Chương 112: Đa Sự Chi Thủy


Hoa phủ, Hoa Phi Mộng có chút bất an đi đi lại lại trong phòng, thi thoảng nhìn ra ngoài cửa.

Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng xuất hiện trước cửa, Hoa Phi Mộng lao ngay ra.

“Nhược Hư, huynh đã về” Hoa Phi Mộng vội vàng nhào vào người Hoa Nhược Hư, “Nhược Hư, muội nghe Ngọc Phượng nói huynh đi đến cung, huynh có phải là đi gặp Cung chủ?”

“Mộng nhi, sau này nàng có thể an tâm ở đây được rồi” Hoa Nhược Hư khẽ dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của nàng. Hoa Phi Mộng nghe thấy thế rất vui vẻ, nhiệt liệt hưởng ứng hắn, chẳng qua một lúc sau lại thở hổn hển đẩy Hoa Nhược Hư ra.

“Nhược Hư, huynh và cung chủ nói gì với nhau? Còn có huynh có phải đáp ứng cung chủ gì đúng không?” Hoa Phi Mộng không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết Cung Nhã Thiến sẽ không dễ dàng để nàng rời đi như vậy.

“Không có gì, huynh chỉ đáp ứng giúp nàng ta làm một chuyện rất đơn giản. Đúng rồi, canh ba đêm nay muội đi gặp nàng ta, nàng ta có một vài thứ đưa cho muội, muội mang về là được” Hoa Nhược Hư hơi trầm ngâm một chút nói, “Không bằng như vậy, tối nay chúng ta cùng đi”.

“Còn muốn đi gặp Cung chủ?” Hoa Phi Hoa hơi biến sắc, giọng nói rất nhỏ, dường như có chút không tình nguyện, nghĩ nghĩ một chút rồi nói thêm, “Muội đi một mình là được, yên tâm, không có việc gì đâu”.

Bầu trời dần dần tối đen, Hoa Ngọc Phượng lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt kiều diễm của nàng, mơ hồ có thể thấy được mặt nàng đang đỏ lên, nàng thi thoảng nhìn ra cửa, có vẻ đang rất khẩn trương.

“Phượng nhi” Giọng nói dịu dàng quen thuộc truyền tới, lập tức có một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm nàng từ phía sau, mùi quen thuộc trên người hắn tiến vào mũi nàng.

“Đệ, đệ đã về” Hoa Ngọc Phượng nhỏ giọng nói, cả người không thể tự chủ khẽ run lên một chút, len lén nhìn Hoa Nhược Hư một cái rồi lại vội vàng cúi đầu xuống.

“Phượng nhi, đệ, đệ đêm nay không thể cùng tỷ” Hoa Nhược Hư do dự một lát rốt cuộc vẫn nói ra, sau đó có chút khẩn trương nhìn Hoa Ngọc Phượng.

“Được, được mà” Khuôn mặt xinh xắn của Hoa Ngọc Phượng lại đỏ lên, nhỏ giọng nói, thân thể mới có chút cứng nhắc đã thoải mái hơn, chẳng qua trong lòng lại có chút cảm giác mất mát.

“Cung Nhã Thiến đồng ý Mộng nhi sau này không cần trở lại Thần Cung nữa, nhưng còn muốn Mộng nhi đêm nay đi gặp nàng ta một lần. Mộng nhi dường như rất khẩn trương, đệ lo lắng có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên lát nữa đệ muốn đi theo” Hoa Nhược Hư nói thêm, giải thích cho mình.

“Tỷ biết, đệ đi cùng muội ấy đi, đúng rồi, đệ đáp ứng điều kiện gì của Cung Nhã Thiến?” Hoa Nhược Hư vẫn luôn là người nhạy bén, mặc dù trong lòng có chút không dễ chịu, nhưng vẫn dùng lời nói dịu dàng hỏi Hoa Nhược Hư.

“Muốn chúng ta giúp nàng ta đối phó Tiên Cung, tạm thời còn không rõ ràng lắm, chờ tối nay sau khi Mộng nhi trở về, đệ sẽ bàn bạc kế sách với tỷ” Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ nói, thấy Hoa Ngọc Phượng hình như không tức giận nên trong lòng cũng yên tâm không ít.

Canh ba, một bóng đen nhanh chóng bay ra khỏi Hoa phủ, Hoa Phi Mộng thay y phục dạ hành, nhanh chóng bay ra ngoài thành.

“Mộng tỷ” Một bạch y thiếu nữ che mặt xuất hiện ở phía trước, Hoa Phi Mộng đột nhiên dừng lại, nơi này đã là ngoài thành, trên một vùng đất hoang vu trống trải, có một vài ngọn đồi nhỏ không có một gốc cây rừng; bên cạnh một ngọn đồi nhỏ có hai thân ảnh tuyệt đẹp đang đứng sừng sững trong gió đêm lạnh lõe.

