Dật Đế


Người đăng: HoangMinhThu

Hắn đưa nàng xuống nui chơi, đó chính là trấn Thịnh Trạch, một trấn gần nhất ở
chân núi Bồng Lai đảo

Tối nay không phải dịp lễ gì, mà nơi đây thường có tập tục, ban đêm tránh cho
ma xui quỷ khiến, sẽ đóng cửa khồn ra ngoài

Chính vì thế, vả con đường khá rộng lớn chỉ Sở Thiên Dật và Ly Mạc Vấn sánh
vai nhau cùng đi

" Thiên Dật, muội có thể đưa ra điều ước năm nay với huynh không " Ly Mạc Vấn
bỗng nhiên dừng lại, thanh âm có chút nhỏ lại hơi chậm

Sở Thiên Dật cũng the vậy ngưng bước, nghe hết câu hỏi của nàng liền khẽ cười.
Năm nào sinh nhật nàng, ắn cũng cho nàng một điều ước. Năm nay sao có thể
ngoại lệ được chứ

Chăm chú nhìn nàng hồi lâu, hắn khẽ đáp
" Được, muội nói xem "

Ly Mạc Vấn xưa nay luôn hùng hông, nhưng không hiểu sao thời khác này có chút
cứng đơ. Lấy cả dũng khí ngần ấy năm trời, cuối cùng vẫn mở miệng nói

" Muội muốn hỏi huynh, huynh yêu Mạc vấn được không "

Lời thốt ra vẫn hổ thẹn, nành không nhìn thẳng mặt hắn. Mà ngược lại có hơi
cúi đầu

Còn Sở Thiên Dật trong nhất thời chẳng biết nói gì. Phải trả lời thế nào, hắn
không nỡ tổn thương nàng. Hắn liếc qua đôi mắt ủng đỏ như sắp khóc của nàng,
lại không đành lòng. Nhưng hắn không muốn trái với lương tâm. Cuối cùng hắn
vẫn là dứt khoát như vậy
" Xin lỗi muội Mạc Vấn, ta vẫn không yêu muội được. Nhưng trong lòng ta, muội
mãi mãi là muội muội quan trọng nhất. Sau này, ta vẫn sẽ là ca ca chăm sóc bảo
vệ muội cả đời "

" Muội hiểu rồi, muội vẫn là không tiến vào được trái tim của huynh. Xem như
muội chưa nói "
Ly Mạc Vấn dùng tay gạt đi giọt nước đang lăn trên má mình. Ngoảnh đầu chạy
như bay mà rời khỏi

Sở Thiên Dật không ngoảnh đầu lại, hắn sẽ không đuổi theo nàng. Hắn không cho
nàng tình yêu, nên không cần cho nàng hy vọng. Đau dài chi bằng đau ngắn, đau
khổ sau này chi bằng hiện tại dứt khoát

Đêm hôm đó, Ly Mạc Vấn trở về trước Sở Thiên Dật tầm nửa canh giờ

Sau khi chạy vào phòng, Ly Mạc Tâm như thoải mái mà ùa khóc một trận

Không cam tâm, nàng không cam tâm, sao Sở Thiên Dật lại không yêu nàng được
chứ. Nhớ sinh thần năm mười ba tuổi của nàng. Hắn cùng nàng nặn người tuyết
dưới đêm tuyết trắng

Sinh thần năm mười bốn tuổi của nàng, cùng hắn cầm tiêu hợp tấu dưới ánh trăng

Năm nay, thật ra nàng muốn múa cho hắn xem điệu Lạc Y mà nàng vừa học được.
Cũng không phải sư phụ dạy nàng, người là nam nhân sao dạy nàng vũ được chứ.
Nàng cất công đến chỗ Lục trưởng lão, cầu xin bà ấy dạy múa cho nàng. Nàng chỉ
học kĩ năng cơ bản, điệu múa lẫn động tác. Còn điệu Lạc Y, là nàng tìm trong
sách, cũng là tự nghĩ ra. Vốn muốn múa cho hắn xem, nhưng không có cơ hội.
Nàng vẫn không nhịn được, hỏi hắn câu đó

