“Đạo không cùng, không thể nói chuyện. Huống chi Hoa Nhược Hư ta cũng không phải thương nhân. Chúng ta dường như không có chuyện giao dịch gì để nói”. Hoa Nhược Hư thản nhiên nói, biểu hiện không chút động tâm nhưng trong đầu đang suy nghĩ rất nhanh – nghiền ngẫm về ý đồ chính thức của Diệp Bất Nhị khi tới đây.
“Không phải thương nhân cũng có thể buôn bán.” Diệp Bất Nhị mỉm cười: “Hoa công tử, chẳng lẽ ngay cả dũng khí nói chuyện giao dịch cũng không có?”
“Ngươi không nghĩ trước mặt nhiều người ta công bố một sư đệ như ngươi sao?” Bên tai Hoa Nhược Hư vang lên truyền âm của Diệp Bất Nhị. Hoa Nhược Hư tâm thần đại biến, Diệp Bất Nhị nói vậy không khác với việc công khai thân phận là con của Giác Viễn Thiền Sư.
“Cũng đúng, nếu Diệp đại tiên sinh đã muốn nói về chuyện giao dịch, Hoa mỗ mà không có chút nể mặt thì cũng thật nhỏ nhen.” Hoa Nhược Hư nhanh chóng chuyển giọng khiến người ta thấy có chút không ngờ tới. Bất quá, Hoa Nhược Hư trong lòng có nỗi khổ không ai biết, hắn không thể để hậu thế biết được quan hệ của Giác Viễn Thiền Sư và Diệp Bất Nhị.
“Diệp đại tiên sinh, mời đi theo ta.” Hoa Nhược Hư nói tiếp, sau đó khẽ cúi đầu: “Tiểu Tuyết, muội cùng nhóm người Phượng nhi ở trong này.”
Trên mặt Diệp Bất Nhị toát ra một nụ cười rất thản nhiên, mọi chuyện đã diễn ra đúng như hắn dự liệu.
Hoa Nhược Hư dẫn Diệp Bất Nhị tới một gian tĩnh thất tại hậu viện, sau đó khoay người lại, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Bất Nhị.
“Ngươi muốn gì cứ nói thẳng ra.” Trầm mặc một chút, Hoa Nhược Hư hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Rất đơn giản, ta muốn ngươi giúp ta thống nhất võ lâm.” Diệp Bất Nhị mỉm cười, ngữ khí rất bình tĩnh nói ra.
“Ngươi không thấy đây là một việc rất viển vông sao?” Hoa Nhược Hư tựa hồ tức giận, lại cảm thấy buồn cười, “Ngươi dựa vào đầu mà muốn ta giúp ngươi? Ngươi dựa vào đâu mà đòi thống nhất võ lâm?”
“Ngươi nếu đã điều tra cặn kẽ như vậy thì cũng nên biết ta là ai? Chính là hậu nhân duy nhất của sư phụ ngươi. Cũng chính là sư huynh của ngươi, muốn nhờ sức sư đệ như ngươi chắc hẳn cũng không sao phải không?” Diệp Bất Nhị vẫn thản nhiên tươi cười, dường như mọi đường đi nước bước đều nằm trong bụng hắn.
“Về phần thống nhất võ lâm, nếu ngươi cùng Thiên Tinh Minh đứng ngoài, ta đã có tám thành nắm chắc. Nếu ngươi nguyện ý giúp ta thì tuyệt đối nắm chắc. Ta có thể khẳng định, võ lâm giang hồ sẽ nằm trong bàn tay chúng ta.” Giọng nói của Diệp Bất Nhị lúc này mang theo vài phần cuồng vọng nhưng hết sức tự tin.
“Ta bây giờ muốn hỏi ngươi một chuyện, sư phụ có phải do ngươi bức tử hay không?” Hoa Nhược Hư không ngờ rằng Diệp Bất Nhị lại dùng thân phận này để áp chế hắn khiến hắn có chút bức bối nhưng hắn biết bây giờ chưa phải lúc động thủ. Hắn một lần nữa hít thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình cho thật tốt, rồi trầm giọng hỏi.
