Chương 12: Tình Thế Kham Nguy


“Hoa lang, chàng mau dậy đi” Giang Thanh Nguyệt nhẹ nhàng lay động thân thể Nhược Hư, trong lòng lại nhớ đến dáng vẻ say đắm tối hôm qua của hai người, gương mặt thoảng nóng ran.

“Thanh tỷ” Nhược Hư mở mắt, cúi đầu gọi nàng khe khẽ nhưng vẫn không chịu ngồi dậy.

“Mau dậy đi mà.” Giang Thanh Nguyệt có chút gắt giọng.

“Thanh tỷ, cho ta hôn chút xíu nữa rồi ta dậy ngay.” Nhược Hư bây giờ chính là ăn chả đã bén mùi rồi.

Mặt Giang Thanh Nguyệt đỏ lên, kiều mỵ liếc xéo hắn một cái, thân thể nhẹ nhàng nằm sấp xuống. Nhược Hư đột nhiên vươn hai tay ra, giữ ở thắt lưng nàng. Giang Thanh Nguyệt bất ngờ không kịp phòng bị, ngã xuống trên giường, vừa phát ra một tiếng kêu khẽ, đôi môi anh đào đã bị Nhược Hư khóa lại.

Không biết đã trải qua bao lâu hai người mới tách nhau ra, gương mặt Giang Thanh Nguyệt trở nên dịu dàng và xinh đẹp vô cùng. Nhìn vào gương mặt diễm lệ ấy của nàng, Nhược Hư trong lòng dâng lên một nỗi xúc động không tên, bất quá hắn lại biết rằng không thể cứ tiếp tục như vậy, chỉ đành mạnh mẽ kìm nén xuống.

Giang Thanh Nguyệt tựa như một tiểu thê tử hầu hạ hắn rời khỏi giường thay quần áo. Thật ra Giang Thanh Nguyệt vốn không phải là người tùy tiện, dưới tình huống bình thường, nàng cho dù có yêu Nhược Hư cũng sẽ không để cho hắn mới quen biết có vài ngày mà đã muốn làm gì thì làm, chỉ là lúc này con đường phía trước thật hung hiểm, hơn nữa trong lòng nàng luôn tồn tại cái cảm giác rằng một ngày nào đó Nhược Hư sẽ rời bỏ nàng mà đi, vì vậy nàng quyết định dẹp bỏ sự rụt rè, cố gắng làm thê tử của hắn trong vài ngày cho thật tốt, chí ít thì lúc này nàng cũng biết rằng nàng đang rất vui vẻ, rất hạnh phúc, việc này đối với nàng mà nói đã đủ lắm rồi.

Hoa Phi Hoa lúc này xem ra đã khôi phục lại nguyên dạng hình dáng phóng đãng và vô ý tứ của mình, mặc dù có Nhược Hư bên cạnh nhưng hắn lâu lâu vẫn trêu đùa Giang Thanh Nguyệt, đối với Hàm Tuyết lại thường xuyên buông lời chọc ghẹo. Tiếc thay tâm trạng Hàm Tuyết lúc này đang vừa bực tức vừa lo lắng, tự nhiên sắc mặt nhìn hắn chẳng tốt lành gì. Giang Thanh Nguyệt khe khẽ thở dài, Hoa Phi Hoa tựa như đã bình thường trở lại, nhưng không biết là tốt hay xấu nữa.

Xe đã vào đến địa phận Hồ Bắc, nơi này đâu đâu cũng là núi, hiếm thấy có người sinh sống, thật vô cùng tĩnh mịch. Giang Thanh Nguyệt đã âm thầm đề cao cảnh giác, dựa vào kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm của nàng, những địa phương như vậy chính là nơi dễ bị phục kích nhất.

“Chúng ta đến cánh rừng phía trước nghỉ tạm chút đi.” Giang Thanh Nguyệt đột nhiên nói với Hoa Phi Hoa. Hoa Phi Hoa thoáng rùng mình, bất quá lập tức ngầm hiểu ra. Xe đã ngừng ở ven đường, đoàn người đi đến một trảng rừng trúc nhỏ.

“Mọi người cẩn thận, ta cảm nhận được xung quanh có rất nhiều người, không ít hơn trăm, rất có thể đến để đối phó chúng ta.” Giang Thanh Nguyệt thấp giọng nói. Nguyệt Thiên Hồng cùng Trương Lăng Vân sắc mặt hơi biến đổi, vận khí ngưng thần dò xét một chút, quả nhiên phát hiện ra có rất hiều tiếng hô hấp nông sâu không đồng nhất ẩn ẩn truyền lại, hai người vừa kinh ngạc lại có chút giật mình, xem ra võ công của Giang Thanh Nguyệt so với bọn họ cao hơn không chỉ một bậc.

