Chương 95: Nhạn Nhập Lang Khẩu


Hoa Nhược Hư ôm Tô Đại Nhi tiến vào khuê phòng của nàng, thấy hai người đi vào, Lưu Vân mặt hơi đỏ lên, liền vội vàng chạy ra ngoài.

Hoa Nhược Hư ngồi xuống, Tô Đại Nhi ngồi ở trên đùi hắn, mắt khép hờ lại không nói gì, chỉ lẳng lặng như đợi thời gian trôi qua.

"Nhược Hư ca ca, chàng về sau không được lâu như vậy mà không đến thăm Đại Nhi đó" Tô Đại Nhi chậm rãi mở đôi mắt đẹp ra, nũng nịu nói với Hoa Nhược Hư.

"Đại Nhi, bởi vì Thiên Tinh Minh vừa mới thành lập, cho nên mấy ngày nay ta bất rộn không thể rời đi được" Hoa Nhược Hư ôn nhu nói, đây cũng là sự giải thích của hắn.

"Nhược Hư ca ca, chàng thành lập Thiên Tinh Minh để làm gì vậy?" Tô Đại Nhi xoay chuyển thân thể, tìm một tư thế thoải mái nhất nằm trong lòng hắn, bĩu môi hỏi.

"Đại Nhi, nàng có muốn ở cũng một chỗ với ta không?" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Nhược Hư ca ca, tâm của Đại Nhi chẳng lẽ chàng còn không hiểu sao?" Tô Đại Nhi sâu kín nói, cái gì có thể cho thì nàng đều đã giao cho hắn, bất kể là tấm thân hay trái tim của nàng.

"Đại Nhi, ta tự nhiên hiểu được, chỉ là Đại Nhi, nàng có thể buông tha địa vị Cung chủ của nàng bây giờ không?" Hoa Nhược Hư ngưng thần nhìn nàng, trong mắt hắn bao hàm thâm tình, nhưng cũng có rất nhiều sự bất đắc dĩ.

"Nhược Hư ca ca, thiếp tuy là Cung chủ Ma cung, nhưng cũng là Đại Nhi của chàng, chẳng lẽ như vậy còn không được sao?" Trong giọng nói của Tô Đại Nhi tràn ngập sự u oán, sắc mặt cũng hơi biến đổi.

"Đại Nhi, nàng nói cho ta biết, nếu nàng cái gì cũng không cần quản, chỉàm Đại Nhi cảu ta thôi, thì nàng có thể vui vẻ, sảng khoái hơn không?" Hoa Nhược Hư khẽ trầm ngâm một chút, rồi thấp giọng hỏi.

"Nhược Hư ca ca, thiếp không thể. Thiếp nguyện ý cả đời làm Đại Nhi của chàng, nhưng thiếp cũng không thể không làm Cung chủ" Tô Đại Nhi nhẹ nhàng nói, nếu nàng cái gì cũng không cần quản, chỉàm một cô gái thân lọt vào trong lưới tình, nàng quả thật có thể càng vui vẻ khoái hoạt. Nhưng nàng cũng không thể quên được cái chết của mẹ, cũng không thể buông thả cái trách nhiệm của nàng từ khi sinh ra đến giờ, Ma cung phải sinh tồn, nàng thân là Cung chủ Ma cung, có trách nhiệm làm cho Ma cung trong tay của nàng tiếp tục tồn tại, có trách nhiệm làm cho các đệ tử của Ma cung có thể tiếp tục sinh tồn.

"Nhất định sẽ có một ngày, Đại Nhi sẽ chỉ là Đại Nhi của ta, không hề là Cung chủ Ma cung nữa!" Hoa Nhược Hư thanh âm trầm thấp mà thong thả, rất kiên định, cũng rất tự tin. Một ngày nào đó, hắn sẽ không để cho người phụ nữ mà hắn yêu thân bất do kỷ, không để cho các nàng phải bất đắc dĩ nữa, Đại Nhi chung quy sẽ chỉ làm một nữ nhân bên hắn, có thể ung dung yên tâm ở trong lògn hắn mà làm nũng.

