Chương 11: Tình Nùng Ý Mật


"Thanh tỷ, đến tối có thể vào đến địa phận Hồ Bắc chứ?" Nhược Hư suy nghĩ hỏi.

"Ừm" Giang Thanh Nguyệt gật gật đầu nói. "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, còn mười ngày nữa là chúng ta có thể về nhà rồi."

"Chỉ mong trên đường đi không gặp chuyện gì, chúng ta đã có thể đến Vũ Xương sớm một chút." Nhược Hư thở dài nói.

"Chàng lại muốn mau chóng đến nơi à?" Giang Thanh Nguyệt thấp giọng nói, có vẻ hờn giận.

"Thanh tỷ, nàng hiểu nhầm rồi" Nhược Hư rùng mình, lập tức hiểu ra, cười khổ một tiếng. "Thanh tỷ, nàng an tâm, sau khi đến Đại Giang Tiêu Cục rồi ta cũng không rời xa nàng đâu, trừ phi...trừ phi Thanh tỷ nàng đuổi ta đi!"

"Hoa lang, làm sao ta lại đuổi chàng đi chứ?" Giang Thanh Nguyệt nhỏ nhẹ nói, trong lòng ngầm thở dài, có lời nhưng lại không nói ra: "Chỉ sợ… đến lúc đó chàng sẽ rời khỏi ta"

Ba người bên cạnh cũng trợn mắt há mồm ngạc nhiên, Nhược Hư và Giang Thanh Nguyệt chỉ lo bày tỏ tình cảm với nhau mà không hề quan tâm đến ánh nhìn của những người xung quanh.

"Thiếu gia, huynh… huynh… sao lại có thể?" Hàm Tuyết thút thít hỏi.

"Tiểu Tuyết, ta xin lỗi." Nhược Hư cảm thấy có chút áy náy khi nhìn Hàm Tuyết. Mối tình si của nàng đối với hắn, hắn hiểu rõ, nhưng hắn không biết tình cảm của mình đối với nàng ra sao, có lẽ chỉ là sự thương tiếc.

"Nhưng, thiếu gia… huynh… huynh rồi sẽ hối hận!" Hàm Tuyết không biết nói gì cho phải, vội đến mức chỉ muốn nhảy cẫng lên. Nếu Hoa Ngọc Loan mà biết được lúc này Nhược Hư và Giang Thanh Nguyệt như vậy, có lẽ nàng ta sẽ thật sự muốn lấy người khác cho rồi. Đến lúc đó, nếu Nhược Hư biết được ngọn nguồn sự tình, e rằng hắn sẽ oán hận bản thân mình đến chết.

"Tiểu Tuyết, được Thanh tỷ yêu thương là phúc khí mấy đời ta tu luyện được, sao ta lại phải hối hận chứ?" Nhược Hư mỉm cười nói. Hình ảnh của Hoa Ngọc Loan chợt thoáng qua trong đầu rồi biết mất, hắn thở dài một hơi trong lòng, âm thầm hạ quyết tâm. Rõ ràng hắn đã chấp nhận Giang Thanh Nguyệt, vậy thì từ nay về sau, hắn nên một lòng một dạ đối với nàng, và không nên nhớ về Hoa Ngọc Loan nữa. Có điều, hắn nói không nhớ là không nhớ được sao? Chỉ sợ là rất khó làm được.

"Hoa Lang, là ta may mắn gặp được chàng mới đúng" Giang Thanh Nguyệt khẽ nói, trong ánh mắt nàng lấp lánh niềm vui. Thân thể mềm mại, ấm áp của nàng chầm chậm ngã vào lòng Nhược Hư.

"Hoa huynh đệ và Giang Tiểu Thư đúng là trai tài gái sắc, thật đáng mừng." Nguyệt Thiên Hồng khẽ mỉm cười nói, trong lòng thành tâm chúc phúc cho hai người, mặc dù cũng tội nghiệp cho biểu đệ, nhưng có thể chứng kiến hai người yêu nhau, có tình cảm với nhau, cũng là việc không phải dễ gặp.

"Hoa huynh đệ thật có phúc a." Trương Lang Vân vừa suýt xoa, lại bị Nguyệt Thiên Hồng lườm mắt.

"Có phải huynh cũng hâm mộ không?" Nguyệt Thiên Hồng gắt gỏng.