“Bọn họ không nói gì, chúng ta cũng làm như không biết.” Giang Thanh Nguyệt thấp giọng nói, trong mắt hàn quang chợt lóe.

Mọi người đều gật đầu. Giang Thanh Nguyệt khẽ nhắm mắt lại, chầm chậm tựa vào lòng Nhược Hư với bộ dạng rất mãn nguyện làm cho người ta không thể không bội phục sự bình tĩnh của nàng.

“Giang đại tiểu thư đảm lược thiệt là lớn đấy!” Bọn lén lút rốt cuộc cũng không ẩn nhịn được nữa, một kẻ chậm rãi bước ra, hóa ra lại là một người Nhược Hư quen biết từ trước: Phương Phi Long – bang chủ Tiềm Long bang, kẻ lần trước đã bị Nhược Hư lừa cho một vố. Đi theo phía sau hắn tự nhiên là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

“Ồ, nguyên lai là Phương Bang chủ sao? Thất kính, thất kính!” Giang Thanh Nguyệt lười nhác mở mắt ra, từ từ rời khỏi lòng Nhược Hư, nhưng người vẫn không đứng lên.

“Hứa công tử, chúng ta lại gặp nhau!” Phương Phi Long nhìn Nhược Hư, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lần trước y thế nào cũng không ngờ được một kẻ không biết võ công như Nhược Hư lại dám ở trước mặt y vui đùa đủ trò, đến cuối cùng lại còn bị hắn chơi khă+m một trận.

“Phương bang chủ, tại hạ Hoa Nhược Hư, không phải họ Hứa.” Nhược Hư nói nhạt.

“Phương bang chủ à, ta nghĩ ông thật là không khôn ngoan chút nào.” Hoa Phi Hoa từ mặt đất bật dậy, vừa lắc lắc đầu vừa đi đến phía trước Phương Phi Long nói: “Ông xem nhiều người như vậy đều không muốn đi ra, ông vì cái gì lại đi ra chứ? Đến lúc ông vất vất vả vả thì những kẻ kia lại ngồi một chỗ ngư ông đắc lợi đấy. Ầy, ta thật là lấy làm tiếc cho ông mà.”

“Hoa công tử, chẳng biết lệnh tôn dạo này có khỏe không?” Hoa Phi Hoa vừa dứt lời thì một thanh âm ngấm ngầm truyền tới, chính là Trương Liệt. Xem ra lần này người quen đến đây thiệt là không ít.

“Cha ta đương nhiên rất tốt!” Hoa Phi Hoa miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng lại âm thầm kêu khổ. Trương Liệt cùng Kim Đao môn của y vốn trước giờ không để Hoa gia của hắn vào mắt, lần này y lại ở đây chỉ sợ có điều phiền toái rồi.

“Kỳ huynh, Hách minh chủ, mấy vị cũng xuất hiện cả đi.” Trương Liệt lạnh nhạt nói, hướng về sau nhìn thoáng qua, giọng nói vừa vơi đi, lại bước ra thêm năm người: Lao Sơn tứ quỷ - Si Mị Võng Lượng, còn có thêm Trường Giang Minh - Hách Thiết Đạo. Những người khác cũng theo đó lần lượt đi ra, chia nhau đứng đằng sau mấy người trước, phân làm bốn đội nhân mã, ngấm ngầm hợp thành thế bao quanh, đem sáu người vây vào một chỗ.

“Trương Liệt, sư tỷ ta đã từng cảnh cáo ngươi không được trở thành địch nhân của Đại Giang tiêu cục, ngươi chẳng những không nghe lại còn bức chết Tiểu Nguyệt, việc làm này của ngươi Hoa Sơn phái chúng ta sẽ nhớ kỹ.” Nhược Hư trong lòng hận không giết được Trương Liệt để báo thù cho Tiểu Nguyệt, bất quá hắn cũng biết rõ, không nói gì đến hắn, sáu người bọn họ bên này có lẽ chỉ có mỗi mình Giang thanh Nguyệt là có thể đương cự cùng Trương Liệt, những người khác căn bản không phải là đối thủ của y. Vì vậy hắn chỉ đành cố nén lửa giận, thần tình tỏ vẻ lạnh nhạt nói.

“Hoa Sơn ư?” Trương Liệt sắc mặt khẽ biến. “Hoa công tử nguyên lai đến từ Hoa Sơn sao?”

“Hoa Ngọc Loan mà các hạ đã gặp qua cách đây không lâu chính là sư tỷ của ta đấy.”

