Thị Tẩm Phong Ba - Diệp Quý Cơ


Người đăng: HoangMinhThu

Đức phi hầu hạ bên cạnh luôn bày ra bộ dạng ôn nhu tinh ý. Phụ thân của Đức
phi là Hộ quốc đại tướng quân. Mà vị đại tướng quân này, cũng là võ sư của
Hiên đế. Khi Hộ quốc đại tướng quân mất, Hiên đế lấy nàng làm thứ phi. Sau này
khi đăng cơ liền phong làm Đức phi. Nguyên nhân cũng vì gia đình nàng ta điêu
tàn suy sụp. Hiên đế làm vậy cũng chỉ xem như bù đắp cho công thần

Tứ phi không ai cai quản, mặc kệ là Đức phi hay là Hiền phi, đều có thể tiến
thêm một bước, nếu như vậy, Đức phi sao có thể không nóng vội giành chiến
thắng được? Dù sao khác biệt vẫn rất lớn, Đại hoàng tử là con của Tuệ Mẫn
hoàng hậu. Nhị hoàng tử lại là con của một thiếp thất sở sinh, nhưng từ nhỏ đã
được nuôi dưới tên của Hiền phi. Chung quy, Tiên hoàng năm xưa cũng từng nói,
nhị hoàng tử là con của Hiền phi

Đức phi ở một bên suy nghĩ

Mặc dù phải đề phòng nàng ta, nhưng tạm thời cũng không gây ra e ngại gì.

Mặc dù nói như thế, nhưng nàng vẫn nhớ kĩ Diệp Uyển Vấn

Tiểu Lâm Tử bên cạnh Thái Hậu từ bên ngoài đi vào, thỉnh an Thái Hậu và Đức
phi.

"Chuyện gì?"

"Bẩm Thái Hậu nương nương, Hoàng thượng có chỉ, Vân Tu nghi thăng làm tòng tứ
phẩm quý cơ ."

Phật châu trên tay Cảnh Nhân Thái Hậu dừng lại, mỉm cười gật đầu: "Nên làm như
vậy."

Đức phi hạ thấp mi xuống, buổi sáng nàng cũng thấy hơi kỳ quái, vì sao Vân Vũ
Di này sau khi thị tẩm không được ban thưởng. Như vậy xem ra, sợ là hoàng
thượng bận lâm triều, cho nên chưa ban thưởng, giữa trưa tin tức Diệp lương
nghi thị tẩm vừa mới truyền ra, Hoàng thượng liền cho Vân Vũ Di một viên Định
Tâm Hoàn.

Mới lấy được ân trạch liên thăng hai cấp, Đức phi vốn đã biết, Vân Vũ Di này
mới là uy hiếp lớn. Dù sao nàng ta là muội muội của Tuệ Mẫn hoàng hậu. Vân gia
lại là gia thế hiển hách, cùng với Minh gia, Tuần gia, chính là tam đại thế
phiệt của Nguyệt Tâm quốc. Nhưng cũng may, Tuần gia con gái chưa đủ tuổi, nếu
không lại thêm một phiền phức

Nhưng thái độ của Cảnh Nhân Thái Hậu cũng khiến người ta phải suy nghĩ. Trong
lòng Đức phi có chút oán hận, nhưng vẫn giữ hình tượng ôn hòa tươi cười.

Mọi người trong cung nghe thấy tối nay Diệp lương nghi sẽ thị tẩm, mà Vân tu
nghi cũng thăng hai cấp thành Vân quý cơ. Đều hâm mộ lại ghen tỵ.

Bên này tại Lan Tâm điện

Hiền phi thì ném ly trà.

Hai người mặc dù không đến mức người sống kẻ chết, nhưng cũng là ngươi tới ta
đi tranh đấu rất kịch liệt.

Mặc kệ như thế nào, Diệp lương nghi trong Cẩn Du các vẫn không có động tĩnh
gì.

Hôm nay đại sự của nàng chính là thị tẩm, còn lại, tạm thời cũng không quan
trọng.

"Tiểu Chất Tử, ta không nhớ là đã sai ngươi đi thăm dò những thứ vô dụng này."
Giọng nói của nàng lạnh nhạt lại có chút kiêu ngạo.

Tiểu Chất Tử sửng sốt một chút, vội vàng dập đầu, luôn miệng cầu xin tha thứ.

"Ta không thích người bên cạnh tự làm chủ. Đi xuống đi, ta không hy vọng có
lần sau."

Tiểu Chất Tử thức thời rời đi.