"Nhược Hư ca ca, hiện tại Đại Nhi chính là Đại Nhi của chàng mà" Tô Đại Nhi quay tay quàng lên cổ hắn, đôi môi anh đào mê người chủ động đưa lên, trong giọng nói lại tràn ngập sự hấp dẫn.

Thân thể mềm mại động lòng người của Tô Đại Nhi vặn vẹo không an phận ở trên người hắn, dục vọng vừa mới bị Hoa Phi Mộng gợi lên trong khoảnh khắc lại bùng lên, lại càng thêm mãnh liệt, Hoa Nhược Hư tham lam hôn Tô Đại Nhi, ôm nàng ngã ra giường.

Hoa Nhược Hư lúc này đã tận tình xả hết sự tham lam cùng dục vọng lên thân thể vô cùng động lòng người này, liên tục xâm nhập cùng sự nhiệt tình ngập trời, ngọc thể dưới thân uyển chuyển hòa hợp, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ mê người. Hoa Nhược Hư đã quên hết mọi chuyện, trong mắt và tâm hắn đã chỉ còn có thân thể động lòng người nóng bỏng dưới thân mà thôi.

Tôn Vân Nhạn tinh tế thu thập đồ đạc, có chút lưu luyến nhìn căn phòng, rốt cuộc chậm rãi ra khỏi cửa. Cát Vân Tường cũng không có trong phòng, động tĩnh của nàng xem ra hoàn toàn không biết, Tôn Vân Nhạn không khỏi trong lòng chua xót, nàng tức giận mà đi, Cát Vân Tường căn bản cũng không đi tìm nàng, hiện tại xem ra nàng có đi đâu thì cũng không quan tâm.

"Sư tỷ, tỷ thực phải đi sao?" Ngoài cửa Phương Hiệp vẻ mặt đầy mâu thuẫn đứng ở đó, thấy Tôn Vân Nhạn đi ra vội vàng đón hỏi.

"Tiểu sư đệ, người hãy bảo trọng cho tốt!" Tôn Vân Nhạn ảm đạm gật đầu, ôn nhu nói.

"Sư tỷ, trời đã tối, không bằng ngày mai tỷ hãy đi?" Nhìn sắc trời, Phương Hiệp lại khuyên nhủ.

Tôn Vân Nhạn lắc lắc đầu, nàng một khắc cũng không muốn ở lại nơi này nữa.

Tôn Vân Nhạn thất hồn lạc phách ra khỏi Kim Lăng thành, đối với việc Phương Hiệp vẫn ở phía sau cách đó không xa tựa hồ cũng không phát hiện. Vốn Phương Hiệp nói muốn đưa nàng đi, nhưng lại bị nàng cự tuyệt, bởi vậy hắn đành phải âm thầm đi ở phía sau, bởi vì tình trạng của Tôn Vân Nhạn hiện tại xem ra cũng không mấy tốt, hắn thực sự là lo lắng.

"Sư tỷ, cẩn thận!" Phương Hiệp đột nhiên hét lên kinh hãi, bởi vì hắn đột nhiên thấy có mấy sợi dây bay với tốc độ kinh người cuốn tới Tôn Vân Nhạn, mà Tôn Vân Nhạn lại không hề hay biết. Không biết thì còn đỡ, hô lên một tiếng tựa hồ lại càng thêm không ổn.

Tôn Vân Nhạn mặc dù tâm tình đang ở mức cảnh giác thấp nhất, nhưng khi những sợi dây kia tiếp tới gần thì vẫn còn phản ứng kịp. Chẳng qua khi nghe được tiếng hô của Phương Hiệp, lại làm cho nàng ngẩn ra, đợi đến khi phản ứng lại thì đã không kịp, một sợi dây đã quấn quanh eo của nàng, còn một sợi khác đã điểm vào huyệt đạo.

"Sư tỷ]" Phương Hiệp lại hô lên một tiếng, đến khi hắn đuổi tới thì thân thể của Tôn Vân Nhạn đã bị cuốn đi.