“Ngươi cảm thấy ta có cần nhất thiết bức tử ông ta sao? Nếu ông ta sống thì đối với ta chỉ có lợi chứ không có hại.” Diệp Bất Nhị thản nhiên nói, “Chỉ là ông ta quá quẫn bách mà thôi.”
“Thật không? Nếu như ngươi không yêu cầu quá mức thì sư phụ làm sao có thể tự vẫn?” Hoa Nhược Hư oán hận nói.
“Ngươi sai rồi! ít nhất trước khi ông ta chết, ta không hề đưa ra bất cứ yêu cầu gì.” Diệp Bất Nhị cười nhạt, “Nếu ông ta không chết, vẫn cao cao tại thượng là võ lâm đệ nhất nhân, chờ sau khi ta thống nhất võ lâm thì ông ta đã có thể là thái thượng hoàng của cả võ lâm. Lúc đó muốn gì cũng có, chỉ trách ông ta không có phúc hưởng thụ mà thôi.”
“Ngươi không cần dấu diếm mọi người!” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói, “Nếu như không phải vì ngươi, sư phụ tuyệt sẽ không tự vẫn, người trước khi chết mới thu ta làm đệ tử, để ta thay người thanh lý môn hộ.”
“Thật sự là càng già càng hồ đồ, ông ta tuổi cao lên hồ đồ cũng là chuyện bình thường. Nhưng sư đệ ngươi tuổi còn trẻ hẳn sẽ không hồ đồ giống ông ta chứ? Diệp Bất Nhị lắc đầu, thở dài một hơi, nói: “Ngươi xem lão nhân gia như ông ta những năm gầy đây ra sao? Nếu không có một thân võ công tuyệt thế, một thân phận khiến người khác tôn sùng thì ông ta có được cái gì đây?”
“Đã có năng lực có thể khiến mình sống thật thoải mái, vậy tại sao không làm? Sư đệ, ngươi thấy đúng không?” Diệp Bất Nhị tiếp tục nói, không cho Hoa Nhược Hư có cơ hội lên tiếng.
“Ngươi không cần nói nữa, ta tuân thủ di ngôn của sư phụ. Ngươi bây giờ tốt nhất là nên giải tán thế lực đang âm thầm bỗi dưỡng kia, nếu không đừng trách sao ta không khách khí.” Hoa Nhược Hư lạnh lùng lên tiếng.
“Sư đệ, ta thật tâm muốn cùng ngươi mưu đồ đại sự. Chỉ cần ngươi đồng ý thì võ lâm thiên hạ này sẽ là của chúng ta. Nếu ngươi còn chưa tin lời ta nói, ta có thể đem Vũ Ảnh gả cho ngươi. Ta cũng chỉ có mỗi một đứa con là Vũ Ảnh, sau này tất thảy mọi thứ đều thuộc về nó, mà ngươi lại là con rể của ta thì tất nhiên mọi thứ sẽ quy về ngươi. Chẳng lẽ ngươi vẫn còn chưa tin thành ý của ta?” Diệp Bất Nhị khẽ thở dài nói. Đúng là hắn vì Hoa Nhược Hư mà xuất ra vốn lớn, ngay cả nữ nhi bảo bối cũng gả cho hắn.
“Với dã tâm của ngươi, ngay cả con gái của mình cũng không cần thì tất nhiên sẽ không để ý tới sinh tử của sư phụ.” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói “Diệp Bất Nhị, bây giờ ta có thể khẳng định cho ngươi rõ là ngươi đừng nên vọng tưởng ta sẽ giúp ngươi, hơn nữa nếu ngươi còn u mê cố chấp như vậy bắt buộc ta phải thực hiện lời hứa với sư phụ.
