể mà tìm ra tuyệt chiêu của hắn nhưng Tần Vũ
đã thất bại. Nó không thể tìm thấy một điểm đặc thù nào cả.

"Tuyệt chiêu?" Triệu Vân Hưng cười nhạt, sau đó nhìn sang Tần Vũ, trong mắt
lóe lên một tia hàn ý lạnh lùng nói:

"Đã là tuyệt chiêu thì chỉ đến thời khắc tối hậu sát nhân mới thi triển, có
điều, nếu như ta trở thành lão sư của người, ta cũng không thể dậy cho ngươi
tuyệt chiêu sát nhân."

Tần Vũ không bị khí thế của Triệu Vân Hưng áp đảo, nghi hoặc hỏi lại:

"Ngươi không thể dậy ta tuyệt chiêu, vậy ngươi sẽ dậy ta cái gì?"

"Tu luyện thân thể." Triệu Vân Hưng nhẹ giọng.

Tần Vũ đột nhiên nở một nụ cười:

"Tốt, ta chọn ngươi."

Triệu Vân Hưng sắc mặt bất giác xuất hiện một tia kinh ngạc, cả bảy đại cao
thủ ngoại công kia cũng nhìn vào Tần Vũ, không thể hiểu được vì sao Tần Vũ
không chọn mình, thay vào đó lại chọn người chỉ nói một câu "tu luyện thân
thể."

"Tốt lắm, tam điện hạ đã có sự lựa chọn, từ hôm nay Triệu Vân Hưng sẽ là lão
sư của tam điện hạ." Lý phó tổng quản cao giọng nói.

Bảy cao thủ ngoại công kia đều kinh dị nhìn vào Tần Vũ.

Man Đống giọng sang sảng:

"Tam điện hạ, tại sao lại không chọn ta? Ta có thể khiến điện hạ có được khí
lực như đại ngưu, cầm đại phủ thì chỉ cần một chiêu chém xuống là đủ lấy mạng
địch nhân."

Nhìn sang bẩy đại cao thủ ngoại công phía trước, trên môi Tần Vũ nở một nụ
cười bí hiểm:

"Hắc hắc, đây là bí mật."

Lúc đó Triệu Vân Hưng bước lại gần nhìn Tần Vũ, trên mặt có một chút tiếu ý,
đoạn hỏi:

"Ta cũng rất muốn biết, vì sao lại chọn ta làm lão sư? Tam điện hạ, có thể nói
cho ta biết nguyên nhân?"

Tần Vũ lắc đầu, đắc ý nói:

"Ngốc quá, chuyện đó làm sao mà nói ra được. Các ngươi đều ngốc cả."

Nói rồi chuyển thân rời khỏi.

Liên Ngôn đi bên cạnh, bước lại gần Tần Vũ hỏi:

"Tiểu Vũ, tại sao con lại chọn Triệu Vân Hưng?"

Tần Vũ lập tức thần bí thì thầm với Liên Ngôn:

"Liên gia gia, để con nói cho gia gia biết. Khi nhìn vào thần thái của họ
trong tám người thì Triệu Vân Hưng đứng cuối cùng không ai dám lại gần. Hơn
nữa khi Triệu Vân Hưng nhìn những người khác biểu diễn tựa hồ như không quan
tâm. Với cả…Liên gia gia, người nhìn vào mắt của Triệu Vân Hưng sẽ thấy có sự
khác biệt với những người khác…hi hi!"

Nói xong, Tần Vũ chạy khỏi Tây uyển. Trong mắt của tám đại cao thủ ngoại công
hiện vẻ kinh dị. Bản thân họ là những cao thủ nên thính lực tất nhiên vô cùng
linh mẫn đã nghe toàn bộ những lời Tần Vũ nói.

"Tam điện hạ tâm tư quả nhiên cẩn mật, có lẽ cuối cùng ta cũng có thể thu nhận
một đệ tử, bất quá…không biết nghị lực như thế nào." Triệu Vân Hưng trong mắt
xuất hiện một chút tiếu ý.