“Thật là buồn cười!” Trương Liệt có chút ngẩn ra, sau đó lại lập tức ngửa mặt lên trời phát ra tràng cuống tiếu: “Sư đệ của Hoa Ngọc Loan lại là một thư sinh yếu ớt không có võ công, thử hỏi thiên hạ có mấy ai tin đây? Hoa Nhược Hư, thiên hạ họ Hoa nhiều như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là người của Hoa Sơn à?”

Vừa rồi lúc Nhược Hư nói chính mình đến từ Hoa Sơn kiếm phái, sắc mặt ai nấy chung quanh cũng đều thay đổi, tiếp theo lại nghe Trương Liệt nói như vậy, mọi người lập tức phục hồi dáng vẻ thư thái như cũ, trên mặt lại càng lộ ra chút ý xem thường, tựa hồ khinh thị Nhược Hư dùng đến tên tuổi người khác để làm chỗ dựa cho chính mình.

Kỳ thật Nhược Hư cũng không muốn đem chuyện Hoa Sơn nói ra, chỉ là căn cứ theo phán đoán của hắn, nếu lấy cứng chọi cứng, bọn họ bên này khẳng định là dữ nhiều lành ít. Vì Giang Thanh Nguyệt, hắn buộc phải mang Hoa Ngọc Loan ra.

“Tin hay không là tùy ngươi.” Nhược Hư chậm rãi nói.

“Nếu Hoa công tử đã đến từ Hoa Sơn, vậy hãy để cho thủ hạ ta lĩnh giáo chút ít Hoa Sơn kiếm pháp của ngươi đi.” Phương Phi Long lạnh lùng hừ một tiếng.

“Mời Hoa công tử chỉ giáo nhiều hơn.” Kim Đồng bước đến trước hai bước, thanh âm rõ ràng, ôm quyền hành lễ nói.

“Thuộc hạ của Hoa Sơn Ôn Nhu Tiên Tử Hàm Tuyết, bái kiến các vị.” Thân thể mềm mại của Hàm Tuyết chợt lóe lên, chuyển đến trước người Nhược Hư, mềm mỏng nói. Hiển nhiên nàng muốn thay thế Nhược Hư tiếp nhận lời khiêu chiến của Kim Đồng.

“Tiểu Tuyết, muội cẩn thận một chút.” Nhược Hư nhẹ giọng nói.

“Ừm…” Hàm Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

Hách Thiết Đạo phía sau sắc mặt cũng khẽ biến, cẩn thận quan sát Hàm Tuyết, thần tình dần trở nên ngưng trọng. Y nhẹ phẩy tay, phía sau tiến đến một thủ hạ.

“Truyền lệnh xuống dưới, chúng ta trước hết không nên động thủ.” Hách Thiết Đạo thấp giọng nói.

Hách Thiết Đạo đối với Hàm Tuyết có chút ấn tượng, y đã từng gặp qua Hoa Ngọc Phượng, mà lúc ấy Hàm Tuyết cũng đang ở cạnh nàng. Mặc dù y không thể xác định chắc chắn nhưng y rất minh bạch, tuy Trường Giang Minh của y nhiều người e dè, nhưng vĩnh viễn cũng không thể chống lại với Hoa Sơn, nghiêm khắc mà nói, đến mỗi mình Hoa Ngọc Phượng y cũng đã khó mà đối phó. Bởi vậy, đề phòng mọi chuyện, hắn tốt nhất là không nên động thủ trước, mặc dù Tình Kiếm đối với hắn có lực hấp dẫn rất lớn, nhưng hắn cũng không muốn đụng phải cường địch thế này.

Võ công của Hàm Tuyết hết thảy đều đến từ Hoa Ngọc Phượng, bất quá võ công Hoa Ngọc Phượng cao đến đâu cũng chẳng ai biết bởi vì chưa ai thấy qua nàng sử dụng võ công bao giờ. Hoa Ngọc Phượng rất ít khi rời Hoa Sơn, hơn nữa cho dù rời Hoa Sơn cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội cho nàng động thủ, tình huống bình thường chỉ cần nàng mở miệng ra là đã giải quyết êm thắm mọi chuyện.

“Đinh” – Một thanh âm vang lên, Hàm Tuyết rút trường kiếm sau lưng ra, quang mang lạnh lẽo từ mũi kiếm chớp lóe. Đây là lần đối địch đầu tiên của nàng, vì vậy trong lòng nàng có chút lo lắng, bất quá vì thiếu gia yêu dấu của mình, nàng nhất định phải thắng.

