Tuyển Tú, Trúng Tuyển


Người đăng: HoangMinhThu

Năm nay, Nguyệt Tâm quốc nghênh đón lần tuyển tú đầu tiên từ Hiên đế đăng cơ
tới nay.

Diệp Uyển Vấn khéo léo đi theo phía sau mọi người, thước tha đi vào cung đình.
Lúc này một hàng hai nhóm tú nữ đều cúi đầu rũ mắt, cũng không nhìn nhiều thêm
xung quanh, cho dù hoàng cung này phồn hoa, lúc này cũng không có quan hệ gì
với các nàng. Tất cả mọi người phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.

Thái giá dẫn đầu mang mọi người đến chỗ trống trải, tuân theo chỉ thị, một
hàng một hàng đứng ngay ngắn

Đợi mọi người đứng ngay ngắn, chỉ thấy một thái giám lớn tuổi đứng phía trước,
phát biểu lớn tiếng: “Bản triều tuyển tú, chính là vì phong phú hậu cung hoàng
thượng, nhiều thêm hậu duệ (con cháu) hoàng tộc. Hễ là tú nữ đợi tuyển, phải
là huyết thống thuần quan viên và thân thích Chính Thất Phẩm trở lên. Coi
trọng xuất thân cao quý, thân thể cũng phải cân xứng, dung nhan xuất chúng,
chỉ có như vậy, mới có tư cách vì hoàng thất khai chi tán diệp (chỉ việc sinh
con nối dõi, con đàn cháu đống). Cho nên, từ giờ khắc này bắt đầu, mọi người
phải nghe theo chỉ thị của chúng ta an bài . đếm từ số một tiếp nhận thẩm
định, không đựơc dị nghị.”

Diệp Uyển Vấn thành thật đứng trong đám tú nữ, đầu hơi cúi xuống, chờ đợi bước
kiểm tra kế tiếp. Trong lòng cũng không thôi nôn nao, thật không biết rốt cuộc
vị Hiên đế này là người thế nào. Có đúng là lựa chọn đúng đắn của nàng không.

Mà sau khi kiểm tra còn lại bao gồm các phương diện, bao gồm ngũ quan, thân
thể, âm thanh, giọng nói, chân dài, bởi vì sau tuyển rất nhiều cung nữ, một
bước này chỉ là sàng lọc một lượng lớn ban đầu.

Cũng chính vì một bước kiểm tra nghiêm khắc này, có thể có hai phần ba người
sẽ bị tuyển chọn đi xuống, sau đó còn lại, mới có quyền lợi tiếp tục bứơc
tuyển chọn tiếp theo.

Sau khi thông qua sơ tuyển, nhóm tú nữ đựơc an bài chờ ở nơi trống, bước tiếp
theo còn có thi vòng hai.

Lúc này cũng không có nhiều quy củ như vậy, nhóm tú nữ đã tự mình tìm hiểu
tiểu thư mỗi nhà, tốp năm tốp ba đứng cùng nhau tán gẫu.

Diệp Uyển Vân nhìn một chút mọi nơi, vốn nên là những người đó tới chào hỏi
nàng mới đúng. Quả thật có chút không quen, khi xưa ở Đại Vũ quốc mỗi khi có
yến tiệc. Mấy vị tiểu thư quan viên kéo tới chỗ nàng. Mặc khi ấy nàng nhỉ
tuổi, các nàng lớn tuổi hơn. Vẫn lễ phép chào hỏi, nói chuyện cùng khách khí,
đã thế còn có vài phần nịnh nọt. Nay nhìn tình cảnh như vậy, đúng thật là
không ở địa bàn, khác xa thật

Tống Phục Linh tới gần Tịch Nguyệt, nhu tình tựa thuỷ “Biểu tỷ.”

