Tần Vũ


Người đăng: Truytinhtramnguyet

Trời đang là mùa đông, tuyết rơi dầy khắp nơi, toàn kinh thành như được phủ
lên một lớp áo màu bạc. Viên Kinh rất lớn, khả dĩ có thể chứa số nhân khẩu là
trăm vạn, người chịu trách nhiệm quản lý ba quận Đông vực chính là Trấn Đông
vương Tần Đức, phủ đệ cũng đặt tại kinh thành.

Phủ đệ của Trấn Đông vương chiếm một khoảng đất cực lớn, chính môn cả ngày lẫn
đêm đều mở rộng. Cửa chính của phủ rất rộng, có thể cùng lúc sáu bảy người đi
vào.

Tại đại môn luôn có hai người đứng hai bên tả hữu lối vào. Chỉ thấy đó là hai
đại hán dũng mãnh thân trên không mặc y phục mà cởi trần. Họ đứng yên tựa như
nham thạch điêu khắc mà thành, hai mắt luôn lạnh lùng nhìn lướt qua những
người bộ hành đi ngang, sau lưng đeo huyết hồng sắc chiến đao, khí thế bức
nhân.

Trong tiết đông lạnh giá hoa tuyết lất phất bay, nhiệt độ hạ xuống thấp mặt
sông đều đã kết tinh thành băng nhưng hai đại hán hai thân trên vẫn cởi trần
không hề mặc thêm gì cả. Nhưng điều làm cho mọi người kinh hãi chính là bên
hai đại hán bất ngờ xuất hiện một lão hổ hung mãnh.

Lão hổ toàn thân hồng sắc rực lửa, thân thể dài khoảng hơn hai thước, đuôi ve
vẩy trong không trung khiến không khí nhất thời xao động, từ đôi mắt hổ phát
xuất tia hàn khí. Lão hổ chính thị được gọi là "Liệt Hổ"

Lúc đó từ Trấn Đông vương phủ xuất hiện hai đại hán giống như hai đại hán cởi
trần đang đứng trước cửa, chỉ phân biệt nhờ vào liệt hổ hung mãnh họ dẫn theo,
rồi họ thay đổi vị trí với nhau. Bên ngoài phủ đệ, dù là hào gia quý tộc hay
là bình dân du dân tại Viêm kinh thành đều tự giác tránh đường đến gần Trấn
Đông vương phủ.

Trong một tiểu viện u tĩnh tại Trấn Đông vương phủ.

Một trung niên nhân vận thanh y đang ngồi trên thạch kỷ, bên cạnh là một tiểu
nam hài khả ái. Đứng trước mặt trung niên nhân là mười hai người, lão giả có,
mĩ phụ có, hoặc là thanh niên cũng có…nhưng cả mười hai người này đều có điểm
chung là đều mặc tử y.

"Phụ vương, sao người lại gọi nhiều vị lão sư vậy?" Hài tử Tần Vũ mới sáu tuổi
đang ngồi trên đùi phụ thân, trong tay đang nghịch tuyết cầu, nghi hoặc nhìn
phụ thân Tần Đức.

Tần Đức hòa ái nhìn nhi tử Tần Vũ, khẽ xoa đầu đoạn hướng về phía mười hai
người kia điềm đạm nói: "Các vị dậy dỗ Vũ nhi một khoảng thời gian, cũng đã
tốn công không ít, không cần phải cân nhắc nữa, xin cho ta biết nhận xét. "

Mười hai người kia nhìn nhau, sau cùng một lão giả có chòm râu bạc trắng tiến
lên một bước, cung kính nói: "Bẩm vương gia, chúng tại hạ đã quan sát về các
phương diện, nhận thấy tam điện hạ đối với kỳ môn xảo kĩ rất có hứng thú, tuy
nhiên đối với các vấn đề quyền thế không hề có chút hứng thú. Căn cứ vào những
điều đó có thể phán đoán rằng tam điện hạ khó có khả năng phù hợp trở thành
một người có vị trí cao."

Chỉ bằng vào vài ngày tiếp xúc với nam hài họ đã có thể đưa ra phán đoán như
vậy, tựa như chém đinh chặt sắt. Tất nhiên Tần Đức trong lòng không thể hoài
nghi được.

Tần Đức thở dài một tiếng, nhìn sang hài tử Tần Vũ ngây thơ chưa biết gì, cười
khổ nói:

"Ta hiểu, Vũ nhi giống hệt mẹ nó, đối với quyền thế của thế tục không có một
tia hứng thú, tuy nhiên nó sinh ra đã được định sẵn để trở thành…"

Tần Đức đang nói đột nhiên ngừng lại, quay về phía sau phất tay nói: "Thời
gian qua đã làm phiền các ngươi nhiều, các người có thể li khai vương phủ."
"Vương gia, chúng tại hạ cáo từ!"