Hét lạnh một tiếng, thân ảnh Hàm Tuyết tung bay, tựa như cánh bướm xinh đang nhảy múa, trường kiếm đồng thời chầm chậm hướng về phía Kim Đồng đâm đến, tốc độ đi của kiếm khiến khiến người ta có cảm giác rất chậm, rất chậm, hoàn toàn không có vẻ gì là uy hiếp. Kim Đồng sắc mặt có chút biến đổi, bởi vì chỉ có hắn mới cảm giác được áp lực truyền đến từ thanh kiếm, lại thêm những bước chân như nhảy múa của Hàm Tuyết, khiến hắn nghĩ mãi cũng không đoán ra.

Kim Đồng kỳ thật không quen một mình đối địch, trước đây hắn luôn cùng Ngọc Nữ bên nhau, hai người đến nay đều là một công một thủ, phối hợp đến áo trời không vết vá. Lần này Phương Phi Long vì biết Nhược Hư không có võ công cho nên chỉ phái mỗi mình hắn ra, nào ngờ Hàm Tuyết lại thay thế Nhược Hư. Phương Phi Long vì ngại thể diện, cũng không tiện kêu thêm Ngọc Nữ tiếp ứng, hơn nữa hắn cho rằng với một tiểu cô nương mềm yếu như Hàm Tuyết thế kia cũng sẽ chẳng có võ công gì. Phương Phi Long đã thực sự tin vào lời Trương Liệt nói, rằng Nhược Hư không có khả năng đến từ Hoa Sơn.

“Hoa lang, vì sao thứ Tiểu Tuyết dùng không phải Hoa Sơn kiếm pháp?” Giang Thanh Nguyệt mày hoa khẽ nhíu, nhẹ giọng hỏi.

“Thanh tỷ, ta kỳ thật cũng không rõ lắm.” Nhược Hư cười khổ nói: “Võ công của cô ấy đáng ra phải do nhị sư tỷ dạy, có điều ta cũng không biết chắc. Thanh tỷ, nàng xem, Tiểu Tuyết sẽ thắng chứ?” Nhược Hư vốn mù tịt, căn bản là nhìn không hiểu gì cả.

“An tâm đi, Tiểu Tuyết sẽ mau chóng chiến thắng thôi.” Giang Thanh Nguyệt nói, trên mặt đã lộ ra nét cười.

Bóng người tung bay trên trường hốt nhiên đã ngừng lại, bàn tay Kim Đồng đang không ngừng run rẩy, kiếm trên tay nắm giữ một cách khó khăn, tựa như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

“Thiếu gia, muội thắng rồi.” Hàm Tuyết hớn hở trở về, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt, nhìn Nhược Hư mỉm cười ngọt ngào.

“Tiểu Tuyết, muội trước tiên hãy nghỉ một lát.” Nhược Hư xót xa vuốt ve mái tóc của Hàm Tuyết, ôn nhu nói.

“Phương bang chủ, thủ hạ của ông chẳng phải rất đắc lực sao?” Nhược Hư mỉm cười, lộ ra vài phần chế nhạo. “Chỉ dựa vào Phương bang chủ đã muốn đoạt Tình Kiếm chỉ sợ là Tình Kiếm kia ai ai cũng có thể lấy được.”

“Phương bang chủ, chúng ta dường như không nên kéo dài thời gian như vậy.” Trương Liệt đối với biểu hiện của Phương Phi Long hiển nhiên vô cùng bất mãn, Hắn nghĩ gì mà lại để hai người đấu võ với nhau chứ? Bọn họ đến để đoạt kiếm, hắn trong lòng ngấm ngầm tức giận cái gã Phương Phi Long chẳng ra gì này, thật không hiểu hắn thế nào lại làm chủ một bang nữa!

“Phải, phải, Trương huynh nói có lý.” Phương Phi Long tựa hồ đối với Trương Liệt có chút sợ hãi, không ngừng lặp lại.

“Giang Thanh Nguyệt, ả nha đầu lần trước xưng là Giang Thanh Nguyệt ấy nghe nói là nha hoàn của ngươi, ta đã để cho ả đánh lừa, lần này ngươi hãy biết điều đem Tình Kiếm giao ra đây đi!” Trương Liệt hai mắt lạnh như điện xạ thẳng về hướng Giang Thanh Nguyệt.