Khi này nàng mới đột nhiên nhớ ra, nàng ta chằng phải là thiên kim của Đại học
sĩ - Tống Thâm. Mà Tống Thâm là ca ca của Tống thị kia. Mặc dù nàng với cô
Tống Phục Linh kia không cùng huyết thống. Nhưng trên danh nghĩa, nàng vẫn là
con của Tống thị. Nàng ta gọi một tiếng biểu tỷ đúng là không sai

Trong những người này, Thẩm Tịch Nguyệt vốn không quen biết ai. Nhất là Tống
Phục Linh này, vậy mà nàng ta đến nói chuyện với nàng nghe thân mật như thế.
Đúng là không thoải mái chút nào

Trong đợt tuyển tú này đúng là rất nhiều mỹ nhân tuyệt sắc

Đương triều đệ nhất mỹ nhân thiên kim nhà Minh đại nhân Minh Tuyết Tuyết, nhị
tiểu thư Vân tướng gia Vân Vũ Di, hầu gia tiểu thư Mặc gia, cầm nghệ tinh
thông Mặc Cẩm La.

Tuy nhiên, Diệp Uyển Vân vẫn tự nhận nhan sắc hơn các nàng một bậc

“ Biểu muội hôm nay đẹp quá.” Toàn thân Tống Phục Linh mặc váy tơ tằm xanh như
hồ nước, trang sức trên mái tóc lại là trâm hoa xanh ngọc, tuy là màu sắc khác
nhau, mà lại là cùng một hệ màu, hiển nhiên nàng cũng biết được ưu thế của
chính mình, hôm nay nhìn đúng là dịu dàng.

“Biểu tỷ không phải cũng giống như vậy.”
Tống Phục Linh lôi kéo tay nàng đi tới chỗ bóng cây. Đúng là khiến người khác
khó chịu, lần đầu gặp mặt mà nàng ta đã công khai lôi kéo thế kia. Thật không
biết nàng ta tưởng nàng ngu ngốc hay là nàng ta vốn có thói đi kết bạn thế này

Tống Phục Linh tinh tế đánh giá người biểu tỷ này của chính mình, mặc toàn
thân lam y có vẻ giản dị nhưng rất tinh xải, cổ áo chỉ vài hoa lài nho nhỏ màu
sáng, hai búi tóc quấn lên, đồ trang sức duy chỉ một cây cây trâm gỗ cài chính
giữa và hai cây trâm hồ điệp màu hồng nhạt cài hai bên. Nhìn có vẻ đơn giản,
nhưng nhìn kĩ đúng là tinh xảo. Vả lại dung mạo nàng vốn đã tuyệt thế có cài
trâm hay không cũng vậy mà thôi. Đó là câu nói của một cố nhân với nàng. Nghĩ
đến đây, lòng bỗng dưng thắt lại. Đôi mắt phảng phất sự buồn bã nhưng cũng
nhanh chóng kết thục

Nhìn Diệp Uyển Vấn như vậy, Tống Phục Linh có chút cao hứng, nàng ta cho rằng,
như vậy cơ hội nàng lạc tuyển lớn. Vì ở đây, ăn mặc trang điểm sơ sài nhất có
thể nói chính nàng

Có tú nữ cảm thấy trời nóng nực lợi hại, liền đến trong một cái đình cách đó
không xa ngồi xuống, nhìn bộ tơ tằm của tú nữ ngồi xuống, Diệp Uyển Vấn âm
thầm lắc đầu

Sau khi Tống Phục Linh lôi nàng qua thì tán gẫu với tú nữ khác, Diệp Uyển Vấn
cũng không vui nhưng cũng không muốn gây hiềm khích, cứ như vậy nhìn mấy
người nói chuyện phiếm.

Mà trong đó cũng có tiểu thư thứ xuất Trịnh gia, Trịnh Thảo Ly, chẳng qua lúc
này sắc mặt nàng xem ra không tốt lắm. Cũng không hiểu là vì khẩn trương, hay
là vì không muốn bị chọn trúng.

Rất lâu cũng không thấy có thái giám qua sắp xếp các nàng tiến hành bước tiếp
theo sau tuyển chọn, có vài nữ tử thấp thỏm nóng nảy liền vội vàng lên.

Ngay cả Tống Phục cũng hơi sốt ruột, chẳng qua nàng ngược lại không giống mấy
người nữ tử khác oán trách ra ngoài như vậy.

Thấy trong miệng vài người oán trách, Tống Phục Linh bĩu môi, tỉ vẻ khinh
thường.

Diệp Uyển Vấn ngược lại thấy vậy cảm giác thú vị. Đúng là tùy tiện thể hiện ra
ngoài, uổng công xuất thân gia đình lễ giao lại không hiểu lễ như vậy

Lại không biết, một lần này đúng là không ai thấy ngươi không có sự tinh tế.
Làm sao Thái hậu có thể cho phép người không có quy củ.