Phi tần lần đầu, đều muốn đến Dưỡng Tâm điện chỗ ở của Hoàng thượng . Cái này
cũng không có bất kỳ trường hợp ngoại lệ nào. Nhưng sau đó là Dưỡng Tâm điện
hay là tẩm điện của mình, cái này thì không thể nói trước, phải dựa vào tâm
tình của Hoàng Đế.

Mấy cung nữ ma ma đã chuẩn bị xong nước, Ngọc Tâm cung kính cúi đầu: "Chủ tử,
nước nóng đã chuẩn bị xong, xin chủ tử vào bên trong tắm rửa." Mặc dù Ngọc Tâm
nhìn vẫn như ngày thường, nhưng trong giọng nói cũng có mấy phần hưng phấn.

Mấy cung nữ còn lại cũng đều như vậy, vui mừng ra mặt.

"Mọi việc phải kiềm chế một chút, quá mức lộ liễu, để người ta bắt được cái
chuôi, dù là ta cũng chưa chắc có thể cứu người." Mấy người này mặc dù cũng
được cho là trung thành, nhưng nàng cũng phải kịp thời nhắc nhở mấy người. Các
ngươi lui ra đi "

Mấy người này lập tức điều chỉnh vẻ mặt của mình, quy củ nói: "Nô tỳ đã hiểu."

Mấy cung nữ này lập tức lui ra
Ngọc Tâm hầu hạ Uyển Vấn cởi áo ngoài, nhưng thấy trong nước nóng có thả cánh
hoa hồng, mùi hoa hồng tỏa ra thơm ngào ngạt.

Uyển Vấn hít thật sâu mùi thơm ngào ngạt trong không khí, bước vào trong thùng
gỗ.

Ngọc Tâm và Ảnh Trúc vội vàng đi qua phục vụ.

"Chủ tử, trang sức và váy phải phối hợp với nhau, người muốn chọn kiểu nào ạ?"
Ảnh Trúc khéo tay.

Nhưng ưu điểm của Ảnh Trúc cũng không phải ở phương diện này

Diệp Uyển Vấn nhìn mình đoan trang trong gương, khẽ mỉm cười. Tay ngọc sờ sờ
lên đóa phượng vĩ ở giữa trán

Bây giờ nàng đã không còn như ngày xưa, mặc kệ trong lòng cảm thấy không
thích, khó chịu, nàng cũng sẽ không biểu hiện ra mặt, nên nhìn bề ngoài, Uyển
Vấn luôn tươi cười rạng rỡ. Đúng, nếu đã vào cung này thì mọi chuyện đều đã
lường trước được

" Tiểu thư, người còn muốn tiếp tục sao " Ảnh Trúc hỏi

" Vậy Ảnh Trúc, muội nghĩ ra dễ bỏ cuộc sao, ta đã muốn dùng thân phận Diệp
Uyển Vấn để vinh quang cả đời, chả lẽ giờ rời khỏi. Ta còn muốn lấy được trái
tim của Hiên đế, muốn có được hậu vị của Nguyệt Tâm quốc. Ta còn muốn... khiến
cho Sở Thiên Dật phải hối hận " Diệp Uyển Vấn lạnh nhạt đáp

" Nhưng Ảnh Trúc nói không sai, người, ai da tiểu thư à, người muốn hậu vị có
thể trực tiếp nói với Hiếu Gia Thái Hậu mà. Cần gì ở đây khổ sở vậy chớ " Ngọc
Tâm ở một bên đưa mắt nhìn Ảnh Trúc sau đó phụ họa

" Ta không muốn cướp hậu vị của Mã Ngọc Nhu, cũng không muốn khiến Thiên Dật
khó xử. Ta đang muốn, thoải mái cho lòng ta " Diệp Uyển Vấn cười nhạt nói

" Ngọc Tâm, bối lên gọn gàng, dùng chiếc lược lưu ly vấn lên là được rồi. Và
cả lấy bộ y phục Bích Hải Nghênh Hoa "

Hai đại cung nữ đều gật đầu, ngay sau đó liền nhu thuận nghe theo.

Vấn tóc xong, Ngọc Tâm lại dùng lược lưu ly kia cài lên chính giữa.

Vấn là nhàn nhã thanh lệ như mọi khi

"Đừng trang điểm cho ta, làm đơn giản thôi là được rồi."

Hai người dĩ nhiên là không hiểu ý tưởng của nương nương mình, Ngọc Tâm và Ảnh
Trúc đều nhắc nhở Uyển Vấn, nhưng Uyển Vấn chỉ mỉm cười không thay đổi chủ ý
.

Mặc dù như vậy, nàng lại thoa một chút dầu thơm hoa hồng.