"Không có, không có" Xem ra Trương Lăng Vân rất sợ Nguyệt Thiên Hồng. Vừa nói, hắn vừa lấy tay ôm Nguyệt Thiên Hồng, trên mặt biểu lộ sự vui vẻ, "Hồng muội nàng là tốt nhất, Hoa huynh đệ phải ngưỡng mộ ta mới phải"

"Xem huynh làm sao mà nói đây?" Nguyệt Thiên Hồng trừng mắt nhìn Trương Lăng Vân, "Huynh bảo Giang tiểu thư không tốt sao?"

"Không phải, không phải như vậy, Giang tiểu thư đừng hiểu lầm." Đáng thương cho Trương Lăng Vân, từ ngày lấy Nguyệt Thiên Hồng rồi, hắn không dám cãi lời vợ một lần nào. Từ nhỏ hắn đã bị nàng ăn hiếp, sau khi thành thân rồi, tình trạng vẫn chẳng khá hơn.

"Trương đại ca, Nguyệt tỷ lại trêu huynh rồi!" Giang Thanh Nguyệt bật cười, bên cạnh tình lang, nàng lộ xuất ra tư thái của một tiểu nữ hài mà không hề hay biết.

Trương Lăng Vân xấu hổ mỉm cười, ngượng ngùng không nói nên lời nào.

Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng roi chát chúa, xe ngựa đột nhiên tăng tốc chạy về phía trước. Giang Thanh Nguyệt sắc mặt có chút buồn bã, Nguyệt Thiên Hồng cũng thở dài một hơi, xem ra Hoa Phi Hoa đang phát tiết sự buồn bực trong lòng rồi.

Không khí giữa mọi người dường như chùng xuống, trên đường đi chẳng có sự tình bất trắc nào xảy ra. Lúc trời tối thì mọi người cũng đến một tiểu trấn, qua khỏi trấn này là đã vào đến địa phận của Hồ Bắc.

"Chúng ta nghỉ qua đêm ở đây đi, đoạn đường dài phía trước không có khách điếm, chỉ nơi này có thôi." Giang Thanh Nguyệt nói, mọi người cũng gật đầu đồng ý. Hoa Phi Hoa không nói gì, chỉ dùng hành động để biểu lộ ý kiến.

Xe đã ngừng lại.

Nhìn Giang Thanh Nguyệt và Nhược Hư tay trong tay cùng nhau bước vào trong, cơ mặt Hoa Phi Hoa khẽ giần giật, hình như hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được, chần chừ cả nửa buổi, mới chịu đi theo mọi người.

"Phi Hoa, tất cả đều do duyên phận, không nên cưỡng cầu" Thở dài một hơi, Nguyệt Thiên Hồng đến bên cạnh Hoa Phi Hoa, dịu dàng nói.

"Biểu tỷ, tỷ yên tâm, ta hiểu mà" Hoa Phi Hoa miễn cưỡng cười đáp, ánh mắt dường như còn nhìn theo bóng dáng Giang Thanh Nguyệt và Hoa Phi Hoa vừa khuất sau cửa phòng.

Trong phòng, Hoa Nhược hư và Giang Thanh Nguyệt nhẹ nhàng ôm lấy nhau.

"Thanh tỷ, cũng tại ta vô dụng, nếu không phải vì ta không có võ công, nàng sẽ không mất thời gian để chăm sóc ta." Nhược Hư thấp giọng nói, trong lòng hắn có chút ngại ngùng. Hiện nay, Giang Thanh Nguyệt đi đến đâu cũng đều có địch nhân, nếu như chỉ một mình nàng đi chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại vì Nhược Hư, chẳng những khiến mục tiêu của bản thân bị lộ ra, lại còn làm hành trình chậm đi rất nhiều.

"Hoa lang, chúng ta còn phải phân định rạch ròi như vậy sao?" Giang Thanh Nguyệt ôn nhu nói. "Nói thật, phải là ta hại chàng mới đúng. Nếu không phải do ta muốn chàng đi theo, chàng cũng không phải ngày ngày lo lắng cho an nguy của chính mình. Nếu sớm biết như vậy, ta nên để chàng về Hoa Sơn mới phải."