“Tham kiến Thánh nữ” Hoa Phi Mộng khom người hành lễ.

“Mộng tỷ, chúc mừng tỷ tìm được một lang quân như ý” Thánh nữ khẽ thở dài một tiếng, “Sau này tỷ muội chúng ta chỉ sợ rất khó gặp nhau”.

“Thánh nữ, thuộc hạ” Hoa Phi Mộng lúng túng không biết nói gì cho phải.

“Mộng tỷ, không cần nói, thực ra muội cũng rất rõ ràng, đối với một nữ nhân mà nói, tìm được nam nhân mà mình yêu chính là điều quan trọng nhất, chúng ta không trách tỷ” Thánh nữ lắc đầu, vừa nói vừa từ từ đi tới vài bước, “Chỉ là còn hy vọng Mộng tỷ không trách chúng ta lấy tỷ làm điều kiện, tình huống trong cung muội nghĩ Mộng tỷ rất rõ ràng, chúng ta thật sự là bất đắc dĩ, chỉ mong Mộng tỷ có thể thứ lỗi”.

“Thuộc hạ không hề trách Cung chủ và Thánh nữ, còn phải đa tạ Cung chủ thành toàn mới đúng” Hoa Phi Mộng nhỏ giọng nói.

“Mộng tỷ, đây là thứ cần đưa cho Hoa công tử, tỷ mang về cho hắn đi” Thánh nữ móc một phong thư còn dán kín trong lòng ra đưa cho Hoa Phi Mộng, “Mộng tỷ, bảo trọng” Ánh mắt của nàng toát ra vài phần không nỡ.

“Thánh nữ, Thánh nữ cũng phải bảo trọng” Hoa Phi Mộng nhận lấy bức thư, nhỏ giọng nói, trong mắt mơ hồ trở nên ướt át, người không phải cây cối mà có thể vô tình, tình tỷ muội nhiều năm tự nhiên không phải nói bỏ là bỏ.

Hoa Phi Mộng ngẩn người nhìn theo bóng dáng Thánh nữ đã đi xa, đã biết nhau mười năm nhưng Hoa Phi Mộng chưa bây giờ thấy bộ mặt thật sự của nàng, cũng không biết nàng tên là gì, chỉ biết gọi nàng là Thánh nữ. Phong tư siêu phàm thoát tục của nàng làm Hoa Phi Mộng hâm mộ, vẻ thần bí của nàng cũng làm cho nàng cảm thấy tò mò. Rốt cuộc cũng có thể an tâm ở bên tình lang, Hoa Phi Mộng thầm thở phào một hơi, cuối cùng cũng không còn cảm thấy bất an trong lòng nữa, chỉ là trong lòng có vài phần phiền muộn mà thôi.

“Ai? Đi ra?” Hoa Phi Mộng đột nhiên biến sắc, nhỏ giọng kêu lên.

“Nhiều năm không gặp, Tiểu Mộng quả nhiên là võ công tiến nhanh” Một giọng nói tràn ngập sức hấp dẫn truyền tới, Hoa Phi Mộng nhất thời biến sắc.

“Cát Vân Tường, ta đã nói với ngươi, không được gọi ta như vậy, bởi vì ngươi không có tư cách đó” Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Phi Mộng trở nên băng giá, lạnh lùng nhìn kẻ mà lúc trước nàng chung tình, nhưng bây giờ lại rất chán ghét. Mặc dù hắn lúc này vẫn anh tuấn tiêu sái và phong độ như xưa.

“Mặc dù ta lúc đó không cưới nàng, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng coi như đã có một cuộc tình, không nên tuyệt tình như vậy chứ?” Cát Vân Tường cười cười, nhìn Hoa Phi Mộng với ánh mắt khác thường.

“Cát Vân Tường, ngươi không nên tự nhận, ai có tình cũ với ngươi chứ?” Hoa Phi Mộng khinh bỉ nhìn Cát Vân Tường, nàng cất bước muốn dời đi.

“Hoa Phi Mộng, đứng lại, ngươi sẽ không sợ ta đem chuyện ngươi lén lén lút lút gặp người nói cho Hoa Nhược Hư biết sao?” Cát Vân Tường thẹn quá hóa giận, “Nàng nửa đêm canh ba lẻn ra ngoài, sợ rằng nếu như Hoa Nhược Hư biết, mục đích làm gian tế của nàng sẽ bị Hoa Nhược Hư hiểu rõ”.

Hoa Phi Mộng tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ hắn, trong tất cả những người nàng gặp qua, chưa thấy ai đáng ghét như người này.