Bên cạnh đi đến tiểu thái giám biết vâng lời kia, thật ra là Tiểu Đức Tử bên
cạnh thái hậu

Nghĩ tới hắn ở đây, chính là quan sát lời nói và việc làm của các tú nữ.

Không nhiều một lát, ánh mắt Diệp Uyển Vấn đảo qua, dĩ nhiên thấy Tiểu Đức Tử
lặng lẽ rời khỏi, biết được đây là bắt đầu.

Quả nhiên, mất một lúc, một thân cẩm y Đại thái giám mang theo tám vị tiểu
thái giám qua đây. Người này đúng là tổng quản thái giám, người đắc lực bên
cạnh hoàng đế Đại thái giám Triệu Đức Toàn - Triệu công công

Hắng giọng một cái, ông hơi lớn tiếng: “Hoàng thượng có chỉ, năm người một tổ,
gọi tên lên, đi theo sau mấy vị công công sau người ta, đến cửa điện chân
tuyển. Không đọc đến tên, còn chờ như vậy.”

Các vị tú nữ hơi khẽ chào: “Tuân ý chỉ bệ hạ.”

Triệu Đức Toàn cũng không nhìn thẳng các vị tú nữ, cầm sổ lên mắt không nhìn
nơi khác.

Mất một lúc, trong viện này đã ít đi một nữa tú nữ, năm người một tổ, lần này
xem như đã đi bốn mươi người.

Diệp Uyển Vấn nằm trong phạm vi này, nàng biết, danh sách này là căn cứ quan
giai (cấp bậc quan lại) trong nhà quan viên mà định. Như vậy cũng không kỳ lạ,
nàng cùng vài người đứng đầu này, dĩ nhiên đều đã rời khỏi

.

Năm người đi theo công công dẫn đầu, quy củ rời khỏi viện, đại điện chân tuyển
và viện này còn có một khoảng cách.

Mấy người đều nhìn không chớp mắt.

Mấy người bị an trí (thu xếp) ở một viện khác, nhưng cũng không phải hai ba
nói chuyện phiếm, ngược lại đều quy củ đứng sau người công công, lẳng lẳng chờ
đợi.

Cái gọi là điện tuyển chọn, cũng không phải là tiến vào trong điện, mà là năm
người đứng ở cửa đại điện, chờ đợi hoàng thượng bắt đầu nhìn.

Mấy người đứng lại, quy củ vung khăn hành lễ.

“Thần nữ cung chúc hoàng thượng thái hậu vạn phúc kim an.”

“Đều đứng lên hết đi.” Mấy người đều hơi cúi đầu, dựa vào lời nghe theo.

Kỳ thật yết kiến này cũng có cách thức.

Mà Diệp Uyển Vấn và Tống Phục Linh là hai người đứng cuối cùng trong hàng này.
Ba người đứng trước chính là Minh Tuyết Tuyết, Vân Vũ Di, Mặc Cẩm La

Cũng như ngày cũ, hoàng thượng và thái hậu chia nhau hỏi mấy vấn đề, ba người
kia và Tống Phục Linh trả lời rất tốt, đựơc ban thưởng túi hương giữ lại.

“Từ con gái Chính Nhị phẩm Hàn Lâm viện Phó Đại Học Sĩ Diệp Chính - Diệp Uyển
Vấn, mười lăm tuổi …” lão thái giám đứng đầu dưới hoàng đế kêu to đến.

“Thần nữ khấu kiến hoàng thượng thái hậu, nguyện hoàng thượng thái hậu vạn
phúc kim an.”

“Ngẩnh đầu lên.”

