Người đăng: Truytinhtramnguyet
Vân Vụ sơn trang tọa lạc tại Đông Lam sơn. Bên ngoài luôn có một đội dũng sĩ
dũng mãnh ngày đêm bảo hộ sơn trang nhưng những cao thủ ẩn mặt bên trong thì
ngoại nhân căn bản không thể biết được. Hơn nữa Vân Vụ sơn trang là sơn trang
của Trấn Đông vương, chỉ có ai chán sống mới có ý định xâm phạm.
Tại đại môn của Vân Vụ sơn trang có hai đại hán dũng mãnh như sư tử, toàn thân
mặc hắc sắc chiến giáp đứng tại lối vào. Ánh mắt họ loang loáng lướt qua xung
quanh hiện lên vẻ ngạo khí. Trên thân thể họ tự nhiên phát tán sát khí, quả
đúng là thứ sát khí chân chính của những chiến sĩ tài năng đã kinh qua huyết
chiến nơi sa trường hun đúc mà thành.
"Tam điện hạ!" Hai hắc giáp chiến sĩ đột nhiên quỳ xuống cung kính nói.
Tần Vũ vừa từ trên lưng hổ hạ xuống, hắc ưng đậu trên vai. Tần Vũ thời khắc đó
rất hưng phấn và cao hứng liền nhanh chóng chạy vào trong đại môn đồng thời
quay sang hai vị chiến sĩ cười hi hi nói:
"Hai vị thúc thúc, nhanh đứng lên nào."
Hai hắc giáp chiến sĩ đứng dậy, nhìn bóng thân ảnh nhỏ bé của Tần Vũ chạy vào
trong trang viện trong mắt hiện lên một tia quan ái.
"Hi hi, ta chắc chắn là đại ca và nhị ca đang ngâm mình ở ôn tuyền."
Tần Vũ căn bản không cần nghĩ nhiều, trực tiếp nhắm ôn truyền ở Tây uyển của
Vân Vụ sơn trang chạy tới, miệng lẩm bẩm:
"Hà hà, hai vị ca ca tới Vân Vụ sơn trang, chưa được sự đồng ý của gia chủ đã
tự động tiến nhập ôn tuyền…"
Lát sau, Tần Vũ đã tới Tây uyển trong sơn trang.
Tần Vũ xoa hai tay, đột nhiên đưa tay phải lên chỉ thẳng vào hai bóng người ở
trong ôn tuyền, ra giọng phẫn nộ nói:
"Các ngươi giỏi thật, chưa thèm hỏi ý kiến bổn trang chủ đã tự động tiến nhập
ôn truyền trọng địa, a…"
Tần Vũ đang cao hứng nói đột nhiên bị một cánh tay kéo xuống, đồng thời thân
hình bất ổn chúi thẳng vào ôn tuyền.
"Đệ chưa cởi y phục đâu, a!" Tần Vũ hét lên thất thanh, chỉ thấy
"Ầm"
Một tiếng đã ngã vào ôn tuyền làm cho nước bắn lên tung tóe. Hắc ưng trên vai
Tần Vũ hoảng loạn vỗ cánh bay lên cũng bị nước từ ôn tuyền bắn vào chút ít,
suýt nữa thì từ hùng ưng biến thành một con gà mắc mưa.
"Hắc hắc, Tần Vũ đệ không phải định làm cho hai vị đại ca, nhị ca chúng ta sợ
chết khiếp đấy chứ, ta nghe mà cứ tưởng thật. Nhị ca và đại ca thì vất vả cả
ngày còn Tần Vũ đệ thì suốt ngày vui vẻ ngâm mình trong ôn tuyền, hơn nữa lại
là ôn tuyền của Vân Vụ sơn trang nữa cơ đấy!" Một vị thiếu niên phẫn nộ đáp
trả nhưng trong mắt lại ẩn chứa một tia vui vẻ.
"Phì" Tần Vũ phun ra một ngụm nước, toàn thân ướt đẫm tức giận nhìn sang thiếu
niên.
"Nhị ca, đệ biết đúng là huynh làm mà. Chỉ có huynh mới kéo đệ xuống nước, đại
ca không đời nào làm như vậy cả."
Tần Vũ cởi bỏ y phục chỉ để lại một cái quần ngắn khi ngâm mình trong ôn
tuyền, nhìn sang nhị ca Tần Chính.
"Đệ nói đến đại ca hả? Ha ha, huynh ấy đang ngủ đó." Tần Chính cười ha hả nói.
"Nhị đệ, đệ nghĩ rằng đại ca ta như lão trư, chỉ biết ăn và ngủ thôi phải
không?"