“Tiểu Mộng nhi, ta đã bỏ Tôn Vân Nhạn, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không giống trước kia, lần này ta khẳng định sẽ lấy nàng” Cát Vân Tường không thấy Hoa Phi Mộng nói gì lại nghĩ rằng Hoa Phi Mộng sợ hãi, đắc ý kêu to gọi nhỏ sau lưng nàng.

“Cát Vân Tường, ta đã là người của Hoa Nhược Hư, huống chi ta nói cho ngươi, cho dù Hoa Phi Mộng ta không gả được cho ai, cũng sẽ không gả cho một người như ngươi” Hoa Phi Mộng đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười, thế giới này sao lại có người như thế này? Mặc dù nàng từng thích Cát Vân Tường, nhưng đều là chuyện trước kia, bây giờ trong lòng nàng chỉ có Hoa Nhược Hư. Nữ nhân khi yêu một mình sẽ hết lòng vì người đó, nhưng khi nàng không thích ngươi nữa, ngươi cho dù dùng mọi biện pháp cũng không có khả năng làm nàng quay đầu lại. Hoa Phi Mộng bây giờ chính là tình huống này, nàng đã không còn thích Cát Vân Tường, thì dù hắn có dùng biện pháp gì cũng vô dụng.

“Mộng nhi....” Âm thanh quen thuộc mà nàng muốn nghe nhất từ phía sau truyền tới, Hoa Phi Mộng đột nhiên chạy về phía người đó.

“Cát Vân Tường, ngươi đúng là không còn thuốc chữa” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nhìn Cát Vân Tường, ôm Hoa Phi Mộng nhanh chóng rời đi.

Nhìn hai người rời đi, trong mắt Cát Vân Tường lộ ra vẻ ghen ghét điên cuồng.

“Nữ nhân mà mình yêu mến lại ở trong lòng người khác, ta nghĩ Cát chưởng môn nhất định rất đau khổ?” Một giọng nói yêu kiều truyền tới.

Cát Vân Tường đột nhiên xoay người thì thấy phía sau một ngọn đồi cách đó không xa xuất hiện một thiếu nữ áo vàng xinh đẹp.

“Nếu như ta có biện pháp làm nàng trở lại bên cạnh Cát chưởng môn, không biết Cát chưởng môn có muốn hay không?” Thiếu nữ lại nói tiếp.

“Nàng là ai?” Cát Vân Tường có chút tức giận, vết sẹo chôn sâu tận đáy lòng bị bới lên, hắn đương nhiên cảm thấy không thoải mái.

“Ta là ai không quan trọng, nhưng quan trọng là Cát chưởng môn có muốn trở thành Võ lâm chí tôn hay không?” Thiếu nữa mỉm cười nói, “Nếu như Cát chưởng môn đã là Võ lâm chí tôn vậy cần gì phải lo lắng nữ nhân mà Cát chưởng môn thích không quay về chứ?”

“Võ lâm chí tôn ai cũng muốn làm, nhưng không nghĩ tới đến bây giờ một tiểu nha đầu đưa ráo máu đầu cũng có khẩu khí lớn như vậy” Cát Vân Tường hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là xem thường thiếu nữ này.

“Đối với Võ lâm chí tôn kia, bổn cung không có hứng thú, chỉ là ta nếu như muốn một người lên làm Võ lâm chí tôn, vậy nhất định có thể làm được” Thiếu nữ không thèm để ý đến lời nói châm chọc của Cát Vân Tường, “Vô Song quận chúa ta còn chưa có chuyện gì không làm được”

“Ngươi, cô nương là Vô Song quận chúa?” Cát Vân Tường chấn động có chút không thể tin nhìn thiếu nữ.

“Ngày mai giờ Dậu ba khắc, đi tới Phiêu Hương tửu lâu, Vô Song quận chúa ta đang ở đó, ngươi đến hỏi là biết” Thiếu nữ không nói gì, khẽ xoảy người, đồng thời bên tai Cát Vân Tường truyền đến lời nói của nàng.

Phiêu Hương tửu lâu.

“Quận chúa, tên Cát Vân Tường này hữu dụng sao?” Mai nhi nhỏ giọng hỏi.

“Cát Vân Tường tốt xấu gì cũng là Chưởng môn một phái, võ công và danh tiếng cũng khá cao, tự nhiên hữu dụng” Vô Song quận chúa nói, “Càng quan trọng hơn là, hắn mưu cầu danh lợi, đuổi theo quyền thế, lòng dạ hẹp hòi, người như thế này là dễ lợi dụng nhất”.

“Vậy chẳng lẽ Quận chúa lại chọn hắn?” Mai nhi lo lắng nói, nói như muốn khóc.