Mười hai tử y nhân đồng thời cúi người, sau đó lần lượt rời khỏi tiểu trang
viện u tĩnh.

Thời khắc đó, trong trang viện chỉ còn Tần Đức và nhi tử Tần Vũ. Tần Đức trầm
mặc không nói gì, hồi lâu sau nhìn sang Tần Vũ, trong mắt chứa nhiều hàm ý
khiến Tần Vũ mới chỉ là một đứa bé sáu tuổi không thể hiểu được.

"Phụ vương, sao phụ vương không nói gì vậy?" Tần Vũ trong lòng rất thắc mắc,
nhưng nó vốn là đứa trẻ rất thông minh nên không tiếp tục làm phiền phụ thân.
Từ nhỏ Tần Vũ đã mất mẫu thân, trong lòng nó thì phụ thân là trọng yếu nhất,
ngoài ra còn có hai ca ca nữa. Rất lâu sau đó, Tần Đức vẫn ngồi như vậy và Tần
Vũ cũng tiếp tục ngồi trên đùi của cha.

Đột nhiên, một tiếng hạc vang lên.

Chỉ thấy từ không trung một đạo bạch sắc tiên hạc bay tới, cưỡi phía trên là
một trung niên tuấn nhã mang vẻ tiên phong đạo cốt, từ từ điều khiển tiên hạc
hạ xuống trang viện. "Phong huynh, Vũ nhi đan điền có vấn đề, huynh phải giúp
ta tìm ra giải pháp…"

Tần Đức nhìn sang người trung niên, lo âu nói.

Phong Ngọc Tử nhìn sang Tần Đức, trong lòng đã tự nhiên đã hiểu rõ sự tình của
hảo bằng hữu, chỉ thở dài: "Vương gia, tại hạ đã nói rồi. Vũ nhi tại đan điền
thập phần quái dị, hiện tại tu luyện nội công căn bản không có một tia hi
vọng. Đã không thể tích tụ nội lực thì tự nhiên cũng không thể tu luyện nội
công. Đan điền căn bản là do thiên sinh, trong hàng vạn người cũng không thể
tìm được một người thứ hai nào như vậy, Phong Ngọc Tử ta thật sự không thể tìm
ra giải pháp." Nghe lời đó, Tần Đức từ từ ngồi xuống trầm tư hồi lâu.

"Phụ vương, nội lực là gì, đan điền không thể tích tụ nội lực là gì? Những vị
lão sư lúc nãy cũng nói đến việc này, điều đó có nghĩa gì?" Hài tử sáu tuổi
Tần Vũ hai mắt nghi hoặc hỏi phụ thân. Lúc trước nó đã hỏi nhưng không được
trả lời.

Tần Đức trong lòng chỉ biết cười khổ, ngoài miệng nhẹ nhàng nói: "Vũ nhi, con
hỏi nhiều như vậy làm gì, chẳng phải con đang rất vui sao? Không phải học nữa,
con có thích trở về Vân Vụ sơn trang không?

Tần Vũ nhất thời mắt sáng lên như ngọc trong đêm, phấn chấn nói: "A, con không
phải học những quyển sách khô khan đó nữa sao? Về Vân Vụ sơn trang con thích
ôn tuyền ở đó, con còn thích ngắm sao, ngắm cảnh mặt trời mọc.ʺ

Tần Đức cười đáp:

"Tốt, tốt lắm Vũ nhi, con thích là tốt rồi, cha sẽ cho người đưa con về Vân Vụ
sơn trang. Cả nghìn tinh binh ở đó đều do con sai bảo, nếu như con muốn gì thì
có thể trực tiếp nói với Liên gia gia"

"Vâng, tuyệt quá, oa, Vân Vụ sơn trang là của con rồi, con có thể ngâm mình
trong suối nước nóng cả ngày, sẽ tuyệt lắm đây." Tần Vũ hưng phấn nói, sắc mặt
hồng lên.

Trên mặt Tần Đức là một nụ cười hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh, có điều
Tần Vũ không thể phát hiện được.

"Con thích là được rồi. Vũ nhi, trước tiên con phải ngủ một giấc đã, khi nào
đến Vân Vụ sơn trang thì Liên gia gia sẽ gọi con dậy." Tần Đức cười nhẹ và xoa
đầu Tần Vũ. "Phụ vương tái kiến, Phong bá bá tái kiến." Tần Vũ vẫy hai tay,
trực tiếp chạy thẳng về phòng mình.