Bên cạnh ôn tuyền chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn đang lười biếng mở mắt nhìn
Tần Chính hỏi, đoạn quay sang Tần Vũ nói: "Tiểu Vũ, ôn tuyền tại Vân Vụ sơn
trang quả nhiên thần hiệu. Ngâm mình trong đó khiến huynh cảm thấy toàn thân
thư thái, nếu đệ chịu khó ngâm mình trong đó hàng ngày thì toàn thân đệ cũng
sẽ tráng kiện như huynh."
Thiếu niên đó chính là đại ca Tần Phong của Tần Vũ, niên kỉ là mười sáu nhưng
vì tu luyện võ đạo nên phảng phất trông như thiếu niên đã mười tám tuổi. Đại
ca Tần Phong là người mà Tần Vũ rất sùng bái, đã một lần nó tận mắt nhìn thấy
đại ca một quyền xuất ra đã khiến một khối gỗ to lớn tan thành bụi phấn khiến
Tần Vũ rất hâm mộ.
Nghe thấy đại ca nói rằng ôn tuyền thần hiệu, Tần Vũ tiến sâu hơn để nước ngập
hơn ngực chỉ lộ đầu lên, đắc ý nói:
"Đúng vậy, ôn tuyền tại Vân Vụ sơn trang quả thật thần hiệu đúng như huynh nói
vậy, hà không cảm ơn trang chủ là đệ đệ của huynh đi à!"
"Tiểu tử này!"
Đại ca Tần Phong và nhị ca Tần Chính đều mỉm cười.
Tần Vũ và hai vị thân sinh ca ca đã không gặp nhau một thời gian dài, từ khi
tất cả đều chỉ mới là những đứa trẻ, bất quá Tần Phong và Tần Chính rất quý
Tần Vũ. Đối với vị thân sinh đệ đệ này Tần Chính và Tần Phong thập phần sủng
ái. Cùng cảnh không có mẫu thân, tự nhiên họ rất quan tâm đến đệ đệ. Đùa giỡn
hồi lâu, Tần Vũ mới chịu ngồi yên trong lòng của ôn tuyền, Tần Phong và Tần
Chính cũng ngồi xuống.
"Phụ vương…" Tần Phong tựa hồ như phát hiện bản thân đã lỡ lời, tức thì nói:
"Kỳ thật không có gì cả, chỉ là quân đội tạm thời không có việc gì cả nên phụ
vương đã cho phép huynh đến đây. Huynh giữa đường gặp nhị đệ nên đã đi cùng đệ
ấy đến đây."
Tần Chính gật đầu quay sang Tần Vũ cười nói:
"Đệ chắc không biết lần này huynh về đây là có thời hạn, bất quá sau khi nghỉ
ngơi cả nửa ngày trời đã đến lúc phải quay về."
"Huynh cũng vậy, huynh phải đi cùng nhị đệ." Tần Phong hối lỗi nói.
"Ôi, chỉ có nửa ngày thôi." Tần Vũ lên tiếng nói giọng điệu có phần thất vọng,
vẻ hưng phấn hoàn toàn biến mất.
Tần Vũ có ba thân nhân chính là phụ thân và hai vị ca ca. Phụ thân thì bận
rộn, hai năm nay chỉ đến thăm nó đúng một lần. Khó khăn lắm mới thấy mặt hai
vị ca ca nhưng sau nửa ngày đã lại một thân một mình, có lẽ chỉ còn Tiểu Hắc
trên vai làm bạn. Tần Phong và Tần Chính nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ bất
lực.
"Đại ca, phụ vương phải đến Hồng Hoang Vô Biên chẳng phải là không dạy được
huynh nhiều về cách điều binh?" Tần Vũ đột nhiên cười đoạn tiếp tục hỏi: "Đệ
biết phụ vương điều binh vô cùng lợi hại, Liên gia gia thường kể với đệ."
"Đúng vậy, phụ vương cầm quân đích thực rất lợi hại. Huynh đã theo phụ vương
tiến hành quân kỳ diễn luyện cũng được dạy dỗ hơn nửa năm, tạm đáp ứng được
yêu cầu của phụ thân."
Tần Phong tựa như đang hồi tưởng lại khi đó, bất giác nói:
"Phụ thân điều binh thật sự lợi hại phi thường!"
"Đại ca!"
Tần Chính nhìn vào mắt Tần Phong, Tần Phong đột nhiên hiểu ra, chỉ cười khổ
biết bản thân mình đã lỡ lời.
Tần Vũ tựa hồ như không để ý đến những điều đó, trên thần sắc hưng phấn liên
tục hỏi Tần Chính, Tần Phong về sự tình của họ thời gian đã qua. Ba huynh đệ
trong ôn tuyền hàn huyên cho đến khi bóng tối buông xuống, đã đến lúc Tần
Phong và Tần Chính phải ra về.