Bảy đại cao thủ trong lòng hiển nhiên đều rất thán phục sự thông tuệ của tam
điện hạ.

"Triệu tướng quân, thuộc hạ phải trở về quân doanh." Man Đống chính là một
trong tam đại cao thủ ngoại công của Liệt hổ quân cung tay nói, thần thái vô
cùng tôn kính xuất phát từ nội tâm.

Về phần Triệu tướng quân mà nói thì có thể ngang hàng với các tiên thiên cao
thủ, trong quân đội không có ai giống như Triệu tướng quân.

"Triệu huynh, chúc mừng huynh đã thu nhận được cao đồ, bọn ta phải cáo từ."
Ưng Trảo vương và những người khác vòng tay cung kính nói.

Nội công cao thủ có xếp hạng nhưng ngoại công cao thủ cũng có sự xếp hạng.
Toàn bộ Tiềm Long đại lục có rất nhiều cao thủ ngoại công trong đó Triệu Vân
Hưng là nhân vật đặc biệt có thể xếp vào cấp đế vương được các cao thủ ngoại
công khác tôn kính, hơn nữa Triệu Vân Hưng về phương diện điều binh khiển
tướng cũng rất lợi hại. Trấn Đông vương Tần Đức đã để Triệu Vân Hưng ở lại một
năm để dạy dỗ Tần Vũ, lúc đầu đã làm cho Từ Nguyên kinh dị không thôi.

Ngày thứ hai, tại Luyện Công trường rộng lớn trong Vân Vụ sơn trang. Triệu Vân
Hưng mặc võ phục hắc y cô ngạo đứng đó, một cử động cũng không có.

"Lão sư!" Tần Vũ mặc võ phục hào hứng chạy đến trước Triệu Vân Hưng, cung kính
nói.

Triệu Vân Hưng khẽ gật đầu rồi nói:

"Từ sáu giờ sáng phải có mặt tại Luyện công tràng, bây giờ đã là tám giờ.
Ngươi đã đến muộn nên ta phạt ngươi chạy từ Vân Vụ sơn trang xuống núi, sau đó
lại từ dưới núi chạy về Vân Vụ sơn trang."

Tần Vũ ngạc nhiên, tức thì phẫn nộ nói:

"Lão sư, đây mới là lần đầu tiên, trước đây người không hề nói với ta là phải
đến trước sáu giờ."

"Thực hiện mệnh lệnh của ta, không được hoài nghi. Điều ngươi cần làm là…chấp
hành." Triệu Vân Hưng hai mắt lạnh lùng nhìn Tần Vũ không hề có chút nhượng
bộ.

Tần Vũ cắn môi, lập tức nói:

"Vâng, lão sư!" nói xong bắt đầu chạy.

Vân Vụ sơn trang ngự tại bên dốc Đông Lam sơn. Từ Vân Vụ sơn trang đi xuống
núi khoảng trên dưới hai nghìn mét, cả đi cả về là bốn nghìn mét, hơn nữa lúc
về lại phải đi lên núi nên càng khó khăn, căn bản không phải là thứ mà một hài
đồng tám tuổi có thể chịu được.

Triệu Vân Hưng nhìn Tần Vũ bắt đầu chạy trên miệng xuất hiện một chút tiếu ý,
khẽ gật đầu sau đó lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Triệu Vân Hưng cũng lập tức
theo sau ngay khi Tần Vũ bắt đầu chạy. Triệu Vân Hưng bước chân nhẹ nhàng, cả
người như một cơn gió mỗi bước vượt vài mét theo sau Tần Vũ. Tần Vũ trong mắt
lóe sáng, mím môi chạy.

Trước đây nó thường đi lên núi, đã từng chạy từ Vân Vụ sơn trang lên đến đỉnh,
mỗi lần cũng hơn hơn một nghìn mét, điều này làm cho sức chịu đựng của Tần Vũ
rất tốt, thêm vào đó tại Vân Vụ sơn trang thường xuyên ngâm mình trong ôn
tuyền nên thân thể khỏe mạnh bền bỉ hơn xa những đứa trẻ cùng tuổi.