Ngay lúc kiệu đến đón người, Diệp Uyển Vấn khoác một thân áo choàng mỏng mà
mấy ngày nữa có chút lạnh mới có thể dùng, không chỉ có như thế, ngay cả mũ
của áo choàng cũng đội lên, làm cho người khác nhìn không rõ trang phục của
nàng.

Dù sao cũng không thể trách Diệp Uyển Vấn, váy Bích Hải Xuân Hoa này tuy đẹp,
nhưng có chút lộ liễu, gần như lộ một nửa, mà váy này của vương triều này lại
là sa mỏng, dĩ nhiên là khiến người nhộn nhạo.

Uyển Vấn phủ thêm áo choàng, không để lộ ra bên ngoài, mặc dù có chút nóng,
nhưng cũng rất trang nghiêm.

Lần này theo kiệu đi đón người, chính là Triệu Đức Phúc.

Diệp Uyển Vấn đối với hai người Triệu Đức Toàn Triệu Đức Phúc này tin tưởng
rất nhiều . Bởi vì nàng biết, bọn họ sẽ không phản bội Hoàng thượng, nếu như
không phải là Hoàng thượng đồng ý, bọn họ tất nhiên sẽ bảo vệ nàng chu toàn.

Sắc mặt Uyển Vấn có chút ưu sầu hơn thường ngày. Lòng bàn tay siết chặt trong
tay áo, Sở Thiên Dật, chàng sẽ hối hận. Bởi vì ta cả đời này cũng không thể
trao ta cho chàng. Không phải ta không muốn, là chàng không cho ta cơ hội.
Trong Dưỡng Tâm điện, mà lúc này giường trong nội điện cũng chỉ có mình nàng
ngồi. Nàng cũng đã ngồi hai canh giờ. Vậy nên cũng không bạc đãi mình, nhẹ
nhàng hoạt động tay chân.

"Cọt kẹt. . . . . ." Tiếng đẩy cửa.

Uyển Vấn nhìn lên, hoàng bào sáng loáng đập vào mắt, người vừa tới không phải
là Hoàng Đế thì là ai.

"Nô tì gặp qua Hoàng thượng . Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."

"Đứng lên đi." Giọng nói lạnh nhạt.

"Tạ Hoàng thượng." Cũng không ngẩng đầu, nàng đứng bên cạnh giường, tay để
chồng lên nhau, chà xát bàn tay nhỏ bé có chút đỏ ửng.

Mà lúc này Hiên đế cũng tỉ mỉ quan sát nàng: "Ngẩng đầu để ta xem thử."

Thấy nàng ngẩng đầu lên, lại nhìn mình chăm chú, mặt Hiên Đế không chút thay
đổi.

Mặt nàng tinh xảo, theo lý thuyết nên là một cô gái thanh thuần, chẳng qua đóa
phượng vũ giữa trán thật có vẻ mị hoặc quyến rũ. Một ột bộ sa y màu xanh nhạt
làm nổi bật khuôn mặt mê người của nàng.

Trong nhóm tú nữ này, nàng cũng xem như là vừa tuổi, nhưng, ánh mắt Cảnh Đế
dừng lại trên ngực nàng, trái lại vô cùng đẫy đà, làm cho người ta thèm nhỏ
dãi. Không biết tại sao, Hiên Đế lại nghĩ đến cái từ này.

Trang phục hôm nay của nàng rất nhàn nhã, có thể nói là thanh lệ thì đúng hơn.
Đúng là khiến hắn có chút tâm tư

Làm cho người ta sủng ái, cho tới bây giờ cũng không tính là cái gì, nhưng ở
bên cạnh, bản thân nàng cũng có phúc để hưởng.

" Diệp lương nghi thật sự là kiều mị. Nhưng với màu sắc này. . . . . ." Hắn
cũng không nói tiếp, mà lại nâng bím tóc của nàng lên, quấn quanh đầu ngón
tay.

" Uyển Vấn xưa nay luôn thích thanh lệ thoát tục như thế ." Nàng cười khả ái
đáp

Thân hình mềm mại không xương của nàng lại gần trên người hắn, giống như không
có chút hơi sức nào.

" Diệp Uyển Vấn, nghe nói nàng từ nhỏ sống ở nông thôn nhỉ ?" Hiên Đế nhìn
người đẹp trong ngực, cúi đầu xuống, thoáng ngửi thấy mùi hoa trên người nàng.