“Sư đệ, ngươi thực sự không muốn giúp ta sao?” Diệp Bất Nhị giọng nói có vài phần tiếng nuối, “Bất quá, sư đệ cũng không cần quyết định nhanh như vậy, ta sẽ cho ngươi đủ thời gian suy nghĩ thấu đáo. Trước tiên, ta xin cáo từ.”
“Ồ đúng rồi, ta nghĩ chắc hắn sư đệ như ngươi không muốn thấy sư phụ ngươi sau khi chết bị thân bại danh liệt chứ? Ha ha ha.” Diệp Bất Nhị vừa đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói ra một câu rồi cười lớn bỏ đi.
Ngoài thành Kim Lăng mấy chăm trặm, có một đôi tuyệt đại giai nhân đang gắt gao ôm lấy nhau.
“Sư tỷ, muội phải đi, muội muốn đi tìm sư thúc, đây chính là hi vọng cuối cùng của chúng ta.” Bạch y nữ tử cúi đầu nói.
“Tiểu sư muội, muội phải cẩn thận, Tiên Cung cùng Ma Cung sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta đâu.” Nữ tử vận bạch y che mặt kia khẽ nói.
Hai nữ tử này chính là Thần Cung Cung Chủ - Cung Nhã Thiến cùng Thánh Nữ thần bí.
“Sư tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ không đối đầu trực diện với bọn họ, nếu muội muốn trốn, bọn họ cũng không có biện pháp giữ muội lại.” Cung Nhã Thiến ngẫm một chút lại nói: “Sư tỷ, tỷ cũng phải cẩn thận.”
“Ừm, tiểu sư muội, muội yên tâm, ta trở về nhà một chuyến sau đó sẽ hạ sơn một lần nữa.” Thánh Nữ gật đầu. “Nếu như sư thúc đồng ý giúp chúng ta, muội cũng phải chờ ta mang đệ tử bổn môn đến biết không, ngàn vạn lần không nên vọng động, chúng ta không thể tiếp tục để hao tổn thực lực được nữa.”
“Bảo trọng!” Hai người đồng thời mà nói ra, rồi buông đối phương ra, xoay người, hướng về hai hướng khác nhau nhanh chóng rời đi.
Hoa Nhược Hư đem mình nhốt trong thư phòng, ngay cả Hàm Tuyết chạy tới cũng bị hắn đuổi ra. Hàm Tuyết thấy hắn tâm tình không yên nên cũng không dám hỏi gì, đành mang bộ dạng ủy khuất không tình nguyện đứng ngoài cửa, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt mà ngẩn người.
Từ giữa ngọ đến tối, Hoa Nhược Hư thủy chung không hề đi ra, mà Hàm Tuyết vẫn ngây ngốc đứng ở đó. Ngơ ngác nhìn vào cảnh cửa dường như muốn xuyên thấu của lớp gỗ kia để nhìn vào bên trong để có thể thấy thiếu gia yêu quý của nàng.
Màn đêm buông xuống, Hoa Nhược Hư rốt cục đã đi ra, nhưng hắn phát hiện Hàm Tuyết lại đang dựa vào cạnh cửa, dáng vẻ buồn ngủ.
“Thiếu gia, huynh ra rồi.” Hoa Nhược Hư vừa bước ra thì Hàm Tuyết lập tức tỉnh lại, vui mừng nhào vào người hắn. Cảm giác không vui lúc trưa khi bị đuổi ra nàng đã sớm vứt nó lên chín tầng mây.
“Tiểu Tuyết, sao muội còn ở đây?” Hoa Nhược Hư trong lòng cảm tháy vô lực.
“Thiếu gia không cần tiểu Tuyết ở bên trong bồi tiếp, vậy tiểu Tuyết đương nhiên chỉ có thể đứng ở đây.” Hàm Tuyết khẽ chu miệng; không chút che giấu, oán hận trách cứ Hoa Nhược Hư, lại càng không hề che dấu sự si tình của mình với Hoa Nhược Hư.
“Đi thôi, chúng ta tới đại sảnh.” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một tiếng, tâm trạng của hắn lúc này vô cùng bình tĩnh.