Chạy được khoảng hai nghìn mét, vì là hạ sơn nên Tần Vũ không phải phải cố
gắng lắm. Chạy hơn hai nghìn mét thì nó chỉ hơi thở mạnh. Tần Vũ quay đầu
ngoái lại rồi lại tiếp tục chạy về. Xuống núi dễ, lên núi mới khó.

Chạy được khoảng trăm mét Tần Vũ đã cảm thấy hô hấp vô cùng khó nhọc, mỗi bước
tiến thêm đều cố toàn lực. Tần Vũ cảm thấy cơ chân như nhũn ra, mỗi bước đi
đều phải rất cố gắng nhưng Tần Vũ vẫn cảm giác được Triệu Vân Hưng đang theo
ngay bên cạnh mình. Tần Vũ là đứa cứng cỏi lại cố chấp cao ngạo, nên cắn chặt
hàm răng lại rồi tiếp tục kiên trì.

Đã đến cực hạn…hô hấp khó khăn, lồng ngực nhấp nhô liên tục cố hấp thu thêm
dưỡng khí.

"Ngươi không tốt chăng?"

Đạt đến sinh lí cực hạn, Tần Vũ cảm thấy vô cùng thống khổ:

"Phụ vương."

Nghĩ đến phụ thân, Tần Vũ lại cắn chặt răng kiến trì tiến tới. Càng ngày càng
thống khổ, thậm chí Tần Vũ cảm thấy bản thân có thể chết đi bất cứ lúc
nào…Nhưng đột nhiên, như đã vượt được qua đỉnh cao, Tần Vũ cảm thấy hô hấp dễ
dàng hơn. Vượt qua được sinh lý cực hạn, Tần Vũ bắt đầu duy trì trạng thái
tiếp cận với cực hạn.

Chạy thêm hơn một nghìn mét tới lúc thấy được đại môn của Vân Vụ sơn trang,
Tần Vũ đã đạt đến sinh lí cực hạn lần thứ hai.

"Đã về Vân Vụ sơn trang rồi." Tần Vũ trong lòng cảm thấy thoải mái, có thể
dừng lại nghỉ.

Nhưng …

"Chạy thẳng đến Luyện Công trường." Phía sau thanh âm lạnh lùng của Triệu Vân
Hưng vang lên.

Triệu Vân Hưng hơi thở không chút khó khăn, thậm chí giọng nói cũng không chút
thay đổi. Thường nhân khi lên núi thì thở hồng hộc gấp gáp nhưng hắn thì không
có một điểm gì biến hóa cả.

"Hộc hộc …"

Tần Vũ không nói gì cả, chỉ thở dốc, chạy thẳng đến Luyện Công trường. Khi đến
Luyện Công trường Tần Vũ cảm thấy hai chân đã phát nhuyễn, không chịu được,
liền ngồi xuống.

"Đứng lên, không được ngồi." Triệu Vân Hưng thân hình chớp động đã xuất hiện
trước mắt Tần Vũ, nhẹ nhìn Tần Vũ, sắc mặt so với lúc lên xuống núi cũng không
chút thay đổi.

Tần Vũ trong lòng xuất hiện một luồng ngạo khí, cố giữ cho mình đứng yên, quay
sang nhìn Triệu Vân Hưng.

Triệu Vân Hưng gật đầu nói:

"Có thể chạy tới đây, ngươi cũng đã cảm nhận được cực hạn sinh lí. Tốt lắm, kể
từ hôm nay ngươi sẽ chính thức là đệ tử của Triệu Vân Hưng này."

Triệu Vân Hưng ý tứ đã rõ ràng, nếu như quả thật Tần Vũ không thể chạy được,
Triệu Vân Hưng sẽ trực tiếp li khai, không dạy dỗ Tần Vũ nữa.