" Đúng vậy ạ, bởi mẫu thân nô tỳ chỉ là tiểu thiếp nhỏ nhoi. Nếu không phải
phụ thân không có con cái để tuyển tú. Uyển Vấn vẫn còn ở nông thoin ." Nàng
vâng một tiếng, từ từ giải thích, càng làm như quyến rũ người. Tay Cảnh Đế bắt
đầu không yên, trên dưới dao động.

"Diệp khanh đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm viện, không ngờ hắn lại đối xử với con
cái thế này. Trẫm sau này sẽ thay nàng trút giận " Hắn cúi người bắt đầu hôn
nàng.

Tay ngọc thon thon quấn lên eo của hắn: " Uyển Vấn không cần người giúp Uyển
Vấn hả giận đâu, thật mà "
Diệp Uyển Vấn khả ái nói, dù sao muốn trả thù, Diệp Chính còn phải nhờ hắn
sao. Lẽ nào Ly gia không đả nổi Diệp gia nhỏ bé à

Gượng cười, nàng phải gượng cười, không được nghĩ đến hắn. Phải giữ nguyên
trạng thái hiện tại, không thể để lộ sự nhẫn nhịn. Nàng không thể biểu hiện ra
ngoài, nhưng sao lúc này. Thâm tâm nàng lại nghĩ đến hắn, Sở Thiên Dật. Đã nói
không nghĩ đến, nhưng sao vẫn không quên

Thấy nàng trả lời tự nhiên, đã mất chút khẩn trương lúc đầu. Cảnh Đế tâm tình
vui vẻ, tay tuột xuống, vỗ mông nàng.

"Tiểu yêu tinh, Diệp gia là dòng dõi thư hương, sao lại nuôi được một tiểu yêu
tinh quyến rũ như nàng."

"Hoàng thượng không thích?" Trong giọng nói của nàng có chút uất ức, chẳng qua
là cái miệng nhỏ nhắn đang hà hơi trên cổ hắn. Đáy mắt dù không biểu hiện bên
ngoài nhưng vẫn muôn nuốt trọn hắn. Nàng muốn dày vò hắn, muốn dàu vì bậc đế
vương như hắn. Nếu nàng không có được Sở Thiên Dật, thì cũng phải chiếm hữu
được Cảnh Ngự Hiên. Nàng còn muốn, muốn dày vì Cảnh Ngự Hiên hắn. Muốn Cảnh
Ngự phải cúi đầu phục tùng cam tâm tình nguyện yêu nàng. Như thế những gì nàng
bỏ ra hôm nay, mới thật thích đáng

Cúi đầu hung hăng cắn cổ nàng, nàng đau kêu thành tiếng. Chọc cho Hoàng Đế đại
nhân cười thành thích thú.

"Thích, thích chết con hồ ly quyến rũ là nàng rồi, hầu hạ trẫm đi ngủ." Hắn
dây dưa trên người nàng, lại để nàng thay y phục cho hắn.

Lúc này Uyển Vấn cũng không giống như nữ tử đoan trang, quy củ, nàng cười tươi
như hoa, vừa cởi y phục của hắn, vừa quyến rũ hắn, ngón tay khẽ lướt qua lồng
ngực hắn, một bộ dáng mị hoặc.

Phải nói điệu bộ lần này của Diệp Uyến Vấn rất hợp với tâm ý của Hiên Đế, tất
cả các nữ tử vào cung đều là đại gia khuê tú, trên giường đều ôn nhu ngoan
ngoãn, cũng có những nữ tử mị hoặc, nhưng lần đầu hầu hạ lại lớn mật như Diệp
Uyển Vấn, đúng là có một không hai.

Nhưng nếu nói nàng phải chịu loại huấn luyện đặc thù gì, Hiên Đế cũng không
tin, chỉ từ sự khẩn trương của nàng lúc đầu, về sau tuy to gan hơn nhưng ánh
mắt lại ngượng ngùng có thể thấy, chưa chắc nàng đã biết nhiều.

Nếu nàng muốn lấy sắc quyến rũ hắn, thân làm Hoàng Đế hắn cũng sẽ không bạc
đãi chính bản thân mình.

Ôm lấy Diệp Uyển Vấn, làm nàng kinh hô một tiếng, hắn bỗng dưng ném nàng lên
trên giường, đầu tiên là âm thanh y phục bị xé rách, tiếp theo đó là liều
mạng đẩy vào. . . . ..

Một lát sau, liền nghe tiếng thở khẽ từ trong phòng truyền ra. . . . ..

Rất lâu, Hiên Đế ôm Uyển Vấ, lúc này búi tóc của Uyển Vấn đã phủ xuống dài
trên giường, lẫn lộn với dấu tay hồng ngân ngang dọc khắp cơ thể. Mà cánh hoa
hồng trên đầu đã trải khắp giường.