Thẩm Tịch Nguyệt ngẩnh đầu lên, hai má có điểm chút phấn hồng. Dung nhan tuyệt
thế hiện ra trước mặt Hiên đế. Hiên đế chú ý đến đóa chu sa phượng vĩ giữa
trán nàng. Hắn có phần ôn nhu hỏi

" Đóa phượng vĩ trên trán ngươi vẽ thật đẹp "

" Bẩm hoàng thượng, đóa phượng vũ trên trán tiểu nữ là bẩm sinh "

Diệp Uyển Vấn thành thật trả lời

" Hử, à đúng rồi, trẫm nghe nói nữ nhi Diệp gia các ngươi khi sinh ra giữa
trán sẽ có nốt chu sa đỏ. Nhưng đến lượt ngươi lại may mắn là đóa phượng vĩ
kia. Thú vị "

Hiên đế nhoẻn miệng cười

Ánh mắt thái hậu lại rơi trên y phục và trang sức nàng. Đúng là tỉ mĩ, vừa
giản dị vừa tinh xảo. Nhưng chung quy bà vẫn không mở miệng nói gì

“Biết được những thứ gì?” Âm thanh hoàng đế mát lạnh. Không nhận ra đựơc có
hài lòng hay không đối với dung mạo này.

“Thần nữ đều có chỗ đọc lướt qua, chẳng qua cũng không tinh xảo.”

Diệp Uyển Vấn cũng biết bản thân nên khiếm tốn. Nếu nói nàng tinh thông từ cầm
, kì, thư, họa, vũ, thậm chí đến cả võ công y thuật ... Nhất định sẽ bị lạc
tuyển mất, vẫn là khiêm tốn vậy

Hoàng thượng không nói gì, ngựơc lại thái hậu gật đầu, bà thích cô gái như
vậy. Diệp Uyển Vấn nhìn vị Cảnh Nhân thái hậu này có chút thân thiết. Như khi
còn ở Đại Vũ đối với Hiếu Gia thái hậu

“Nhìn y phục này của ngươi có chút độc đáo, ngược lại khác biệt với tú nữ
khác.”

Diệp Uyển Vấn vui mừng nhướng mày: “Bẩm thái hậu, mặc dù y phục này không phải
nơi chính tay thần nữ thêu, song nhưng là bản thân thần nữ lựa chọn hoa văn
màu sắc.”

Lúc này, Cảnh đế bật cười, nghe âm thanh của nàng, còn có chút đắc ý. Xem ra
sự thanh lệ dịu dàng thành thật của nàng. Thật đúng là không phải giả bộ, nàng
đúng là ngây thơ thật

Kỳ thật Cảnh đế không rõ ý định của Cảnh Nhân thái hậu

“A..? Vậy ngươi nói một chút, vì sao muốn chọn màu sắc và kiểu hoa này.” Thái
hậu hỏi.

“Bẩm thái hậu, thần nữ cảm thấy như vậy có vẻ thanh lệ thoát tục, giản dị
nhưng không mất quý khí .”

Thái hậu nghe nói như vậy, ngược lại nở nụ cười, lại nhìn kỹ trâm gỗ kia trên
đầu của nàng. Chính là làm bằng lưu ly vô cùng bắt mắt. Đúng như nàng nói,
giản dị mà không mất quý khí

Hiên đế thấy Cảnh Nhân thái hậu có chút cao hứng, trái lại có lẽ cô gái này
cũng có thể giải buồn bực cho thái hậu, chính mình cũng cảm thấy nàng có chút
thú vị, đã hạ quyết định.

Vẻ mặt thái hậu tươi cười hướng Cảnh đế gật đầu.

“Đứng lên đi.” Hiến đế gật đầu.

“Từ con gái Chính Nhị phẩm Hàn lâm viện Phó Đại Học Sĩ Diệp Chính - Diệp Uyến
Vấn, lưu thẻ bài, ban thưởng túi hương…” Thấy hoàng thượng gật đầu, lão thái
giám kêu to lần nữa.

Sau khi Diệp Uyển Vấn trúng tuyển liền khẽ cười. Nụ cười này mang đầy sự thuần
khiết ngây thơ . Thật ra chính nàng cũng không rõ. Từ khi quay về Vũ Đô lần
đó, đói với nàng bản thân cũng cảm thấy chính mình rất lạnh lùng. Xem ra hôm
nay, nàng có thể giải thoát sự đau buồn kia rồi

Thấy Cảnh Nhân thái hậu có hứng thú đối với Diệp Uyển Vấn, hoàng thượng cũng
không khỏi lại nhìn thêm vài lần.

Diệp Uyển Vấn cũng khẽ cười nhạt đáp lại


Tình Ái Chốn Hậu Cung - Chương #6