Tần Vũ chỉ nhìn sang Triệu Vân Hưng, không phải nó không muốn nói chỉ là lúc
này căn bản nó không thể nói ra hơi, đây là lần đầu tiên nó chạy kịch liệt thế
này.

"Đã là ngoại công, dù Thiết Sa chưởng, hay Thiết Thối công, hoặc những thứ
khác đều luyện một bộ vị trên thân thể, làm cho cứng như thép, lực công kích
kinh nhân, cũng đều là phương pháp công kích. Bất kể là loại ngoại công nào,
thân thể chính là căn bản, thân thể là cơ sở. Tốc độ nhanh như chớp, lực cử
ngàn cân chính là tu luyện ngoại công, dù Bá Vương thần quyền, hay Thiết thối
công muốn lợi hại thì phải chịu lao lực." Triệu Vân Hưng quả quyết.

Tần Vũ lúc này đã bớt thở gấp, nghe Triệu Vân Hưng nói liền hỏi:

"Lão sư, con đã minh bạch rồi. Thân thể là cơ sở, thân thể như một khối ngọc,
điêu khắc thế nào thì ra thế đó. Thân thể yếu đuối như một khối ngọc bị lẫn
tạp chất không tốt, cho dù tay nghề cao siêu thì cũng không thể trở thành ngọc
tốt."

Triệu Vân Hưng trên mặt hiện lên một nụ hiếm hoi nói:

"Tốt lắm, hiểu là tốt. Ta chỉ có thể dạy dỗ ngươi trong thời gian một năm.
Trong một năm đó ta sẽ rèn luyện thân thể ngươi về các phương diện lực lượng,
tốc độ, sự mềm dẻo, tính bạo phát, khả năng chịu đòn, làm cho thân thể ngươi
không ngừng thay đổi. Còn phương pháp công kích, ta không thể dạy ngươi, ta
chỉ huấn luyện ngươi cách rèn luyện nên một thân thể hoàn mỹ. Cách sử dụng bản
thân để tấn công người khác, sát nhân…ngươi đều phải tự lĩnh ngộ."

"Phương pháp huấn luyện của ta là…phương pháp huấn luyện cực hạn. Chạy được
một lúc ngươi đã cảm thụ được sự tồn tại cực hạn sinh lí, nhưng so với huấn
luyện của ta thì điều đó chỉ là trò trẻ con. Đương nhiên ngươi có thể bỏ cuộc.
Ngươi bỏ cuộc thì ta càng thoải mái, những binh sĩ của ta tất nhiên kiên cường
hơn một đứa hài đồng như ngươi." Triệu Vân Hưng lạnh lùng nhìn Tần Vũ nói.
Trong mắt Tần Vũ hiện lên vẻ kiên định.

Cực hạn?

Tần Vũ cảm thấy bản thân thực sự thích cái cảm giác khi vượt qua cực hạn, đúng
vậy, thích.

"Lão sư, bắt đầu thôi." Tần Vũ ngang nhiên nhìn vào Triệu Vân Hưng.

Triệu Vân Hưng hai mắt hơi nhướn lên, kinh dị khi thấy tâm tính kiên cường của
đệ tử, trên mặt hiện lên một nụ cười mãn ý.

Nhưng Tần Vũ đột nhiên hiện lên vẻ khổ sở, hai mắt nhìn sang Triệu Vân Hưng
liên tục nói:

"lão sư à, có thể cho con nghỉ được không, chạy một quãng dài như vậy con mệt
quá. Trước tiên con sẽ uống nước, sau đó ngâm mình trong ôn tuyền, rồi để Ông
gia gia xoa bóp cơ thể và các bắp thịt."

Triệu Vân Hưng như hóa đá, trên mặt đanh lại. Lúc này khó có thể hình dung
được tâm trạng hắn tốt không, chỉ là…hắn không biết là nên cười hay nên khóc
nữa.


Tinh Thần Biến - Chương #8