“Trương Liệt, tất cả cao thủ trên Địa Bảng đều vì tề danh với ngươi mà cảm thấy xấu hổ!” Giang Thanh Nguyệt lạnh giọng nói, người trước mặt đúng là kẻ đã bức chết vị tỷ muội thân thiết nhất với nàng nhiều năm qua, nàng chỉ hận không sớm giết được y, chỉ tiếc, Trương Liệt mặc dầu là tiểu nhân nhưng võ công của y cũng không ai dám đánh giá thấp. Luận về võ công, nàng vẫn chưa phải là đối thủ của y, mặc dù trên tay có Tình Kiếm có thể gia tăng uy lực rất lớn, nhưng nàng cũng không dám chắc có thể giết chết được y, huống hồ bên phía đối phương còn có nhiều người đang chăm chú thèm thuồng như vậy, nàng lại phải chiếu cố cho Nhược Hư, không thể khinh cử vọng động được.

“Giang Thanh Nguyệt, xem ra nhà ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi nữa.” Trương Liệt lên tiếng nói, lời còn chưa dứt, đao đã nằm trên tay, hồng sắc chân khí bừng bừng từ trong thanh đao mãnh liệt phát ra, hướng thẳng về phía Giang Thanh Nguyệt.

Giang Thanh Nguyệt sắc mặt khẽ biến, cước bộ nhẹ dời, bên thân người lóe sáng, cùng lúc Tình Kiếm đã nắm trên tay, nửa thước kiếm mang theo mũi kiếm xuất ra, chớp sáng vút bay về phía thanh đao của Trương Liệt

Một thanh âm chát chúa vang lên, Tình Kiếm chém vào lưng đao, Giang Thanh Nguyệt thiếu chút nữa đã vuột tay, Trương Liệt hừ lạnh một tiếng đắc ý, đao phong gào thét cuốn tới càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Cùng lúc đó, Lao Sơn Tứ Quỷ nhìn nhau, sau đó đồng loạt xông tới, vây lấy Hoa Phi Hoa, Nguyệt Thiên Hồng và Trương Lăng Vân ba người. Còn Phương Phi Long lại chỉ huy Kim Đồng Ngọc Nữ tấn công về phía Hàm Tuyết và Nhược Hư, tựa như muốn trước tiên phải bắt sống Nhược Hư cho bằng được.

Dư quang trong khóe mắt Giang Thanh Nguyệt liếc thấy, lòng âm thầm sốt ruột, có điều thế công của Trương Liệt sóng sau lại mạnh hơn sóng trước, cao thủ Địa bảng thực lực quả không tầm thường, Giang Thanh Nguyệt mặc dù tạm thời có thể chống đỡ nhưng căn bản không thể thoát thân, càng không nói đến việc đến giúp đỡ Nhược Hư. Ở đằng kia, ba người bị Lao Sơn Tứ Quỷ vây công, tự thân vốn đã khó bảo toàn, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ dần.

Hàm Tuyết múa kiếm một mực bảo vệ cho Nhược Hư, Kim Đồng vừa bại dưới tay Hàm Tuyết, lúc này cùng Ngọc Nữ phối hợp, tự nhiên muốn báo lại mối thù cũ. Kim Đồng Ngọc Nữ hai người liên thủ uy lực quả nhiên tăng lên gấp nhiều lần, Hàm Tuyết không bao lâu đã cảm thấy kiệt lực, trong lòng càng lúc càng hoảng, mà càng hoảng lại càng thêm rối loạn.

Một tiếng kêu khẽ vang lên, trên tay Hàm Tuyết bị vạch nên một vết máu, điểm điểm huyết hoa vẩy tung tóe lên bộ xiêm y tuyết bạch, trông thấy mà giật mình. Nhược Hư trong lòng đau xót, cảm giác như chính mình vừa bị đâm phải một đao mãnh liệt, cả lòng nhói buốt, hắn rốt cuộc mới phát hiện ra, trong lòng hắn kỳ thật rất quan tâm đến Hàm Tuyết.

Giang Thanh Nguyệt phát ra một tiếng hừ nhẹ, nàng vẫn phân thần chú ý đến Nhược Hư ở gần đó, vì thế vô tình phạm phải một sai lầm không nhỏ, thế công thoáng chốc đã chậm đi ít nhiều, chiêu thế cũng không còn gắn kết với nhau nữa. Trương Liệt lạnh lùng hừ một tiếng, vừa rồi trông thấy trên bảo đao yêu quý của mình bị đục thủng một lỗ, không khỏi khiến y cực kỳ tức giận. Đao ấy y phải trả vạn kim mới có được, nay tự nhiên bị một tiểu cô nương gây tổn hại như vậy, cơn giận đồng thời thôi thúc, khiến y thêm quyết tâm phải đoạt Tình Kiếm cho bằng được. Cổ tay vừa lật, thế đao bỗng nhiên biến đổi, một loại khí thế áp bức bao trùm hướng về Giang Thanh Nguyệt lao đến.

Tình Kiếm - Chương #12