Bên ngoài Vân Vụ sơn trang.
Tần Vũ mặc cẩm bào đen, nhìn sang Tần Phong và Tần Chính hai vị ca ca vẫy vẫy
tay.
"Đại ca nhị ca tái kiến." Trong mắt Tần Vũ tựa như sắp khóc.
Tần Phong và Tần Chính quay đầu lại cười với Tần Vũ. Hai người cưỡi liệt hổ,
phía sau là trăm tinh binh khởi hành chỉ một lát sau là thân ảnh biến mất trên
sơn đạo.
Dưới sơn đạo, Tần Phong và Tần Chính cưỡi liệt hổ song hành cùng nhau.
"Đại ca, huynh cũng thấy đấy, Tiểu Vũ tâm tính không hợp với việc bày mưu tính
kế và quyền mưu chi thuật, lại vì đan điền có vấn đề nên đã vô pháp tu luyện
thành võ tướng. Như vậy, văn võ đều bất thành. Phụ vương lại tập trung hết
tinh lực vào việc quân, Tiểu Vũ cả năm hiếm khi gặp phụ vương bản thân rất cô
độc. Huynh nói phụ vương cùng huynh diễn luyện quân kỳ đến cả nửa năm, Tiểu Vũ
sẽ cảm thụ thế nào." Tần Chính nhìn sang Tần Phong nói, thần sắc hiển nhiên
rất không vui.
Tần Phong cười khổ nói:
"Nhị đệ, là huynh nhất thời không chú ý, bây giờ rất hối hận."
Thần sắc Tần Phong đột nhiên lạnh lùng nói: "Nhị đệ, Tiểu Vũ thiên sinh đan
điền đã có vấn đề, văn võ đều bất thành, không có khả năng tự bảo vệ bản thân.
Chúng ta phải là người bảo hộ hảo Tiểu Vũ, tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào
khinh thường."
"Bất cứ kẻ nào dám khinh thường Tiểu Vũ, đệ nhất định sẽ bắt kẻ đó phải trả
một cái giá cực đắt!" Trong mắt Tần Chính hiện lên một tia hàn quang.
Hai huynh đệ cùng với hộ vệ phía sau từ từ rời khỏi Đông Lam sơn, nhắm Viêm
kinh thành thẳng tiến.
Đêm đã khuya, trên Đông Lam sơn.
Từng đợt hàn phong thổi tới, một bóng dáng nhỏ bé đứng đó, trên vai là một con
hắc ưng. Tần Vũ ngắm nhìn những ngôi sao trên trời, trong mắt hiện lên vẻ
thành thục so với lứa tuổi. Chỉ một mình đọc sách tại thư phòng, hoặc giả chỉ
một mình lặng lẽ suy nghĩ, điều đó làm cho tư duy của Tần Vũ vượt xa một hài
tử mới chỉ tám tuổi
"Tiểu Hắc." Tần Vũ đột nhiên gọi nhưng mắt vẫn nhìn lên bầu trời đầy sao. Hắc
ưng trên vai Tần Vũ động đậy, hai mắt chuyển động không hiểu tiểu chủ nhân gọi
nó vì việc gì.
Trên mặt Tần Vũ đột nhiên hiện lên một nụ cười hạnh phúc:
"Tiểu Hắc ngươi có biết không, phụ vương thường bên cạnh ta, đối với ta thập
phần quan ái. Sau khi mời mười hai vị lão sư tới, phụ vương đã để ta học tập
với mười hai lão sư. Tuy ta không thích học những thứ đó nhưng bản thân vẫn nỗ
lực tự học để có thể làm phụ vương vui lòng. Năm sáu tuổi ta đã biết đọc, phụ
thân cũng gọi ta là thần đồng nhưng sau đó thì…" Tần Vũ trầm mặc không nói
tiếp.
"Lúc sáu tuổi ta vẫn nhớ rõ, tại u tĩnh tiểu viện trong vương phủ bị mười hai
lão sư đã nói rằng ta không thể trở thành người có địa vị lãnh đạo, sau đó
Phong bá bá lại nói đan điền ta có vấn đề, không thể tích tụ nội lực nên không
thể tu luyện võ công. Sau khi ta tới Vân Vụ sơn trang. Thì…Phụ vương không hề
đến thăm, không quan tâm đến ta. Ta lúc đó vẫn không hiểu đan điền là gì, địa
vị lãnh đạo là gì chỉ nghĩ là phụ vương cho ta tới đây để du ngoạn, nhưng…"
Tần Vũ cắn hai môi, trong mắt hiện vẻ u buồn:
"Đã hai năm rồi, ta cũng đã có lần tò mò hỏi Vương thúc thúc đan điền và người
có địa vị lãnh đạo là gì. Ta nghĩ ta cũng đã minh bạch được vì sao phụ thân
không cho ta biết nguyên nhân."