"Mỹ nhân thật khiến cho người ta say đắm cơ mà "
Mặc dù Diệp Uyển Vấn là mị hoặc động lòng người, nhưng đến thời điểm mấu chốt,
nàng cũng không biết nhiều như vậy, ngược lại là bộ dáng bé nhỏ mặc cho người
ta đả kích.

Điều này làm cho Hiên Đế thêm thoải mái.

Nhớ tới tư vị mới vừa rồi kia, Hiên Đế trong lúc bất chợt đã cảm thấy, nữ tử
này quả nhiên là báu vật thuộc sở hữu của mình.

Uyển Vấn kia chẳng phải người không hiểu chuyện, vốn chưa từng hầu hạ ak

Cảnh đế thấy loại dáng dấp trẻ con này của nàng, nở nụ cườitrầm thấp, trái lại
phương diện này của Diệp lương nghi hiểu chuyện. Coi phẩm cấp của nàng thật
không có đạo lý tuyên bố rõ ràng ở lại điện này nghỉ ngơi.

“ Triệu Đức Toàn, đến trong cung Diệp lương nghi chuẩn bị một bộ y phục hônhf
nhạt cho nàng.”

Triệu Đức Toàn cũng không vào phòng, cung kính đáp: “Nô tài tuân chỉ.”

Triệu Đức Toàn làm việc hết sức, thời gian không đầy một lát liền mang bộ váy
hồng nhạt, sau đó còn cung kính lui ra ngoài.

Uyển Vấn kiên cường chống đỡ thân thể không khoẻ, tự mình đứng dậy xử lý.

Cảnh đế vẫn chưa mở miệng giữ người.

Nhiều năm như vậy, mặc kệ sủng ái bao nhiêu phi tử, Hiên đế trước giờ cũng
không ngủ say bên cạnh các nàng, điểm ấy Uyển Vấn đã nghe nói, cho nên nàng
không hề khiêu chiến cực hạn này, tính tình nàng có thể nóng nẩy, có thể ương
ngạnh, nhưng không thể không có quy củ, mặc kệ là quy củ gì, nàng nhất định
phải tuân thủ.

“Trở về nên dưỡng tốt vài ngày.” Hiên đế mở miệng, đồng thời ngồi dậy.

Thấy hắn vậy mà đứng dậy, Uyển Vấn cũng không có tự mình đa tình đi cho rằng
hắn là muốn tiễn nàng, sau điện phòng ngủ của Hiên đế này là ôn tuyền (suối
nước nóng) tự nhiên, sau khi vui vẻ xong, thói quen của hắn là ngâm nước một
chút

“Nô tỳ hiểu rồi, đa tạ hoàng thượng quan tâm.” Lúc này ngược lại nàng hoàn
toàn thu hồi kiều mị vừa rồi, chẳng qua vẻ mặt bị người hung hăng “Khi dễ” kia
dáng dấp quá đáng thương vẫn là khiến người ta động lòng.

Hiên đế vừa lòng gật đầu.

Ngồi kiệu trên đường đi trở về, Tịch Nguyệt lau mặt một phen, khoé miệng hiện
lên một tia cười lạnh. Sở Thiên Dật, Sở Thiên Dật, ba chữ này lặp đi lặp lại
trong đầu nàng không dứt

Lời nói của Hiên đế vừa rồi coi như là rõ ràng, nghỉ ngơi thêm vài ngày, đã
nói lên, mấy ngày nay sẽ không gọi nàng thị tẩm nữa, nàng chậm rãi nhắm hai
mắt. Cũng tốt, mặc kệ thị tẩm hay không không quan trọng. Thu được tâm của
hắn, muốn gì chẳng được

Lúc trở về Ngọc Tâm đã chuẩn bị tốt nước ấm, chôn mình thật sâu trong nước,
Uyển Vấn nói không được chút trống rỗng kia trong lòng mình rốt cục là gì.

Kì thật, nàng không nói nhưng Ngọc Tâm và Ảnh Trúc đều hiểu rõ. Biết tâm trạng
nàng không vui nên cũng không nói nhiều.