Tần Đức nhìn Tần Vũ vào phòng rồi, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm nghị rồi chuyển
thân, hóa thành một đạo bóng mờ rồi biến mất trong hậu viện. Phong Ngọc Tử tựa
như đã quen nên không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Trong mật thất của vương phủ có ba người là Tần Đức, Phong Ngọc Tử và một hắc
y thư sinh tay cầm chiết phiến.

"Vương gia, người thực sự đã quyết định rồi chứ?"

Hắc y thư sinh nhìn Tần Đức nghi hoặc hỏi. Tần Đức gật đầu đáp:

"Vũ nhi không thể trở thành người lãnh đạo, và cũng không thể trở thành cao
thủ cấp tiên thiên, nó lại không hứng thú lĩnh hội tốt những gì được dạy dỗ.
Đan điền quái dị của nó, ài, điều ta có thể làm cho nó có lẽ chỉ là cuộc sống
khoảng mười năm vui vẻ yên bình, đợi chúng ta bắt đầu đầu kế hoạch cuối cùng,
Vũ nhi nó sẽ không thể có những ngày yên ổn."

Phong Ngọc Tử suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định nói.

"Vương gia, kế hoạch này thực sự phải thực hiện sao, người phải biết rằng khi
chúng ta thực hiện kế hoạch sẽ không thể biết được kết quả sẽ ra sao?"

Phong Ngọc Tử hỏi lại một lần nữa. Tần Đức thần sắc tức thời nghiêm túc, trong
mắt hàn quang chớp động:

"Ta không quản. Bất kể là vì tổ tiên Tần gia chúng ta hay là vì Tĩnh Di, kế
hoạch này vẫn nhất định phải được thực hiện. Tĩnh Di lưu lại cho ta ba nhi tử,
tuy nhiên Vũ nhi đan điền có vấn đề. Nhưng Phong nhi và Chính nhi một văn một
võ, khả dĩ có thể thành đại sự. Từ Nguyên, đệ nhất "ám kì" đã bắt đầu triển
khai chưa?"

Hắc y thư sinh Từ Nguyên hạ phe phẩy quạt nói:

"Vương gia yên tâm, mọi việc nhất thiết đều trong tầm kiểm soát."

"Tốt, rất tốt."

Tần Đức trong mắt phát xuất một tia sát khí kinh nhân. Trấn Đông vương Tần Đức
ở tại Tiềm Long đại lục. Tiềm Long đại lục diện tích rất lớn, cho đến giờ vẫn
chưa ai có thể hiểu hết được.

Phía đông của Tiềm Long đại lục là Hồng Hoang Vô Biên, trong vùng hồng hoang
là núi non trùng điệp, cây cối dầy đặc, trong đó có vô số yêu thú. Càng đi sâu
vào trong thì yêu thú càng lợi hại, đó là nguyên nhân khiến thượng tiên trên
Tiềm Long đại lục không thể thăm dò toàn bộ vùng Hồng Hoang Vô Biên.

Phía tây của Hồng Hoang Vô Biên có ba quốc gia lớn. Sở vương triều, Minh vương
triều, Hán vương triều ba đại vương triều nhân khẩu tổng cộng gần trăm ức,
diện tích rộng lớn khiến người ta phải kinh hãi.

Trong ba vương triều thì Sở vương triều là cường đại nhất, trong Sở vương
triều có một gia tộc tách riêng độc lập là Tần gia.

Tần gia chiếm cứ ba quận đông vực trong mười hai quận của Sở vương triều. Tại
ba quận đông vực gần Hồng Hoang Vô Biên. Tần gia truyền qua hơn trăm năm tại
ba quận đông vực căn cơ vô cùng thâm hậu, cho dù là hoàng đế của Sở vương
triều đích thân đối phó thì cũng thập phần gian nan bởi vì Tần gia có một binh
chủng đặc thù là Liệt Hổ quân.

Liệt hổ toàn thân xích hồng, thân hình to lớn, chính thị lão hổ. Phương pháp
nuôi dưỡng liệt hổ trên quy mô lớn chính là điều cơ mật trọng yếu hạng nhất
của Tần gia.

Tần gia nắm trong tay sáu mươi vạn đại quân, trong đó có năm vạn Liệt Hổ quân,
mỗi chiến sĩ trong Liệt Hổ quân đều cưỡi liệt hổ khi ra trận. Liệt hổ có lực
công kích kinh thế hãi nhân, thêm vào chiến sĩ phía trên phối hợp có thể quét
sạch mọi chướng ngại vật.