“Ừm!” Hàm Tuyết cao hứng khẽ đáp rồi ôm lấy cánh tay của Hoa Nhược Hư cùng đi tới đại sảnh. Không ngoài dự liệu của Hoa Nhược Hư, mọi người đã tụ tập sẵn trong đại sảnh, Hoa Ngọc Phượng cùng các nữ nhân khác trên mặt lo lắng không thôi. Mọi người vừa nhìn thấy Hoa Nhược Hư đi ra thì tinh thần khẽ rung lên.
“Phượng nhi, Lâm tỷ, đệ có một số việc muốn cùng hai người thương lượng qua một chút.” Hoa Nhược Hư liếc qua mọi người rồi chậm rãi nói. Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, bở hôm nay ai cũng biết Diệp Bất Nhị tới đây muốn làm một vụ giao dịch với Hoa Nhược Hư. Cuộc nói chuyện giữa Diệp Bất Nhị và Hoa Nhược Hư không ai biết, chỉ biết, sau khi Diệp Bất Nhị dời đi thì Hoa Nhược Hư liền tự giam mình trong phòng không cho người khác vào.
“Thiếu gia, muội lại không thể đi?” Hàm Tuyết bộ dạng đáng thương nhìn Hoa Nhược Hư.
“Tiểu Tuyết, tối nay huynh sẽ gặp lại muội.” Hoa Nhược Hư khẽ vuốt mái tóc Hàm Tuyết rồi ôn nhu nói. Hàm Tuyết có chút ủy khuất gật đầu, đối mắt đầy trông mong dõi nhìn bóng ba người biến mất tại đại sảnh.
Trong phòng của Tây Môn Lâm.
“Lâm tỷ, Diệp Vũ Ảnh tỉnh lại chưa?” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Tỉnh rồi, chỉ là nàng vẫn cầu xin tỷ cho nàng ở lại đây.” Tây Môn Lâm khẽ thở dài, “Chắc chắn nàng đã gặp phải chuyện gì, chỉ là nàng còn một chuyện vướng mắc còn chưa tháo gỡ nên vẫn chưa nói cho chúng ta biết rõ sự tình.”
“Diệp Bất Nhị đã thừa nhận hắn là nhi tử của sư phụ, dã tâm thống nhất võ lâm đã bộc lộ rõ.” Hoa Nhược Hư bước vài bước, đôi mắt đầy thâm thúy nhìn ra ngoài trời đêm, trong mắt có chút mê mang. “Hắn muốn ta giúp hắn.”
“Phượng nhi, Lâm tỷ, đệ đã quyết định tạm thời sẽ thỏa hiệp cùng Diệp Bất Nhị.” Câu nói tiếp theo của Hoa Nhược Hư khiến hai nàng giật mình không thôi.
“Nhược Hư, đệ thật sự cho rằng như thế là tốt sao?” Tây Môn Lâm khẽ thở dài một tiếng.
“Lâm tỷ, đệ đã không còn lựa chọn khác.” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói. “Đệ không thể để sư phụ sau khi mất bị thân bại danh liệt, không muốn sư phụ đã chết mà không được yên.”
“Diệp Bất Nhị cho đệ bao nhiêu thời gian?” Hoa Ngọc Phượng hỏi tiếp.
“Hắn chưa nói. Nhưng đệ nghĩ chắc vài ngày nữa. Chúng ta nên chuẩn bị tốt.” Hoa Nhược Hư lắc đầu, “Hiển nhiên hắn biết đệ sẽ không thật tâm mà giúp hắn. Bởi vậy đệ nghĩ có lẽ hắn sẽ muốn ta đáp ứng làm giúp hắn một số chuyện; chỉ là tạm thời đệ còn chưa biết là chuyện gì thôi.”