Có thể tưởng tượng đến người đàn ông kia, người đàn ông tôn quý của Nguyệt Tâm
quốc, Uyển Vấn thật không có biện pháp yêu. Đã từng, nàng thương một người như
thế, kết quả lại phát hiện, hắn thì lý trí, lạnh lùng nhưng chỉ yêu nữ nhân
của hắn. Hoàng đế sẽ không dành tình yêu cho nữ nhân mà hắn không thích. Cũng
như Sở Thiên Dật sẽ không thể yêu nàng, bởi hắn đã có nữ nhân hắn yêu. Người
mà hắn bất chấp thân phận, bất chấp phản đối của triều thần, cuối cùng cũng có
thể lập nàng ta làm hậu. Còn nàng, nàng cũng muốn, dù không phải Sở Thiên Dật
cũng không sao. Cảnh Ngự Hiên

Nàng để tay trên bụng dưới, chìm xuống đáy nước, trên mặt, nói không rõ là
nước hay là nước mắt.

Nàng cố hết sức muốn quên sự tình, dường như luôn luôn sẽ càng ngày càng rõ
ràng…

Ở nơi xa lạ vốn không thuộc về nàng này, nàng phải thật nỗ lực, nỗ lực để có
hậu vị kia. Nghĩ tới trong trắng bản thân, nếu như nàng không có được thứ mình
muốn. Nàng thật không cam tâm

“Chủ tử, chủ tử…” Ảnh Trúc thấy Diệp Uyển Vấn chìm xuống đáy nước, hoảng hốt
đến vội vã xông qua đây.

“Ta không sao.” Nàng ngoi lên mặt nước, sắc mặt có chút tái nhợt. “Hầu hạ ta
đứng lên đi.”

Trong mắt Ảnh Trúc tất cả đều là lo lắng, vội vàng nâng Diệp Uyển Vấn dậy,
muốn nói lại thôi.

Một đêm này, Diệp Uyển Vấn ngủ cũng không an ổn. Nghĩ đến tình cảm dành cho Sở
Thiên Dật, lại nghĩ đến ngày nàng vừa vào kinh lại nhận liên tục những tin
kia. Nghĩ đến Thiên Dật, Mã Ngọc Nhu,...nghĩ đến chuyện vừa rồi với Hiên đế

“A…”

Ngọc Tâm nghe thấy âm thanh Diệp Uyển Vấn, khẩn trương hoảng hốt tiến vào
phòng trong.

“Chủ tử, người làm sao vậy?” Ngọc Tâm nhấc lên màn trướng, đỡ Diệp Uyển Vấn.

Liếc mắt nhìn Ngọc Tâm, vừa nhìn cửa sổ, trời đã sáng choang. Vậy cũng may mà
không có hoàng hậu, nàng không cần thỉnh an mỗi ngày, bằng không chuyện canh
giờ này nàng còn nghỉ ngơi, sợ là phạm phải vào kiêng kỵ

“Ta gặp ác mộng, không sao, hầu hạ ta dậy đi.”

Uyển Vấn thu dọn toàn bộ thỏa đáng, nhìn xem canh giờ, cũng đã khuya rồi.

Sáng nay Ngọc Tâm liền thức Uyển Vấn dậy sớm, kín đáo che đi vết thâm mờ nhạt
trên dung mạo của nàng. Lại nghe Ảnh Trúc nói một vài điều làm nàng thấy hơi
kì qoặc. Ngọc tiệp dư, không phải bình thường, rất đỗi không bình thường. Đêm
qua Ảnh Trúc vốn muốn tranh thủ đi điều tra một vài phi tần trong hậu cung.
Kết quả khi đi ngang qua Tinh Khắc điện. Chính là vô tình nhìn thấy Ngọc tiệp
dư cùng với một hắc y nhân đang nói chuyện. Sau đó hắc y nhân kia rời khỏi,
Ảnh Trúc không quen địa hình trong cung liền không dám tùy tiện đuổi theo. Lại
nói tâm trạng hôm qua của nàng không được vui nên mới không nói. Sáng sớm nay
mới kể cho nàng

Chủ điện Tinh Khắc điện

Uyển Vấn cùng với Ảnh Trúc đi vào thỉnh an Ngọc tiệp dư

Thật không ngờ Diệp Uyển Vấn này cũng không có ỷ sủng mà kiêu, ngược lại là
cung kính qua đây thỉnh an. Sắc mặt Ngọc Tiệp dư hơi dễ nhìn chút.

“Muội muội đứng dậy đi, đây là lần đầu nhận ân sủng, thân thể lúc này đúng là
mệt mỏi yếu đuối. Sáng sớm muội đây còn sang đây thỉnh an, khiến cho trong
lòng tỷ tỷ này thật là áy náy.”

“Tỷ tỷ giễu cợt muội muội rồi. Hầu hạ hoàng thượng tốt, là tỷ muội chúng ta
nên làm.” Tuy là nàng nói như vậy, nhưng biểu cảm gương mặt trái lại bình
thường đồng nhất, không có cái loại thẹn thùng này của con gái.