"Tiểu đệ đệ, đi nói cho Cát Vân Tường biết, vợ của hắn cứ để cho ta trưng dụng hai ngày đi" Một thanh âm nhu mị truyền tới, lại làm cho Phương Hiệp kinh hãi thất sắc.

"Sắc yêu Bách Lý Hồ?" Phương Hiệp trong lòng thầm nghĩ, rồi vận công lực toàn thân mà truy đuổi theo Bách Lý Hồ.

"Đệ đệ tuấn tú, ta hiện tại không rảnh để tiếp ngươi, ngươi đừng đuổi theo nữa" Bách Lý Hồ một mặt dùng tốc độ nhanh hơn, nhanh chóng bỏ xa Phương Hiệp mấy trượng, một mặt kiều mỵ nói.

Rạng sáng hôm sau, Hoa Nhược Hư vội vàng quay về Hoa phủ. Tối hôm qua hắn cuối cùng cũng không thể trở về, chẳng qua cũng không phải là Tô Đại Nhi không cho hắn về, mà là bản thân hắn tới giờ mới rời đi được. Tối hôm qua khi cùng Tô Đại Nhi điên cuồng, đã đem chuyện đáp ứng buổi tối tới chỗ Tây Môn Lâm quên sạch sẽ, đến khi nhớ lại thì đã quá muộn.

Khi trở lại phòng mình, lại phát hiện Hoa Phi Mộng còn nằm ở trên giường không một tiếng động, khi nghe được thanh âm của hắn liền mở to mắt.

"Chàng, chàng đã đi cả tối mà không trở về!" Hoa Phi Mộng đứng lên, bộ dáng rất ủy khuất.

"Mộng Nhi, nàng còn chưa ngủ sao?" Hoa Nhược Hư có chút xấu hổ, ngồi xuống bên giường thấp giọng hỏi.

"Người ta chờ chàng cả một buổi tối!" Hoa Phi Mộng đột nhiên ngồi xuống, sau đó bổ nhào vào Hoa Nhược Hư, hai tay hung hăng ngắt nhéo Hoa Nhược Hư, bản tính dã man đã hoàn toàn lộ ra.

"Mộng Nhi, nàng nhẹ một chút được không?" Hoa Nhược Hư bị đau thiếu chút nữa đã hét lên.

"Mộng Nhi ngoan, đêm nay ta đến với nàng được không?" Xem bộ dáng kiều mỵ của nàng, Hoa Nhược Hư có chút động tâm, chẳng qua hiện tại là ban ngày, đương nhiên là còn chuyện quan trọng phải làm, bằng không hắn có thể sẽ không buông tha Hoa Phi Mộng.

"Nghĩ hay lắm, ta mới không cần chàng đến đó" Hoa Phi Mộng sắc mặt đỏ lên, tỏ vẻ xem thường hắn.

"Mộng Nhi, nàng cứ đi ngủ đi, ta còn có việc phải ra ngoài" Hoa Nhược Hư đối phó với nàng vài câu, rồi vội vàng chạy đi, Hoa Phi Mộng hiện tại hơi tý là động thủ nhéo hắn, làm cho hắn có chút sợ hãi.

"Nhược Hư, Tô Đại Nhi hiện tại ra sao?" Tây Môn Lâm khi nhìn thấy Hoa Nhược Hư lại hỏi câu này.

"Lâm tỷ, Đại Nhi khỏe" Hoa Nhược Hư ngẩn ra hồi đáp, thoáng trầm ngâm một chút, lại hỏi, "Lâm tỷ, tỷ cùng với Đại Nhi có phải là có quan hệ gì phải không?" Vấn đề này hắn đã sớm muốn hỏi.

"Nhược Hư, cái này để sau nói đi" Tây Môn Lâm thoáng do dự một chút rồi nói, "Tỷ có chút chuyện khác cần nói với đệ trước".

Hoa Nhược Hư đành phải có chút bất đắc dĩ gật gật đầu, hắn biết Tây Môn Lâm còn chưa muốn nói ra.