Duy chỉ năm vạn liệt hổ là có thể sử dụng hổ hống, khả nă ng này có thể triệt
hạ hoàn toàn sĩ khí quân địch. Năm vạn liệt hổ quân có thể tiêu diệt hơn mười
vạn đại quân kị binh phổ thông.

Tiềm Long đại lục vũ lực cực cao, ba quốc gia lớn đều có các tu tiên giả trấn
quốc. Mỗi tu tiên giả tồn tại trong mắt phàm nhân đều tựa như thần tiên. Phi
kiếm xuất ra có thể lấy đầu người ngoài trăm ngàn dặm, ngự kiếm phi hành bay
lên đến tận chín tầng trời, chẳng phải là khả năng của thần tiên sao?

Vân Vụ sơn trang ngự tại Đông Lam sơn. Đông Lam sơn cao hơn ba nghìn thước, là
một ngọn núi rất cao.

Hai năm sau.

Lúc này Tần Vũ đã tám tuổi và cũng cao lên nhiều, trong mắt hiện lên vẻ trí
tuệ tuy nhiên sâu trong đó lại ẩn chứa chút u buồn. Tần Vũ đang một mình đi
trên sơn đạo, trên vai là một con ưng đen.

"Tiểu Hắc, đã qua hai năm rồi nhỉ, suốt hai năm phụ vương chỉ ghé qua thăm ta
đúng một lần." Tần Vũ cắn hai môi, quay sang hắc ưng nói.

Con ưng nhỏ này một năm trước Tần Vũ du lãm Đông Lam sơn đã phát hiện ra, tiện
thể bên thân có ưng đái nên kết bạn với nó. Tần Vũ thực sự rất cô độc. Sáu
tuổi trở về trước còn có phụ thân bầu bạn, hai năm gần đây kể từ khi sáu tuổi
chỉ nhìn thấy phụ thân đúng một lần.

Hắc ưng vỗ cánh, lông vũ bay vào mặt Tần Vũ khiến nó nhất thời nở một nụ cười.

Đi được một đoạn Tần Vũ đột nhiên nhìn thấy phía trước có một dựng phụ gánh
một gánh củi đang khó khăn đi tới, liền quay sang hắc ưng nói:

"Tiểu Hắc, chúng ta tới giúp a di kia nhé?"

Hắc ưng tức thì vỗ cánh, rời khỏi vai Tần Vũ. Tần Vũ nhanh chóng chạy về phía
dựng phụ nọ.

"A di, a di để cháu gánh củi giúp cho." Tần Vũ hướng về phía phụ nhân nọ nói.

Phụ nhân nghe thấy thanh âm bèn nhìn lại bó củi trên vai, đưa tay áo lên lau
mồ hồi rồi nhìn sang tiểu hài đồng Tần Vũ, cười nói: "Tiểu oa nhi, cảm ơn
cháu, ai di có thể mang được, chỉ còn một dặm nữa là đến tiểu thôn rồi" nói
rồi xốc lại bó củi trên vai rồi tiếp tục đi tới.

"Tiểu oa nhi? Cháu không còn nhỏ nữa, cháu đã tám tuổi rồi, bó củi đó cháu có
thể mang được."

Tần Vũ nhìn sang dựng phụ, đột nhiên giành lầy bó củi rồi vác lên vai.

Bó củi đối với người bình thường thì không nặng lắm, nhưng với một hài tử mới
tám tuổi thì đúng là rất nặng. Chỉ là Tần Vũ tại Vân Vụ sơn trang thường ngâm
mình trong suối nước nóng nên thân thể cường tráng không giống như những đứa
trẻ tám tuổi khác, ngang nhiên vác bó củi trên vai.

"A di nhìn xem, cháu có thể mang được đúng không? Hà, a di không được gọi cháu
là tiểu oa nhi nữa nhé." Tần Vũ đắc ý nói, không kể trên mặt mình có dính một
vết nhọ.

Phụ nhân nọ cười nói:

"Khí lực quả không nhỏ, bất quá còn một dặm nữa, oa nhi cháu sẽ không chịu
được đâu, thôi nhường lại để a di còn đi tiếp."

"Ai nói cháu không thể chịu đến cùng."

Tần Vũ nhìn dựng phụ, hất tay một cái rồi nhanh chóng tiến về phía trước. Đang
đi bỗng nhiên quay đầu lại nói:

" A di, cháu đã lên Đông Lam sơn nhiều lần rồi, được biết là ngoài một tiểu
thôn trang ra thì không có nơi nào khác, chắc chắn là nơi đó đúng không. Nhanh
lên, nhanh lên nào, a di đừng để cháu phải chờ đó!"