Tinh thần Ngọc Tiệp dư bình tĩnh thảnh thơi, lại nói cho bản thân, phân vị
Diệp lương nghi này còn thấp hơn mành, mặc dù là vượt lên đựơc lần thứ nhất
nhưng mà cũng không phải uy hiếp lớn, chớ để tay chân luống cuống. Chính vì
thế nên hôm qua, nàng mới không bẩm báo về sự hiện diện của Uyển Vấn. Nếu
không, e là chủ thượng sẽ nghĩ nàng ta sợ một con a đầu nguy hiếp thực lực của
bả thân. Với lại, mấy năm nay nàng nhận lệnh chủ thượng không cần ân sủng. Chỉ
cần tạo thế lực cho chủ thượng ở trong cung lẫn một số việc ngoài. Quan trọng
nhất, hoàng cung này có rất nhiều tai mắt. Trong triều đình lại có một vài
người làm việc.

Nhưng nhìn dáng dấp nàng trẻ con kia một bộ tự cho là đúng, thật đúng là làm
cho người ta chán ghét.

“Đúng vậy muội muội.” Bộ dáng Ngọc Tiệp dư vừa mới nhớ tới nhắc nhở: “ Hôm qua
Vân quý cơ đã được sắc phong, muội muội không chừng cũng đuóc tấn vị đó "

Ngọc Tiệp dư vừa nói vừa nhìn kỹ biểu tình của Diệp Uyển Vấn này, chỉ thấy
dáng vẻ nàng từ chối cho ý kiến. Chẳng qua nhiều biểu tình, vậy ngược lại
không có.

“Tạ tỷ tỷ nhắc nhở, Uyển Vấn vào cửa cung, tự nhiên là không hề biết nhiều,
mong rằng tỷ tỷ chỉ điểm nhiều hơn.”

Ngọc Tiệp dư này châm ngòi không hề thông minh, nàng làm bộ từ chối cho ý
kiến, xem ra thật là có hiện ra chút sắc mặt vui giận, nhưng mà muốn nói để
cho nàng nói cái gì để người mượn cớ nói, vậy nàng cũng là tuyệt đối sẽ không.

Hai người chưa nói vài câu, chỉ thấy Ngọc Tâm sang đây cầu kiến (xin gặp).

Tuy là Ngọc Tâm vừa mới vào cung, nhưng một điểm quy củ cũng không kém. Dù sao
ở Đại Vũ vốn trọng lễ nghi, dù thoải mái nhưng vẫn là quý trọng.

Nhìn nàng quy củ thỉnh an, Uyển Vấn liếc mắt nhìn Ngọc Tiệp dư, hỏi: “Chuyện
gì?”

“Khởi bẩm chủ tử, tổng quản Triệu Đức Toàn mang theo thánh chỉ tới Cẩn Du các
rồi ạ .”

Lúc này Uyển Vấn lộ ra nụ cười có phần đắc ý: “Tỷ tỷ, tỷ xem…”

Ngọc Tiệp dư tự nhiên là sẽ không giữ nàng lại.

“Muội muội tiếp chỉ đi.”

Tịch Nguyệt mỉm cười cáo biệt.

Lúc này Triệu Đức Toàn đã đứng trong viện Cẩn Du các.

Diệp Uyển Vấn quỳ xuống tiếp chỉ.

“Diệp thị nữ, ôn nhu nhàn thục (dịu dàng đằm thắm), rất được lòng trẫm. Tấn
phong một cấp, phong làm Tòng tứ phẩm Quý cơ. Ban thưởng một xấp the Hương
Vân, một xấp gấm trắng, một ngọc Như Ý, một số trân châu, một đôi trâm vàng…
Diệp Quý cơ tiếp chỉ.”

“Nô tỳ tiếp chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”

Nhìn mọi người bưng vật ngự tứ (vật vua ban), Uyển Vấn cười sáng rỡ, dường như
cả người là một vật phát sáng. Nhưng trong lòng vẫn không dao động, cười nhạt
trong lòng

“Thời tiết nóng bức, còn làm phiền Triệu công công đợi lâu, vào phòng uống ly
trà.” Diệp Uyển Vấn thân mật thắm thiết, không hề kiêu ngạo gì.

“Đa tạ Diêpn quý cơ, hoàng thượng còn chờ tạp gia trở về phục chỉ. Ngày khác
tạp gia chắc chắn muốn được hướng quý cơ xin một ly trà uống.” Triệu Đức Toàn
thả ra ý tốt.