"Mười năm trước khi tỷ còn ở chỗ sư phụ, có một lần buổi tối tỷ đột nhiên ngủ không được, muốn đi tìm sư phụ, nào biết lại phát hiện sư phụ đang cùng một người nói chuyện, mà người này chính là Diệp Bất Nhị hiện tại" Tây Môn Lâm thoáng nhớ lại một chút rồi nhẹ nhàng nói, "Hắn cùng sư phụ xem ra cũng rất quen thuộc, quan hệ cũng có thể rất sâu, chẳng qua tỷ cũng không dám đến quá gần, cho nên cũng không nghe rõ bọn họ rốt cuộc là nói cái gì, bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì, tỷ đến bây giờ cũng không hiểu được".

"Không phải là quan hệ tình nhân chứ?" Hoa Nhược Hư ngẫm lại nói, giống như không ai biết mẹ của Diệp Vũ Ảnh là ai, chẳng lẽ là Nam Hải thần ni? Chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ của Hoa Nhược Hư mà thôi, bởi vì người khác khẳng định sẽ không đoán là Nam Hải thần ni.

"Nhược Hư, sư phụ khi đó đã hơn năm mươi tuổi, Diệp Bất Nhị khi đó chỉ mới chừng ba mươi tuổi, hơn nữa sư phụ làm sao có thể có tình nhân? Đệ không nên nghĩ bậy?" Tây Môn Lâm có chút tức giận rồi lại có chút cảm thấy buồn cười.

"Lâm tỷ, ta cũng chỉ là tùy tiện đoán thôi" Hoa Nhược Hư có chút xấu hổ cười cười.

"Sau đó không quá vài ngày, sư phụ giao cho tỷ một nhiệm vụ, sau đó tỷ cũng không gặp lại sư phụ cũng như là Diệp Bất Nhị nữa. Chẳng qua lần trước khi tỷ nhìn thấy hắn, liếc mắt liền nhận ra hắn, bởi vì hắn so với trước kia cơ hồ không có thay đổi gì" Tây Môn Lâm nói tiếp, "Tỷ mấy ngày này âm thầm dò hỏi một chút, Diệp Bất Nhị vào mười năm trước cũng không có danh tiếng gì, vậy trước kia hắn rốt cuộc đã làm cái gì, tựa hồ cũng không ai biết, bởi vậy tỷ cảm thấy người này thực có vấn đề".

"Lâm tỷ, vậy tỷ nói Nam Hải thần ni cùng Diệp Bất Nhị rốt cuộc là có thể có quan hệ gì?" Hoa Nhược Hư cau mày, cho tới nay, hắn chỉ nghĩ đến Diệp Vũ Ảnh là đệ tử của Nam Hải thần ni, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới chuyện trước đó, Diệp Bất Nhị cùng đã cùng Nam Hải thần ni quan hệ cũng không hề bình thường, không riêng gì hắn, chỉ sợ cơ hồ người trong giang hồ đều nghĩ như vậy.

"Tỷ thấy giữa họ tựa hồ có một loại quan hệ như là thân nhân, có lẽ Diệp Bất Nhị là con cháu gì đó của sư phụ cũng không chừng" Tây Môn Lâm ngẫm nghĩ nói.

"Con cháu?" Hoa Nhược Hư trong lòng yên lặng suy nghĩ, hắn đột nhiên phát hiện nên hiểu rõ tình huống của Nam Hải thần ni là tốt nhất.

Phương Hiệp hiện tại ruột nóng như lửa đốt, Tôn Vân Nhạn bị Bách Lý Hồ bắt đi, hắn truy theo cả buổi tối, nhưng cũng không tìm được, đành phải bất đắc dĩ trở về cầu trợ giúp, nhưng lại phát hiện căn bản tìm không thấy Cát Vân Tường, không riêng gì Cát Vân Tường, Chưởng môn các phái khác hắn cũng nhìn không thấy bóng, bất đắc dĩ đi tìm Diệp Vũ Ảnh, thì cũng được báo Diệp Vũ Ảnh không có mặt. Nghĩ đến Tôn Vân Nhạn lúc nào cũng có thể bị Bách Lý Hồ vũ nhục, Phương Hiệp chỉ cảm thấy trái tim như mình nhỏ máu.