Phụ nhân nọ bật cười:

"Hài tử này, không biết là con nhà ai, có đứa con thế này cha mẹ nó hẳn phải
hạnh phúc lắm."

Tần Vũ mang bó củi trên vai bắt đầu cảm thấy khó khăn. Sau khi đi được một
đoạn đường nó cảm thấy hai chân như nhũn ra. Có thể thượng sơn, sau lưng lại
mang một bó củi thì thân thể Tần Vũ quả thật cường tráng. Bất quá nó mới chỉ
là đứa trẻ tám tuổi. Một lúc sau, hai chân của Tần Vũ đột nhiên khịu xuống.

"Oa nhi…"

Phụ nhân kêu thất thanh.

"Cháu không sao đâu, chuyện này bình thường thôi." Tần Vũ quay đầu lại cười
nói, trong ngữ khí phảng phất như là một đại lực sĩ. Nhưng sơn đạo gồ ghề, Tần
Vũ lại va phải một hòn đá, không trụ được nên ngã xuống.

"Rầm!"

Tần Vũ toàn thân đập xuống đất

Dựng phụ tại vội vàng đi tới, nhặt những phiến gỗ lên và giúp Tần Vũ đứng dậy.
Tần Vũ mồ hôi nhễ nhại, trên mặt đầy đất.

Tần Vũ buồn phiền nhìn phụ nhân nói:

"A di, kỳ thật…cháu có thể mang được, chỉ là vấp phải hòn đá nên mới ngã."

"Cháu giỏi lắm, a di biết là cháu có thể mang được, nhưng thôn trang đã ở phía
trước rồi, cám ơn cháu."

Phụ nhân thu lại bó củi nhìn thấy Tần Vũ mặt dính bẩn bèn lau mặt cho nó, kiểm
tra kĩ càng không thấy nó bị thương bèn bắt nó phải hứa sẽ về ngay nhà. Thấy
Tần Vũ gật đầu đáp ứng mới quay về thôn trang.

Tần Vũ nhìn thôn trang còn cách hơn trăm bộ về phía trái, lắc đầu nói:

"Tiểu Hắc, chúng ta phải tìm đường khác thôi" rồi cười nói: "A di đã nghỉ ngơi
được một lát, chắc đã có thể về làng được rồi."

Tần Vũ nở một nụ cười, trong lòng rất vui vẻ.

Từ một nơi bí mật gần đó, ba bóng nhân ảnh nhìn nhau. Họ chính là ba cao thủ
ngầm đi theo để bảo hộ Tần Vũ. Tần Vũ chính là nhi tử của Trấn Đông vương,
đường đường tam điện hạ. Làm sao có thể để nó đi một mình trên núi thế này
được?

"Tam điện hạ chỉ là một hài tử, tâm tư lương thiện, sao vương gia lại để tam
điện hạ một mình tại Vân Vụ sơn trang nhỉ. Đã hai năm trôi qua rồi, mỗi lần
nhìn bóng dáng tam điện hạ ngồi cô độc trong gió lạnh ban đêm lòng ta lại cảm
thấy khó chịu." Một nhân ảnh thở dài nói.

Một nhân ảnh khác gật đầu tiếp:

"Mỗi lần tam điện hạ nhìn lên bầu trời đêm, thần tình đó khiến tim ta đau
nhói, vương gia…ài!"

"Tóm lại, chắc vương gia có việc cần làm chúng ta không thể hiểu được. Việc
chúng ta cần làm là phải tập trung bảo vệ tam điện hạ."

Đột nhiên…Tại sơn đạo xuất hiện một đại hán hung mãnh phi thường, nhãn thần
sắc như dao cưỡi trên xích hồng sắc lão hổ phóng tới. Vừa nhìn thấy Tần Vũ từ
xa đã cao giọng nói:

"Tam điện hạ, đại điện hạ và nhị điện hạ tới."

"Đại ca và nhị ca đã tới!"

Tần Vũ hai mắt hưng phấn, lập tức chạy tới chỗ đại hán, trèo lên trên lưng hổ
cấp thiết thúc giục:

"Vương thúc, nhanh lên, chạy nhanh lên về Vân Vụ sơn trang nào."

Đại hán nọ giữ lấy Tần Vũ, sau đó điều khiển liệt hổ cấp tốc hạ sơn, để lại
sau lưng một đám bụi mù mịt.


Tinh Thần Biến - Chương #1