Có thể những người khác trong cung này không rõ, nhưng Triệu Đức Toàn cũng
hiểu đựơc, cũng không phải là mỗi lần nữ tử thị tẩm có thể thằn cấp, tuy là
nhìn hoàng thượng vẫn chưa đặc biệt ưu đãi nàng, tất cả đều ấn theo quy củ
làm, nhưng, ưu đãi rất nhỏ kia có lẽ khiến Triệu Đức Toàn liếc mắt.

“Vậy ta có thể chờ Triệu công công.”

Ngọc Tâm lanh lợi đưa Triệu Đức Toàn tiễn ra ngoài.

Tòng tứ phẩm quý cơ? Đây không phải là quá tốt sao? Mới vào cung vài ngày đã
được thăng chức. Cảnh Ngự Hiên đúng là không tồi

Hậu cung này biết được Diệp lương nghi nhảy lên biến thành Diệp quý cơ, mọi
người có ý định của mọi người. Không ít phi tần cũng đưa tặng lễ vật, đây là
thủ đoạn nịnh bợ và lôi kéo lòng người thường thấy ở hậu cung.

“Chủ tử, hôm qua Vân quý cơ được phong, chúng ta vẫn chưa đưa quà mừng.” Ngọc
Tâm nhi nhắc nhở.

Uyển Vấn đặt ly trà xuống: “Không cần đưa.”

Cái gì? Mấy người đều có chút giật mình.

Đây không phải là rõ ràng gây thù chuốc oán sao?

“Trước tạm thời không cần. Quà mừng này cũng không phải là quy củ trong cung.
Cứ như vậy. Các ngươi nhớ rõ, trong cung này chỉ có hai người cần chúng ta
nịnh bợ lấy lòng, một vị là hoàng thượng, một vị là thái hậu. Trung cung vô
chủ, cho dù phân vị các nàng cao hơn ta, cũng là thiếp thất như nhau của hoàng
thượng, chúng ta đều là hầu hạ hoàng thượng, chúng ta phải tôn kính hoàng
thượng thái hậu, muốn nịnh bợ, những người khác cũng không cần. Bổn phận của
chúng ta làm tốt chuyện của bản thân là tốt rồi. Còn những thứ quà tặng này,
Ngọc Tâm, ngươi dẫn Ảnh Trúc kiểm tra cẩn thận một chút, sau đó ghi vào sổ
sách, bỏ vào kho.”

Tuy là không rõ ý nghĩ của chủ tử nhà mình, nhưng mấy người cũng tương đối
nghe lời.

Hoàng thượng không thích, chính là phi tần kéo đảng kết phái, trái lại nàng
phải cảm ơn bản thân sinh sống qua mười năm, tuy nói không thể xem hoàn toàn
rõ ràng hoàng thượng, nhưng mà cuối cùng cũng có chút thu hoạch. Cái này Hiếu
Gia thái hậu cũng từng nói qua cho nàng nghe

Thì ra, đây là ông trời xem như là ưu đãi nàng. Ít nhất, nàng có thể trong
thời gian ngắn nhanh chóng giành đựơc cảm tình của hoàng thượng.

Chăm chú nhìn Tiểu Chất Tử, nghĩ đến, vị này cũng sẽ đem lời nói và việc làm
hôm nay của nàng báo cáo nhanh cho Hiền phi. Nàng cười lạnh một cái, muốn cứ
báo, chỉ xem bao được những gì, và được bao lâu

Hôm nay Uyển Vấn cũng không có ra khỏi cửa, lần đầu nhận ân sủng, tuy là đựơc
phong thưởng, nàng cũng không có khoe khoang năng lực, vẫn là muốn xem bước
tiếp theo. Nhưng tin tưởng hoàng thượng sẽ phải cảm thấy cũng không tệ lắm
phải không.

Cũng không phải là nàng tự cho mình rất cao, chẳng qua, nàng hơn mười năm kinh
nghiệm.

Lúc buổi chiều truyền tới tin tức, hoàng thượng triệu Minh quý cơ tối nay thị
tẩm.

Điểm này Uyển Vấn cũng không bất ngờ, mỹ nữ như vậy, hoàng thượng làm sao có
thể không khẩn trương ăn!

Đối với Minh quý cơ, Uyển Vấn lại nhớ đến nàng ta, dường như nàng ta có chút
để tâm rất đặc biệt đối với nàng. Còn chút cung kính hữu lễ, cũng không hiểu
nổi nàng ta nghĩ gì


Tình Ái Chốn Hậu Cung - Chương #12