Ngồi trước bàn tràn điểm, vài giọt nước mắt lăn trên hai bên má trắng noãn của
nàng. Hai mắt nàng dần đỏ hoe lên, mặc dù vậy lại cảm thấy chính mình tà mị

Nàng khẽ dùng tay áp lên má chính mình. Thẩm nhũ : Nàng dung mạo động lòng
người, gia thế hiển hách. Là nữ nhân được sủng ái nhất Đại Vũ quốc. Cả kinh
thành Vũ Đô ai lại không ngưỡng mộ nàng. Cớ sao, Sở Thiên Dật, hắn lại không
hề yêu nàng

Nàng vọng tưởng, tưởng hắn có tình ý gì đó, dù là một phần. Nhưng không, không
hề có, chỉ là nàng suy nghĩ viễn vông

Sáng ngày hôm sau, Ly Mạc Vấn dậy hơi muộn. Khi nàng đi gặp sư phụ hỏi xem hôm
nay học thú gì. Nàng mới thấy sư phụ một mình trong Ngạn đình gần bờ hồ. Thấy
người đứng trầm ngâm ở đó, Ly Mạc Tâm liền qua chào hỏi

" Đồ nhi thỉnh an sư phụ "
Phong tục của Đại Vũ quốc chính là thỉnh an hay hay lễ không phải chấp tay
trước ngực. Không phải nhún người hay vịn tay ngang eo gì đó. Mà là hai tay
vắt chéo trước ngực, cúi đầu. Mà nếu như gặp thân phận lớn hơn nên vắt chéo
hai tay. Tuy nhiên hiện giờ, luận thân phận Ly Mạc Vấn cao hơn. Nhưng vì quan
hệ sư đồ, nàng chỉ vắt chéo một tay. Âm thanh nghe như gió mùa hạ

" Con đừng thỉnh an gì đó với ta, sao ta dám nhận chứ. Dù gì từ nay con không
cần thỉnh an ta nữa "
Bồng Lai Huyêng khẽ nói, sau đó quay người lại. Đôi mắt chăm chú nhìn Ly Mạc
Vấn. Một hồi sau lại nói tiếp
" Con biết không, Hoàng thượng đột nhiên bệnh nặng. Đại hoàng tử và Nhị hoàng
tử đã gấp rúc rời khỏi Bồng Lai đảo từ sáng sớm rồi. Cho nên, lát nữa con cũng
nên rời khỏi Bồng Lai. Nhưng mà tuy con không ở đây, nhưng mãi là đệ tử Bồng
Lai. Ba người các con, là đệ tử xuất sắc ở đây, mãi là như vậy "

Bồng Lai Huyền giọng trầm xuống, khẽ đưa tay sờ nhẫn ngọc lấp lãnh trên ngón
út của mình

" Sư phụ à, con đi rồi, Bồng Lai này sẽ rất chán đây " Ly Mạc Vấn dường như
quên chuyện tối qua. Dù sao Hoàng thượng xem nàng như con gái. Nàng cũng nên
về dự tang lễ

" Con cảm thấy, trong chuyện tình yêu có nên dựa vào thân phạn hay không "
Bồng Lai Huyền nhướn mi lên, miệng vẫn tươi cười

LY Mạc Vân nghe vậy trầm mặc một lúc rồi cubg gật đầu

" Con biết không, trong lòng Thiên Dật đã có ý trung nhân. Con không nên tự
làm khổ bản thân, hai con đều là đồ nhi của ta. Ta không mong hai con có xích
mích hiểu lầm, thậm chí vì yêu sinh hận. Buông được nên buông. Ta nói đến đây
chắc con cũng hiểu " Bông Lai Huyền thở dài sau đó lắc đầu một cái

" Mạc Vấn cẩn tuân lời dạy của sư phụ " Ly Mạc Vấn khẽ cúi đầu, cố gắng gượng
cười. Mặc dù nói không cam tâm, nhưng nàng cũng không muốn, một ngày nào đó
như sư phụ nói. Nàng và Sở Thiên Dật vì yêu sinh hận

