Chương 174: Vương Giả Quy Lai.


Hơn mười nhân ảnh y phục màu trắng từ bên trong đánh ra, đệ tử Tình Lâu đã từng bước phản ứng lại, âm thanh phá không từ bầu trời liên tục truyền đến, hàng ngàn mũi tên nhỏ màu đen phô cái thiên địa hướng ra phía trước, bên trái bên phải, còn cả mặt bên, đồng loạt bắn về phía đệ tử Tình Lâu , nỏ tiễn tốc độ như chớp giật, lực đạo hung mãnh, bọn họ từ trước đến nay cũng chưa từng thấy qua, bọn họ cơ hồ phải dùng hết lực lượng toàn thân để ngăn cản, tiếng vang thanh thúy nối liền không dứt, không biết có bao nhiêu nỏ tiễn cùng trường kiếm của bọn họ va chạm sau đó rơi trên mặt đất, nhưng mà nỏ tiễn vẫn như cũ liên miên không dứt không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ dừng lại.

Đệ tử Tình Lâu nhanh chóng tụ lại, đưa lưng về nhau cùng ngăn cản nỏ tiễn từ các phía bắn tới, bọn họ căn bản không có cơ hội phản kích.

Một tiếng rên truyền đến tai mọi người, ai nấy tâm lý đều căng thẳng, bọn họ biết, có người đã bị thương, mà tiếng rên càng ngày càng nhiều, người bị thương cũng càng ngày càng nhiều, mà bọn họ vốn dựa lưng vào nhau, vài người tạo thành một tổ để chống đỡ, khi một người bị thương, những người khác càng dễ dàng bị thương hơn.

Một tiếng quát vang lên, một bóng người màu tím từ bên trong bay ra, chính là Hoa Ngọc Loan, người Hoa phủ rốt cuộc cũng bị kinh động. Hoa Ngọc Loan trường kiếm vẽ ra một vòng hình cung hoàn mỹ, nỏ tiến bắn về phía nàng dường như bị một lực lượng kì dị hấp dẫn dừng lại ở vùng hình cung bao phủ, nhưng cũng không bị đánh rơi xuống, mà là dính vào thân kiếm, lập tức Hoa Ngọc Loan ngọc thủ rung lên, trường kiếm vừa gạt vừa đẩy, hơn mười mũi tên thế như điện xẹt bắn về phía cung nỏ thủ trái phải hai bên tường viện, lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên, đã có hơn mười người trúng tên ngã xuống.

Cùng lúc đó, một người tóc trắng y phục màu trắng là Tây Môn Lâm cũng phi thân xuất hiện cạnh những đệ tử Tình Lâu bị thương, đối diện với tiễn ảnh đầy trời, sắc mặt của nàng bình tĩnh vô cùng, một tiếng quát từ môi đào phát ra, đột nhiên trên người nàng biến ảo ra ngàn vạn sợi tơ mảnh mai, nỏ tiễn đang lao đến bất ngờ xuất hiện trên tay nàng, hai tay khẽ rung, những mũi tên bay về phía đối diện, cùng lúc đó một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, mà nỏ tiễn cũng đột nhiên ngừng lại không phóng ra nữa, không biết là nỏ tiễn đã hết hay là do nguyên nhân khác.

“Tiểu Tuyết, nhanh xem thương thế của bọn họ ra sao, Thanh Nguyệt, Phi Mộng, các ngươi bảo vệ Tiểu Tuyết, mỗi người không bị thương mang theo một người bị thương tiến vào trong phòng, mau!” Hoa Ngọc Phượng liếc mắt một cái liền rõ tình thế trước mắt, vội vàng nói.

“Nam Cung Phi Vân, ngươi nấp ở phía sau làm gì? Ta biết ngươi đã tới!” Tô Đại Nhi dột nhiên nói, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo sự tức giận.

“Rầm” Một tiếng, cửa lớn đột nhiên bị dập nát, một người ưỡn ngực tiêu sái đi vào, chính là Nam Cung Phi Vân, đi theo còn có một đám người áo đen mặc kình trang.

“Nam Cung Phi Vân, không ngờ muốn tìm tới cái chết nhanh như vậy” Hoa Ngọc Phượng lạnh giọng nói, trong giọng nói của nàng ẩn ẩn chứa sự tức giận.

“Phượng cô nương, đệ tử Tình Lâu tổng cộng ba mươi bảy người bị thương, trong đó mười hai người thương thế rất nặng, may là có Hàm Tuyết cô nương, nếu không sợ rằng bọn họ khó thoát khỏi cái chết, nhưng mà bây giờ ba mươi bảy đệ tử này sợ rằng khó có thể đối địch” Hoàng Oanh Oanh vội vã đi tới bên cạnh Hoa Ngọc Phượng thấp giọng nói, sắc mặt của nàng trông không tốt lắm, đệ tử Tình Lâu cho tới giờ chưa từng chịu qua đả kích lớn như thế này.

Tình Kiếm - Chương #174