"Thanh tỷ, ta không về đâu, nàng yên tâm, ta vẫn sẽ bầu bạn cùng nàng." Nhược Hư thì thào nói. Mặc dù, điều này sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho Giang Thanh Nguyệt, nhưng mà hắn hiểu được lúc này Giang Thanh Nguyệt chỉ hi vọng có thể giữ hắn lại bên cạnh. Bằng không, nàng không biết đến khi nào thì bản thân sẽ không chịu đựng được cảm giác mất người thân. Hiện tại, nàng chỉ cần người thân duy nhất này - tình lang của nàng, người có thể mang đến cho tâm hồn nàng sự thoải mái và bình an.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, hai người trong phòng rời nhau ra. Gương mặt Giang Thanh Nguyệt thoáng ửng đỏ, sửa sang lại đôi chút quần áo xộc xệch, nàng tha thướt đến bên cửa, mở chốt. Gương mặt nàng có chút không tự nhiên, đứng bên ngoài là Hoa Phi Hoa, sắc mặt hắn có vẻ tiều tụy.

"Phi Hoa, tìm ta có việc gì không?" Giang Thanh Nguyệt để hắn vào trong, mày liễu nhíu lại, nàng nhẹ giọng hỏi.

"Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc ta không bằng hắn ở điểm nào" Hoa Phi Hoa gắng kiềm chế tâm trạng bản thân, cố hết sức làm cho giọng nói trở nên bình thường, nhưng giọng điệu run rẩy khó có thể che giấu lúc này lại hoàn toàn bán đứng hắn. Tâm tình hắn hiện tại đang nổi sóng mãnh liệt.

"Phi Hoa, chúng ta biết nhau đã ba năm, ta vẫn coi ngươi là người bạn tốt nhất" Giang Thanh Nguyệt thở dài một hơi, nói. "Trước đây, ta có nói với ngươi, ta chỉ xem ngươi là bạn, vị hôn phu trong lòng ta không phải là mẫu người như ngươi"

"Nhưng mà, chính nàng đã nói chúng ta quen biết nhau đã ba năm, còn nàng và hắn chỉ mới biết nhau có ba ngày, vậy mà nàng đã yêu hắn, vì sao thế? Rốt cuộc thì hắn có điểm nào tốt hơn ta chứ?" Hoa Phi Hoa bắt đầu lớn tiếng, giọng nói vô cùng kích động.

"Phi Hoa, xét về võ công, nhân phẩm, tài năng và gia thế, không có điểm nào ngươi không phi thường xuất sắc, so ra ngươi cũng không thua kém gì Hoa lang. Chỉ là chuyện tình cảm, không thể dùng mạnh - yếu để quyết định, yêu một người không cần phải có quá nhiều lí do để giải thích." Giang Thanh Nguyệt chậm rãi bộc bạch, trong lúc nói chuyện, nàng hướng ánh mắt ôn nhu về phía Nhược Hư.

"Ta còn muốn hỏi một việc nữa," Hoa Phi Hoa liếc nhìn Nhược Hư, giọng nói có phần bình tĩnh hơn, lại hướng về Giang Thanh Nguyệt nói "Nếu không có hắn, liệu sau này nàng có yêu ta không?"

"Vẫn không!" Giang Thanh Nguyệt khẳng định. "Phi Hoa, ngươi hiểu rõ ta mà, ta không phải loại nữ nhi dễ dàng yêu một ai đó. Ta tin vào duyên phận, ta và Hoa lang, có lẽ là do ông trời tác hợp" Trong lời nói của Giang Thanh Nguyệt bắt đầu có chút mập mờ.

"Ta đã hiểu rồi." Hoa Phi Hoa chán nản nói, hắn chậm rãi xoay người, bước đi có chút tập tễnh về hướng cửa. Ra đến cửa, hắn đột ngột xoay người lại.

"Hoa huynh đệ, ta thật sự rất ngưỡng mộ ngươi, nhưng ngươi phải đối xử thật tốt với Thanh Nguyệt, nếu không, ta sẽ cướp nàng về” Hoa Phi Hoa đột nhiên giả lả với Nhược Hư, rồi không đợi cho Nhược Hư trả lời, hắn đã nhanh chóng rời khỏi. Nhược Hư nhìn bóng hắn dần khuất sau cửa, trong lòng rúng động.

"Hoa lang, chàng ngơ ngẩn cái gì vậy?" Giang Thanh Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.

"Thanh tỷ," Nhược Hư định thần lại, lộ ra một nụ cười khổ, "Hoa huynh hắn… hắn sẽ không việc gì chứ?"

"Chàng yên tâm, hắn không sao, có mấy khi hắn đàng hoàng đâu. Cả ngày rong chơi lêu lỏng, chẳng coi ai ra gì, người như vậy chẳng có việc gì xảy ra được. Ta rất hiểu hắn mà." Giang Thanh Nguyệt khẽ thở dài, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái đôi chút. Cuối cùng thì cũng đã nói rõ ràng được với Hoa Phi Hoa, nàng cũng tạm yên lòng.