" Nhẫn ngọc này mang bên người không chỉ tăng thể lực, giúp luyện công tốt. Mà
con tránh độc, công dụng của nó không hêg kém Thiên Sơn Tuyết Liên. Tặng cho
con, sau này bảo trọng " Bồng Lai Huyền tháo chiếc nhẫn ngọc ra, tiến vài bước
đi đến gần. Sau đó trao chiếc nhẫn tận tay Ly Mạc Vấn

Bồng Lai Huyền vẫn không nói gì, chậm rãi cất bước rời đi

Còn Ly Mạc Vấn vẫn không hiểu. Nhẫn ngọc này quý giá như thế sư phụ tặng nàng.
Nàng thật biết nên hồi báo sư phụ cái gì

Vả lại, ân tình ba năm qua nàng vẫn không biết nên cảm tạ thế nào. Nhờ có sư
phụ, mới có được Ly Mạc Vấn như hôm nay. Bao sự dạy dỗ của sư phụ, bao sự dốc
tâm đào tạo

Không nghĩ nhiều nũa, Mạc Vấn nhanh chóng về phòng thu dọn đồ đạc, khẩn trương
rời khỏi Bồng Lai. Bởi thời gian gấp rúc, các sư huynh đệ đồng môn còn chưa
biết chuyện nàng rời khỏi

Dưới chân núi, Mạc Vấn mang tay nải bên mình. Cước bọi mặc dù gấp nhưng cũng
không đi quá nhanh

Cảm nhận được phía sau có người, Mạc Vấn giật mình quay đầu lại

Quả nhiên, một nữ tử một thân lam y không quá cầu kì. Dung mạo xem như cũng là
vài phần tư sắc

Nàng ta vắt chéo hai tay trước ngực, vừa cúi đầu vừa nói

" Quận chúa, nô tỳ là mật thám của Bồng Lai đảo. Được quán chủ phái đến bảo vệ
an nguy của ngừi "

Nghe xong mấy lời này nàng cảm thấy buồn cười. Võ công của nàng như vậy, ai có
thể hại đây. Vậy mà sư phụ vẫn phái mật thám theo nàng. Vẫn là người lo sợ
chuyện nàng sinh hận với Sở Thiên Dật. Nhưng thêm một trợ thủ làm việc, không
phải tốt sao. Néu sư phụ đã đưa đến, vậy nàng nhận

" Ngươi tên gì "

Mạc Vấn liếc mắt nhìn nàng ta, cung thầm đánh giá nàng ta

" Nô tì tên Ảnh Trúc "

....

Cuộc đối thoại như thế, tóm lại Ly Mạc Vẫn vẫn thu nhận nàng ta. Mang theo bên
mình mà hồi kinh

Lại mười ngày đường, nàng cùng Ảnh Trúc đã vào được tới kinh thành

Nhưng sự việc không như nàng nghĩ, sao lại như thế, sao lại có chuyện như vậy

Thì ra đêm đó Sở Thiên Dật sau khi về chỉ để nói lời tạm biệt với sư phụ. Hắn
cùng Sở Thiên Kinh rời đi trong đêm. Không phải rạng sáng hôm sau

Nàng không muốn đi xe ngựa, lại không thích cưỡi ngựa. Nên đành đi bộ, cứ nghĩ
về kịp dự tang lễ. Nhưng nào ngờ, qua cả rồi

Tiên đế băng hà, lễ tang diễn ra long trọng nhưng chỉ kéo dài một ngày. Sau đó
đưa vào Thái miếu chôn cất

Làm nhanh như vậy, là ý của Sở Thiên Dật, hắn không muốn nàng xuất hiện trong
tang lễ. Đặc biệt là lúc hắn đăng cơ. Nên hắn đã mượn Bạch Long Mã của sư phụ,
ngựa đó đi nhanh hơn ngựa thường, ngày đi tới ngàn dặm. Dĩ nhiên đến trước
nàng thật lâu, chắc cõ lẽ tầm tám ngày. Hắn đi chỉ hai ngày đã tới kinh thành