Tần Vũ lại trầm mặc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
"Ta thực sự không thích quyền mưu chi thuật trong sách. Thật ra ta đã cố ép
bản thân mình học. Ta rất muốn nhìn thấy nụ cười trên mặt phụ vương, muốn phụ
vương tự hào vì ta nhưng thực sự ta không đủ thâm độc để thực hiện những âm
mưu trong sách…Ài, ta đã cố gắng ép bản thân học những thứ đó nhưng những gì
mà ta cần biết là tâm kế mưu quyền thuật ta lại không thể đạt được. Con không
thể đạt được, phụ vương, con không thể đạt được!"
Tần Vũ khóc thầm, thân thể khẽ run lên. Bên cạnh Tiểu Hắc nhìn sang Tần Vũ,
dùng đôi cánh của nó chạm vào mặt Tần Vũ.
Tần Vũ nhìn lên hắc ưng trên vai mình, ôm lấy hắc ưng và để nó trong lòng
mình. Hắc ưng yên lặng ở trong lòng Tần Vũ, tựa hồ như hiểu được tâm tình của
tiểu chủ nhân:
"Tiểu Hắc, ta thật sự rất muốn phụ vương khen ngợi, muốn nhìn thấy nụ cười
trên mặt phụ vương, ta thực sự thực sự rất muốn…" Tần Vũ giọng ngày càng nhỏ
dần.
Tại nơi bí mật, ba cao thủ đang âm thầm bảo hộ Tần Vũ trong lòng cũng cảm thấy
ngậm ngùi.
Đột nhiên…
Một đạo tinh quang phá không gian nhất thời từ trong không trung xuất hiện,
quang mang chói mắt. Lưu tinh mang ánh sáng siêu việt át hết tất cả các ngôi
sao khác.
"Lưu tinh!"
Tần Vũ hai mắt sáng lên, tức thì thả Tiểu Hắc khỏi lòng, nhanh chóng nhắm mắt
hai tay chắp lại phía trước:
"Xin hãy để phụ vương quan tâm đến ta như người đối đãi với đại ca và nhị ca.
Hãy đánh ta, trừng phạt ta đi ta không quản, ta sẵn sàng chấp nhận mọi giá."
Tần Vũ chầm chậm mở mắt, nhìn lưu tinh lúc này đã tới nơi cuối chân trời.
"Phụ vương năm đó đã nói, nếu khấn nguyện điều gì khi lưu tinh xuất hiện thì
việc đó sẽ trở thành hiện thực. Phụ vương không khi nào lừa ta, nhất định việc
đó sẽ trở thành hiện thực." Nhìn lên bầu trời đầy sao, nét mặt Tần Vũ hiện lên
vẻ kiên định. Đột nhiên, trong lòng Tần Vũ lóe lên một ý nghĩ.
Tần Vũ trong mắt hiện lên tia phấn chấn, vỗ vỗ đầu mình nói:
"A, mình thật là ngốc quá, văn võ, văn võ, văn không thể thành công còn võ thì
thế nào? Vương thúc đã nói trong thiên hạ tâm pháp nội công có vô số, chẳng lẽ
không thể tìm được một loại phù hợp với đan điền của mình. Không cần phải nghĩ
nữa, chẳng nhẽ luyện võ công nhất định phải luyện nội công?"
Tần Vũ hoàn toàn mới chỉ là một hài tử mới tám tuổi nhưng vì chỉ có một thân
một mình nên thường đọc sách, tâm trí thành thục hơn hẳn những đứa trẻ khác.
Trong quá khứ Phong Ngọc Tử từng nói đan điền nó có vấn đề không thể tu luyện,
khiến nó hình thành tư duy như vậy, thời khắc này đột nhiên tỉnh ngộ. Đan điền
quái dị, thực sự không thể tu luyện võ công?
"Ai dà, thời gian còn dài, chỉ cần ta nỗ lực giống như phụ vương từng nói thì
chắc chắn sẽ thành công."
Tần Vũ gật đầu tự đồng ý với những lời mình nói, trong mắt có một sự tự tin vô
tả, thể hiện một sự quyết tâm vô cùng kiên định. "Tiểu Hắc, chúng ta phải quay
lại sơn trang!" Tần Vũ nói, trong lòng có mục tiêu nên thực sự đã có thay đổi.
Hắc ưng đậu lên vai, Tần Vũ vô cùng cao hứng liên tục huýt sáo, vừa đi vừa
nhún nhảy trên đường về Vân Vụ sơn trang. Lúc đó ba bóng nhân ảnh xuất hiện,
biến thành ba bóng mờ nhắm hướng Tần Vũ đuổi theo.