Muốn Về Nguyệt Tâm Quốc Nhận Tổ Quy Tông


Người đăng: HoangMinhThu

Vốn dĩ Mạc Vấn cũng nên có mặt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui. Không đi, vẫn tốt hơn

Ngày 17 -9, Thái hậu phong hào Hiếu Gia Hoàng Thái Hậu. Hoàng hậu là Tuệ Nhu
hoàng hậu

Thật ra nói sắc phong, cũng chỉ là để ban danh hiệu mà thôi. Tước vị đã được
ấn định từ trước

Không những thế, Đại hoàng tử Sở Thiên Kinh được phong làm Tiêu Dao vương.
Nghe nói, hắn cũng đã xin Hoàng thượng được phiêu bạt thiên nhai. Không cần ở
trong cung, mà Hoàng thượng cũng đã đồng ý

Còn nàng, không sắc phong thêm gì, bởi đã là Nhất phẩm quận chúa, nên không
cần tăng phẩm. Hắn đặc biệt ban cho nành Đan Thư Thiết Quyển

Đan Thư Thiết Quyển dù là lệnh bài, nhưng giá trị liên thành. Thấy nó như thấy
Hoàng thượng, còn có thể bảo vệ tính mạng cho bất cứ người nào

Có lẽ,đây là sự bồi thường, sự bồi thường cho tổn thương lẫn thể diện của nàng

Buổi chiều hôm ấy thời tiết cũng khá tốt. Mạc Vấn một thân thanh y nhàn nhạt
thêu vài đóa hoa sen giản dị. Trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm gỗ đơn giản.
Nàng để Ảnh Trúc ở lại thu dọn hành lí

Ảnh Trúc không biết thế nào nhưng vẫn tuân theo. Còn nàng mang theo Ngọc Tâm
tiến cung gặp Hoàng thượng

Sau khi vào Huyền Vũ môn, nàng đi đến Thánh Minh điện của hắn. Tổng quản thái
giám là Tề công công, ông ta thấy nàng đi vào nên không hề thông báo với Hoàng
thượng. Trực tiếp để nàng vào bên trong điện

Nàng vào nội thất của hắn, thấy hắn đang trên long ỷ đọc tấu chương. Vốn không
muốn làm phiền, nhưng mà hắn đã nhìn thấy nàng

" Mạc Vấn sao muội lại đến đây, cũng không thông báo một tiếng "

Sở Thiên Dật đặt tấu chương lên bàn, giọng trầm xuống

" Cảm tạ Hoàng thượng quan tâm, Mạc Vấn đến chỉ là muốn hỏi người một câu "

Không hiểu tại sao, thời khắc này nàng đứng trước mặt hắn. Cảm giác như không
giống trước kia, không tùy tiện ngang bướng. Rất cung kính tuân thủ quy cũ,
đến cả vừa rồi khi nói chuyện vẫn cúi đầu một cái

Sở Thiên Dật tất nhiên phát hiện nàng không giống ngày thường.Nhưng như vậy
cũng tốt, nàng nên lạnh nhạt như vậy với hắn. Sau này sẽ tìm được người thật
lòng yêu nàng

" Muội nói đi "

Trầm mặc hồi lâu, Sở Thiên Dật cuối cùng cũng mở miệng

" Huynh nên giải thích thế nào, sự tình hiện tại. Chẳng lẽ huynh cảm thấy
không nên cho muội một lời giải thích hay "

Nàng như như nhìn xuyên trong mắt hắn, muốn xem hắn đang nghĩ cái gì. Muốn chờ
đợi lắng nghe hắn sẽ giải thích thế nào

Sở Thiên Dật vốn không định trả lời, nhưng mà dẫu sao. Nàng nói không sai, hắn
vốn nên cho nàng một lời giải thích

" Bởi vì ta yêu Ngọc Nhu, nhưng Mạc Vấn, muội vẫn là muội muội, tiểu sư muội
ngày nào của ta. Bất luận ra sao, vị trí muội trong tim ta dù trước đây hay
sau này vẫn luôn tồn tại. Ta không lấy muội, nhưng ta hứa sẽ mãi mãi bảo vệ
muội "

Sở Thiên Dật không nhanh không chậm nói ra từng câu từng chữ rung động lòng
người. Trên gương mặt hắn thoáng qua một nụ cười an tâm. Tựa như ánh hoàng hôn
rực rỡ