"Thanh tỷ, ta nhận ra, hắn thật lòng yêu thích nàng." Nhược Hư nhẹ nhàng nói.

"Ngốc ạ, chẳng lẽ chàng lại không nhận ra, trong lòng ta chỉ có mỗi mình chàng thôi sao?" Giang Thanh Nguyệt thỏ thẻ nói, ánh mắt chan chứa ẩn tình nhìn Nhược Hư.

"Thanh tỷ," Nhược Hư khẽ gọi một tiếng, tay duỗi nhẹ ôm lấy thắt lưng của Giang Thanh Nguyệt. Giang Thanh Nguyệt cũng thuận thế ngã vào lồng ngực hắn.

Nhược Hư chậm rãi tháo tấm mạng che trên mặt nàng xuống, ánh mắt chăm chú mở to nhìn vào gương mặt nàng.

"Ưm" một tiếng, sắc mặt Giang Thanh Nguyệt đỏ bừng, dưới ánh đèn chiếu rọi, càng hiện lên vẻ xinh đẹp vô bì. Trống ngực Nhược Hư lại một phen đập loạn xạ, hắn rốt cục cũng chậm rãi cuối đầu, đặt môi lên chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn ửng hổng kia, từ từ nhâm nhi thưởng thức. Hai cánh tay hắn khẽ dùng lực, mỗi lúc một siết chặt hơn vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Giang Thanh Nguyệt cũng nhiệt liệt đáp trả, hai người tại đấy hôn nhau, chẳng biết đã trải qua bao lâu, tư thế vẫn như vậy không hề thay đổi.

"Hoa lang, ta cho chàng xem một vật" Cuối cùng Giang Thanh Nguyệt cũng nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Còn Nhược Hư, hắn lại có chút không nỡ. Tư vị ban đầu của tuổi trẻ thật khó có thể thỏa mãn cho hết.

"Thanh tỷ, nàng cho ta xem vật gì vậy?" Nhược Hư có chút không vui, tay vẫn còn đặt trên eo của Giang Thanh Nguyệt, không nỡ buông nàng ra.

"Chàng trước tiên thả ta ra đã." Giang Thanh Nguyệt hứ giọng.

"Ngốc ơi, ngày tháng sau này còn dài mà." Giang Thanh Nguyệt bất đắc dĩ nói khi thấy Nhược Hư thoáng vẻ không vui, trong lòng nàng có chút buồn cười, trước kia thật thà bao nhiêu thì bây giờ lại quấn quít người ta bấy nhiêu, bất quá nàng cũng rất thích hắn đối đãi với nàng như vậy.

"Chẳng may chút nữa hắn đề nghị một việc xấu hổ nào đó, ta phải làm sao đây? Có nên đáp ứng hắn không?" Sắc mặt Giang Thanh Nguyệt ửng đỏ, nàng thầm trách chính mình. "A đầu ngốc kia, lại tưởng tượng ra cái gì vậy?"

Nhược Hư ở bên cạnh nhìn Giang Thanh Nguyệt suốt một khoảng thời gian mà chẳng thấy nàng nói gì, hắn lấy làm kỳ quái, lại phát hiện ra sắc mặt nàng không ngừng đỏ bừng, trông rất đáng yêu, nhịn không được bèn cúi đến gần hôn nàng một cái.

"a…"Giang Thanh Nguyệt khẽ hô một tiếng, nụ hôn này của Nhược Hư giúp nàng định thần trở lại.

"Thanh tỷ, nàng muốn cho ta xem cái gì vậy?" Nhược Hư hỏi.

"Không cho xem nữa, ngày mai nói sau đi." Giang Thanh Nguyệt tâm lý hoang mang, buột miệng nói ra, đột nhiên nghĩ lại, như vậy không phải tự mình làm khó mình hơn sao? Ngộ nhỡ hắn, ngộ nhỡ... hầy, không quản nữa, hắn sẽ không hồ đồ làm bậy thế đâu? Trong lòng Giang Thanh Nguyệt cũng không chắc chắn, bởi vì nàng không dám cam đoan bản thân mình có nỡ kháng cự lại hay không.

"Thanh tỷ này, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên nghỉ ngơi đi." Nhược Hư thay đổi thật mau chóng, đêm trước còn không dám, bây giờ lại chủ động như vậy. Vừa nói, hắn vừa xốc lấy thắt lưng Giang Thanh Nguyệt, bồng nàng đi về phía giường.