Bởi khi Tiên Hoàng nhập thổ, lập tức đọc chiếu chỉ. Tóm lại là Sở Thiên Dật kế
thừa đại ngiệp. Còn Ly gia, vẫn phải tiếp tục phò tá Tân đế

Đại Vũ quỗ năm thứ 127, ngày 8-9, Tân đế Sở Thiên Dật đăng cơ. Hiệu là Dật đế,
ngoài ra, trong lễ đăng cơ hắn tuyên chiếu lập hậu

Mà hoàng hậu, không phải Hinh Phàm quận chúa như ý của toàn thể Đại Vũ. Mà lại
là một nữ tử nhân gian không rõ lai lịch

Đại thần đồng lòng phản đối, nhưng Sở Thiên Dật lại dùng tánh mạng bảo vệ nàng
ta. Còn nói qua một câu

" Trẫm có thể không cần giang sơn, nhưng không thể mất Ngọc Nhu "
Lời vậy nói ra, đại thần nào phản đối, chả phải là ép Tân đế thoái vị hay sao.
Bọn họ đành không quản chuyện nhà Đế vương nữa

Nhưng lại qua ngày sau, cửu cửu nàng vì thương tâm cho cái chết của Tiên
hoàng. Ông qua đời, mợ của nàng vì thế đau lòng quá độ. Trong ngày hôm ấy, cả
Tể tướng và Tể tướng phu nhân qua đời. Tể tướng phủ như bi thương hiu quạnh

Tang lễ lại diễn ra trong kinh thành, không thể bì với tang lễ của Tiên hoàng
nhưng cũng rất trang trọng

Dật đế hạ chiếu chỉ, phong Ly Khâm cũng chính là cửu cửu nàng làm Họi Quốc Đại
Thần

Còn mặt khác, để biểu ca, cũng là trưởng tử duy nhất của cửu cửu thành Tể
tướng, kế thừa nghiệp cha

.....

Bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, bảo sao nàng không buồn, không bi ai

Sở Thiên Dật, rốt cuộc nữ nhân kia là thần thánh phương nào. Có hơn được nàng
không, có tốt hơn nàng không

Bao nhiêu câu hỏi đặt ra, cũng chỉ mình nàng trả lời

Thật ra ngày nàng vào kinh, cũng không cần dự tang lễ của cửu cửu và mợ, bởi
đã qua trước khi nàng về hai ngày

Mạc Vấn bước chân vào của phủ, theo sau còn có Ảnh Trúc. Đi vào, thấy trong
nhà mọi thứ đều có màu trắng. Lòng không khỏi đau xót

Nàng chưa đượ gặp cữu cữu và mợ lần cuối...

Nàng đi đếnthuw phòng của biểu ca, giờ đã là Tể tướng

Nàng từ nhỏ cũng đã rất thân với biểu ca, hắn cũng như Sở Thiên Dật hay Sở
Thiên Kinh bảo bọc yêu thương người muội muọi này

" Ret " Của thư phòng được mở toang ra, nữ nhân một thân bạch y, dung nhan có
vẻ u sầu xuất hiện trước mặt Ly Phong

Ly Phong đang xem công văn trên bàn liền bỏ xuống, vui vẻ chào hỏi nàng
" Biểu muội về là tốt rồi, phụ mẫu đã qua đời. Hiện tại phủ này rộng lớn chỉ
có hai huynh muội ta. Sau này chúng ta tựa nhau mà sống "

Lời mà Ly Phong nói ra đều là thật lòng. Hiện tại, người thân của hắn chỉ còn
người biểu muội này mà thôi

" Biểu ca, dạo hoa viên cùng muội một lát, được không "

Mạc Vấn nhỏ giọng nhìn hắn, Ly Phong nghe thế cũng thuận theo gật đầu

Mạc Vấn rời khỏi phòng trước, kế theo Ly Phong cũng đến hoa viên trong phủ


Tình Ái Chốn Hậu Cung - Chương #2