“Kỳ thực, theo tỷ thấy thì mục đích lớn nhất của Diệp Bất Nhị là khiến chúng ta không đứng ở phía đối lập với hắn. Với hắn mà nói thì có thêm đệ trợ giúp hay không cũng không quan trọng.” Hoa Ngọc Phượng ngẫm nghĩ một chút lại nói: “Diệp Bất Nhị kìm nén nhiều năm như vậy, tỷ nghĩ thế lực hắn âm thầm bồi dưỡng đã có khẳ năng tranh phách võ lâm.”
“Có lẽ vậy, chỉ là đệ nghĩ nếu chúng ta tuyên bố hợp tác cùng Diệp Bất Nhị sợ rằng mọi người sẽ không đồng ý, mà đệ không thể nói ra chuyện kia được.” Hoa Nhược Hư cười khổ.
“Nhược Hư, đệ đừng lo lắng quá, chúng ta cùng xem xét lại chắc chắn sẽ có cách giải quyết tốt nhất.” Tây Môn Lâm an ủi Hoa Nhược Hư, Hoa Ngọc Phượng nhăn mày trầm tư suy nghĩ.
Từ phòng Tây Môn Lâm đi ra, Hoa Nhược Hư đã thấy phía xa xa có một bóng hình nhỏ nhắn đang đứng.
“Tiểu Tuyết.” Hoa Nhược Hư bước nhanh tới. Mắt thấy Hoa Nhược Hư đang đi tới, trên môi Hàm Tuyết hé mở một nụ cười.
“Thiếu gia.” Giọng nói yêu kiều mà ôn nhu của Hàm Tuyết vang lên, hai tay giang rộng chạy tới bên Hoa Nhược Hư. Nhưng, còn chưa tới bỗng nhiên ngã xuống mặt đất.
“Tiểu Tuyết!” Hoa Nhược Hư cả kinh, khẽ lắc mình, hắn nhanh chóng ôm lấy thân hình mềm mại của Hàm Tuyết.
Nhìn qua một chút, Hoa Nhược Hư khẽ thở dài nhẹ nhõm, Hàm Tuyết đều đều hít thở - nàng đã ngủ. Hoa Nhược Hư lúc này không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng có một cỗ dự cảm: thời điểm này mà cũng có thể ngủ, dường như có chút không bình thường.
Nhẹ nhàng nâng thân thể mềm mại của Hàm Tuyết nên như người ta đang giữ lấy một bảo bối trân quý vô cùng. Trên thực tế, hắn cũng đang ôm một trân bảo vô giá.
“Tiểu Tuyết à tiểu Tuyết; không biết đến khi nào huynh mới có thể bù đắp được mối tình muội dành cho huynh đây.” Hoa Nhược Hư thở dài trong lòng, kỳ thực hắn biết đời này kiếp này đã không còn cách nào để trả được mối nợ tình này. Không riêng gì Hàm Tuyết mà còn các nữ tử nặng tình khác với hắn, mối thâm tình các nàng dành cho hắn có lẽ cả đời này cũng không thể trả hết.
Hoa Nhược Hư lẳng lặng nằm trên giường, Hàm Tuyết vẫn ngủ say trong lòng hắn. Sâu trong tâm hắn đang suy nghĩ miên man, vô cùng rối rắm; hắn phát hiện mình đã bước vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan. Nếu hắn tuân thủ di nguyện của Giác Viễn Thiền Sư, bằng mọi cách diệt trừ Diệp Bất Nhị cùng với thế lực của hắn. Thì rất có thể Diệp Bất Nhị sẽ mang chuyện cũ của Giác Viễn Thiền Sư ra công bố; hơn nữa cho dù thế nào thì họ Diệp vẫn là đứa con duy nhất của Giác Viễn Thiền Sư, bởi vậy nên khó có thể hạ quyết tâm xuống tay với hắn. Nhưng nếu cứ giả mù giả điếc với các hành vi của Diệp Bất Nhị, thậm chí còn giúp hắn thì Giác Viễn Thiền Sư dưới cửu tuyền có được thanh thản không? Mà cái chết của Giác Viễn Thiền Sư hắn lên tính cho ai đây?