Là hắn muốn nói nàng tin hắn, trước đây ở Bồng Lai đảo. Có chuyện gì, hắn sẽ
dùng nụ cười này để xem như một sự tin tưởng, lời hứa của hắn

" Chỉ có cần có lời này của Thiên Dật, Mạc Vấn đã không uổng hôm nay đến đây.
Mạc Vấn cáo từ "

Mạc Vấn nghe hắn nói xong, lòng có chút vui sướng. Nhưng vẫn không hề nở nụ
cười nào trên gương mặt.Nàng vẫn lạnh lùng như cũ, một câu cáo từ còn chưa
được sự đồng ý mà đã rời khỏi

Sở Thiên Dật cũng không hề muốn giữ nàng lại. Cả đời hắn, hắn đã hứa chỉ yêu
mỗi mình Mã Ngọc Nhu. Nên hắn sẽ không yêu nữ nhân khác. Nhưng chí ít, hân sẽ
làm ca ca tốt, sư huynh tốt, chăm sóc bảo vệ muội ấy thật tốt

Hắn nhắm mắt lại, thoáng chốc nghĩ đến sự hồn nhiên tươi cười của nàng khi ở
Bồng Lai đảo. So với nữ nhân vừa lạnh lùng lại ít nói như hiện giờ, đung là
rất khác. Có thể nói, đây xem như là một sự mài dũa chăng. Nhưng cũng đúng,
trong chưa đầy một tháng ngắn ngủi. Cữu cữu nàng mất mợ nàng mất, tiên hoàng
băng hà, đến ngôi vị Hoàng hậu vốn của nàng, cũng bị hắn đoạt đi. Nàng không
hận hắn, hắn đã cảm tạ trời xanh lắm rồi

Đêm hôm ấy, trong phòng chỉ có duy nhất ba chủ tớ các nàng. Mạc Vấn ngồi trước
gương tháo hết trang sức xuống. Bất giá lúc này, nàng lại sờ lên đóa chu sa
hình phượng vũ trên trán nàng

Có thể nói, đây là một điềm lành, sự hoàn mỹ. Đóa chu sa phượng vĩ đỏ thẳm ở
giữa trán nàng. Dung mạo tuyệt thế, lại càng đẹp đến lộng lấy

Nhưng lại nghĩ tới, đóa chu sa này vì dòng máu phụ thân nàng nên mới hình
thanh, lại cảm thấy không vui

" Tiểu thư à, đóa chu sa này của người chính là bẩm sinh, đẹp thật đó " Ngọc
Tâm đứng ở sau lưng nàng. Nhìn thấy nàng trong lại không khỏi khen ngợi

" Đúng đó tiểu thư, rất đẹp, nô nì còn cảm thấy ngưỡng mộ "

Ảnh Trúc một bên cũng phụ họa theo, dù sao đi nữa

" Thật ra đó là di truyền, phụ thân ta Diệp Chính - Phó Đại Học Sĩ của Nguyệt
Tâm quốc. Chỉ cần nữ nhân nhà họ Diệp, khi sinh ra ở giữa trán sẽ bẩm sinh có
một nốt chu sa. Nhưng đến lượt ta, thì lại là đóa chu sa phượng vĩ. Ta cũng vì
vậy nên mới bị Đại phu nhân nói là yêu nghiệt. Tìm cớ năm xưa đã đuổi mẹ con
ta khỏi phủ "

Mạc Vấn nhớ lại một vàu chuyện không vui trước kia, nên giọng cũng nhỏ hơn một
chút

" Đại phu nhân đó đúng là không có mắt, tiểu thư chúng ta vốn là điềm lành lại
bị nói là yêu nghiệt. Nhưng cũng may, vì vậy nên người mới về Ly phủ. huhuhu "

Ngọc Tâm nghe nàng kể thế cũng thúc thích đau lòng giùm nàng. Nàng cũng bất
cười, nàng còn thờ ơ chuyện này. Vậy mà Ngọc Tâm đã khóc rồi

" Nít đi, lớn rồi vẫn khóc vậy, muội đó "

Mạc Vấn thấy nàng thông cảm vì mình như thế nên cũng an ủi cười đùa vài
câu.Lại quay sang hỏi Ảnh Trúc