"Hoa lang, chàng, chàng không cần..." Giang Thanh Nguyệt có chút hốt hoảng kêu lên, nhưng không biết nói tiếp thế nào, nàng lại sợ do chính mình nghĩ nhiều, lỡ lời nói ra thì xấu hổ chết đi được.

"Thanh tỷ, ngủ đi thôi, ngày mai còn phải lên đường." Nhược Hư ôn nhu nói.

Giang Thanh Nguyệt thấy mặt nóng bừng, xem ra đúng là tự mình nghĩ nhiều rồi, nàng vừa cảm thấy yên lòng đồng thời lại thấy có chút gì đó mất mác.

"Thanh tỷ, nàng còn chưa ngủ sao?" Nhược Hư nhẹ nhàng hỏi, khẽ xoay người, kéo Giang Thanh Nguyệt về phía mình.

"Hoa lang" Giang Thanh Nguyệt thầm thì gọi, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Nhược Hư, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

"Hoa lang, ta trao chàng nhé…" Giang Thanh Nguyệt đột nhiên cắn răng nói. Nói xong, nàng nhẹ nhàng tháo mở hung y, hé lộ một làn da khiết bạch trong suốt cùng một tòa ngọc phong đầy đặn cao vút, hô hấp Nhược Hư như bị tắt nghẹn lại.

"Thanh tỷ, nàng… nàng làm sao thế?" Nhược Hư lúng túng nói.

"Hoa lang, ta… ta sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa." Sắc mặt Giang Thanh Nguyệt ửng hồng, nhưng thanh âm vẫn như bình thường.

"Thanh tỷ, ta sẽ quang minh chính đại cưới nàng làm vợ." Nhược Hư miễn cưỡng kiềm chế dục vọng trong lòng mình, khuôn mặt tuấn tú có chút ửng đỏ. Bàn tay run rẩy đưa tới trước ngực Giang Thanh Nguyệt, cố sức giúp nàng che lại phần cơ thể đầy sức sống.

"Thanh tỷ, ta muốn nàng, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, ta không thể ích kỷ như thế" Nhược Hư ôn nhu nói.

"Hoa lang, là ta cam tâm tình nguyện mà." Giang Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói. Nàng nghĩ đến một ngày nào đó, có lẽ nàng và hắn sẽ phương trời cách biệt, cho nên nàng mới đột nhiên nghĩ đến chuyện trước hết trao cho hắn thứ quý giá nhất của mình.

"Thanh tỷ, ta biết, nhưng chúng ta phải vững tin, chúng ta nhất định có thể hạnh phúc bên nhau cho đến bạc đầu. Thanh tỷ, chẳng lẽ nàng không tin vào điều đó sao" Trong giọng nói Nhược Hư chan chứa thâm tình. "Thanh tỷ, nàng hãy nhớ kỹ, cho dù ngày sao có thay đổi thế nào, ta lúc nào cũng yêu thương nàng, ta cũng tin rằng đôi ta nhất định sẽ bình an, hạnh phúc cùng nhau suốt cuộc đời này."

"Hoa lang, ta… ta tin mà!" Giang Thanh Nguyệt khe khẽ nói, vùi đầu thật sâu vào trong lòng Nhược Hư, lệ châu trong suốt theo hai bờ má nhỏ xuống.

"Thanh tỷ, ta muốn trước tiên phải nhận được một chút lợi ích" Nhược Hư nâng mặt nàng lên, có chút không hảo ý khi nhìn nàng.

"Cái gì, cái gì lợi ích?" Gương mặt Giang Thanh Nguyệt còn vươn vài giọt nước mắt, nàng ngẩn người hỏi.

"Đây chính là lợi ích," Nhược Hư mỉm cười, hôn nàng một cái. Dục hỏa vừa rồi khơi dậy của hắn còn chưa bình ổn trở lại nay chuyển thành cái hôn đầy mãnh liệt đặt trên bờ môi anh đào của Giang Thanh Nguyệt, hai cánh tay cũng bắt đầu không thành thật, mân mê khắp da thịt nàng. Giang Thanh Nguyệt phát ra tiếng thở gấp, hai người quấn vào nhau, triền miên, say đắm. Tuy vẫn chưa thể gọi là thăng hoa, nhưng gần như từng phân từng tấc da thịt của nàng đều được Nhược Hư nhiều lần vuốt ve, âu yếm."

Tình Kiếm - Chương #11