"Phương huynh, ngươi có chuyện gì mà gấp vậy?" Phương Hiệp rốt cuộc cũng gặp được người quen, Hoa Phi Hoa không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt hắn.

"Hoa huynh, ngươi có biết sư huynh của ta bọn họ đi nơi nào không?" Phương Hiệp như vớ được cọc, vội vàng hỏi.

"Ta cũng không biết, hình như có việc gì đó phải đi" Hoa Phi Hoa có chút kỳ quái trả lời.

"Vậy làm sao bây giờ, sư tỷ của ta đã xảy ra chuyện!" Phương Hiệp lo lắng ôm đầu, thì thào nói.

"Phương huynh, xảy ra chuyện gì? Người nói ra một chút, có lẽ tại hạ có thể giúp đỡ" Hoa Phi Hoa ngẩn ra một chút rồi nói, hắn hình như cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Phương Hiệp có bộ dáng thống khổ như vậy.

"Không được, cho dù là hai chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn!" Phương Hiệp lắc lắc đầu, "Sư tỷ của ta bị Bách Lý Hồ bắt đi, vạn nhất, vạn nhất….." Phương Hiệp cũng nói không được, đã qua mấy canh giờ, hiện tại trời cũng đã sáng, Bách Lý Hồ đã làm cái gì Tôn Vân Nhạn, hắn quả thực cũng không dám nghĩ tới.

Hoa Phi Hoa cũng cả kinh, Bách Lý Hồ xú danh trăm dụng cùng với một phụ nữ xinh đẹp muốn làm cái gì, ai cũng có thể đoán ra.

Hoa Ngọc Phượng mày ngài nhíu lại, Chưởng môn các phái cùng Diệp Bất Nhị từ tối hôm qua cho đến bây giờ cũng không thấy bất kỳ ai xuất hiện, trong lòng của nàng mơ hồ xuất hiện một loại dự cảm không lành, tựa hồ cảm giác được sắp có đại sự gì đó phát sinh.

Một trận tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào, Hoa Ngọc Phượng âm thầm đề phòng, một lát sau có hai người vội vàng chạy vào, là Phương Hiệp cùng Hoa Phi Hoa.

"Hoa tiên tử, sư tỷ của ta bị Bách Lý Hồ bắt đi, sư huynh ta cùng mấy người Diệp tiên tử cũng không thấy đâu cả, ta, ta chỉ có thể tìm đến cô" Phương Hiệp hơi thở hổn hển, vừa rồi Hoa Phi Hoa nói cho hắn biết, Hoa Ngọc Phượng tựa hồ còn ở đây, cho nên hai người liền chạy nhanh tới đây, hy vọng Hoa Ngọc Phượng có thể có biện pháp gì đó, mặc kệ nói như thế nào, nàng hiện tại cũng là Minh chủ của Thất phái bốn nhà liên minh.

"Phương công tử, chuyện xảy ra khi nào vậy?" Hoa Ngọc Phượng cả kinh.

"Tối hôm qua, đã hơn bốn canh giờ rồi" Phương Hiệp lo lắng không thôi.

"Phương công tử, người sao giờ mới nói?" Hoa Ngọc Phượng nhịn không được có vẻ trách cứ, nói xong lại lắc lắc đầu, "Trước tiên không nói cái này, chúng ta đi tìm một người, có lẽ hắn có thể giúp ngươi!" Nói xong liền vội vàng đi ra ngoài cửa, tuy nàng cùng Tôn Vân Nhạn cũng không có giao tình gì, nhưng đều là nữ nhân, nàng hiểu được hậu quả của một nữ nhân khi gặp phải loại chuyện này.

Chưởng môn các phái, cũng đã gặp phải một hồi Hồng Môn Yến.

Tình Kiếm - Chương #95