“Ngốc, ta sao có thể thế chứ?” Vô Song quận chúa gõ gõ đầu Mai nhi, có chút vừa bực mình vừa buồn cười, một lát sau nàng khẽ thở dài một hơi, nói, “Ta thay đổi chủ ý, thực ra ta không nhất định phải tìm một trượng phu, với thân phận của ta vẫn sẽ có rất nhiều người bán mạng cho chúng ta”.

“Vậy là tốt quá rồi, Quận chúa làm người ta suýt chết” Mai nhi vuốt vuốt ngực, ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.

“Nha đầu đáng chết này, không phải là sợ không tìm được cô gia mà muội thích sao? Cùng lắm ta không cần muội cùng ta là được” Vô Song quận chúa tức giận trừng mắt nhìn Mai nhi một cái.

“Quận chúa, muội không nói như vậy à nghe, muội chỉ cảm thấy Quận chúa nhất định phải tìm một người tốt nhất, người tốt nhất làm cô gia của Mai nhi” Mai nhi có chút ngượng ngùng.

“Được rồi, không đùa nữa, chúng ta còn phải tìm một người nữa, một mình Cát Vân Tường không thể làm được chuyện gì” Vô Song quận chúa khẽ trầm ngâm nói.

“Quận chúa, vì sao Quận chúa luôn muốn muội thay Quận chúa. Theo muội thấy, nếu Quận chúa xuất hiện, bảo đảm đám nam nhân này vừa thấy Quận chúa sẽ lập tức nguyện làm tất cả mọi thứ vì Quận chúa” Mai nhi bĩu môi, có chút khó hiểu.

“Muội cũng không phải không biết, năm đó phụ thân và Hoàng Thượng thiếu chút nữa đã đánh nhau, tỷ cũng không muốn lại xuất hiện tình huống này” Vô Song quận chúa tức giận nhìn Mai nhi, “Dù sao muội theo tỷ nhiều năm như vậy, mọi cử chỉ, hành động của tỷ, muội đều rất quen thuộc, cho muội đóng giả cũng không có vấn đề gì”.

“Còn gạt người ta, đừng cho là muội không biết. Quận chúa khẳng định là thầm nghĩ để Mai nhi đi gặp cô gia, sau đó làm cho cô gia gặp Quận chúa, như vậy khẳng định sẽ nguyện ý đi theo Quận chúa, hì hì” Mai nhi vừa nói vừa cười.

“Nếu còn nói lung tung nữa, ta sẽ đem muội làm tiểu lão bà của người ta” Vô Song quận chúa hung hăng nhìn Mai nhi.

“Tặng cho cô gia? Tốt quá, muội vẫn đang muốn xem xem cô gia như thế này” Mai nhi vẫn cười hì hì, hai người từ nhỏ đến lớn đã trêu chọc nhau quen, tuy là chủ tớ nhưng lại không khác gì tỷ muội.

Hoa Phi Mộng và Hoa Nhược Hư đang triền miên bên nhau. Rốt cuộc đã có thể không hề e ngại ở bên cạnh Hoa Nhược Hư, trong lòng Hoa Phi Mộng cảm thấy vô cùng vui sướng khó có thể nói thành lời, vì vậy rất nhiệt tình với Hoa Nhược Hư.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng dời khỏi ngọc thể động lòng người đang dán sát vào hắn, mặc quần áo rời giường, nhanh chóng đi tới phòng Hoa Ngọc Phượng.

“Phượng nhi, đây là địa thế của phân đàn Tiên Cung ở Kim Lăng, cùng với tình huống các nhân viên bên trong phần đàn, theo như trên này, thực lực của bọn chúng bề ngoài cũng không quá mạnh, với thực lực của Thần Cung hoàn toàn có thể đối phó bọn chúng, cho nên đệ vẫ cảm thấy có chút kỳ quái” Hoa Nhược Hư nói.

“Có lẽ các nàng còn có mục đích khác cũng không biết chừng, nhưng mặc kệ như thế nào, chúng ta trước hết chờ vài ngày, chờ tỷ có tin tức chính xác, chúng ta sẽ bắt đầu an bài động thủ” Hoa Ngọc Phượng nghĩ nghĩ nói.

“Cung Nhã Thiến vẫn hy vọng chúng ta có thể công khai liên thủ với nàng, có lẽ mục đích của nàng vẫn như cũ” Hoa Nhược Hư thoáng trầm ngâm nói, “Nếu quả thật là như vậy, có lẽ chúng ta cũng có thể vừa vặn cho đệ tử Tình Lâu một cơ hội rèn luyện.

Tiếng gõ cửa vang lên đột ngột.

“Minh chủ, đệ tử bốn phái xảy ra chuyện” Triệu Trường Không nhìn Hoa Nhược Hư, lo lắng nói.

Tình Kiếm - Chương #112