" Chuyện ở Diệp phủ ta bảo ngươi điều tra thế nào rồi "

" Bẩm tiểu thư, đúng là có chuyện quan trọng, sắp tới ở Nguyệt Tâm quốc cũng
diễn ra tuyển tú. Mà Diệp phó đại học sĩ vốn không có con gái. Như vậy mới nhớ
đến người, mấy ngày trước đã cho thủ hạ của mình đến Ngưu Gia thôn nhằm đón
người về phủ " Ảnh Trúc vốn là mật thám, khi nói chuyện có vẻ thâm tàng bất
lộ. Hơn nữa kể về Diệp Chính cũng hiện lên tia khinh bỉ

" Tuyển tú "

Mạc Vấn đọc lại hai chữ này, đột nhiên nàng nghĩ tới. Diệp Chính kia hại mẫu
thân nàng, không đáng làm phu quân, càng không đáng làm phụ thân của nàng.
Nhưng mà nhớ tới lời nói trước khi qua đời của mẫu thân

Người trên giường bệnh, sắc mặt vô cùng yếu ớt, vẫn nắm chặt tay nàng mà nói

" Nhớ, sau này khi con lớn lên, nhất định phải nhận tổ quy tông ... nhớ... con
phải... vào cửa Diệp gia " Nói xong câu đó, mẫu thân nàng liền tắt thở mà qua
đời

Nàng tự hỏi, sao người lại si tình như vậy chứ... nhưng giờ mới hiểu, tình yêu
khó mà buông được

" Ảnh Trúc, đột nhiên ta cũng muốn tham gia tuyển tú ở Nguyệt Tâm quốc. Ta nên
quay về một chuyến, dẫu sao khi mẫu thân ta còn sống. Người vẫn muốn ta nhận
tổ quy tông "

Mạc Vấn khẽ nhắm mắt lại, trong lòng hiện lên một tia suy nghĩ. Nàng muốn hiểu
trái tim Đế vương, nếu nàng không yêu được. Nàng muốn nhớ, muốn tương tư tưởng
niệm. Không hiểu sao, nàng đột nhiên muốn vào cung. Muốn thấy được trái tim
của Đế vương Nguyệt Tâm quốc kia

Thiên Dật, nếu như muội ở bên người khác... có phải huynh sẽ không đau lòng mà
còn vui vẻ chúc mừng muội. Liệu có hay không, huynh có thấy áy náy với muội
không

Ảnh Trúc và Ngọc Tâm hiểu ý của Mạc Vấn, là tiểu thư muốn vào cung

Mạc Vấn để cho Ngọc Tâm lui xuống, giữ một mình Ảnh Trúc ở lại

" Hai ta có tình chủ tớ không lâu, ta muố hỏi ngươi, có phải mọi hành động của
ta ngươi sẽ về báo cho sư phụ "

" Không ạ, quán chủ nói bên cạnh bảo về và làm việc cho người. Không hề nói
báo lại "

" Vậy lỡ như một ngày nào đó, sư phụ muốn ngươi giám sát ta, ngươi sẽ thế nào.
Trả lời cho ta "

" Sẽ không làm theo, vì bây giờ Ảnh Trúc là người của tiểu thư. Chỉ nhận lệnh
duy nhất tiểu thư "

" Tốt, sau này không nên vấn vương chủ cũ, chỉ cần nghe lệnh chủ mới toàn tâm
làm việc. Nếu ngươi hai lòng, ta sẽ không dùng ngươi. Ta đã nghi thì không
dùng, dùng rồi thì sẽ không nghi. Yên tâm, ta không bạc đãi ngươi. Được rồi,
ngươi cũng lui xuống đi "

Ảnh Trúc và Mạc Vấn cuối cùng cũng như thỏa hiệp xong. Mạc Vấn từ giờ mới yên
tân dùng Ảnh Trúc

Ảnh Trúc nhanh chóng lui xuống, trước khi đi vẫn không quên đóng cửa lại " Ket
"

Trong nháy mắt, căn phòng chỉ còn mình nàng. Rất cô độc,buồn bã, nhưng cũng
dám nghĩ mà thôi. Chẳng dám tâm sự cùng ai ...


Tình Ái Chốn Hậu Cung - Chương #4