Thỉnh An Cảnh Nhân Thái Hậu


Người đăng: HoangMinhThu

Mặc dù hậu cung vô chủ, nhưng mà bọn họ vẫn phải tới Cảnh Nhân điện để thỉnh
an Cảnh Nhân thái hậu.

Uyển Vấn cũng không cảm thấy trong cung không có Hoàng hậu thì sẽ an toàn hơn
nhiều, khống có mẫu nghi thiên hạ đích thực. Sau này giành phượng vị kia chẳng
hơn dễ hơn sao

Nàng đứng dậy nhìn chính mình trong gương. Nàng không nghĩ bản thân đứng đầu
nhưng ít nhất không thua bất cứ ai trong hậu cung này. Bao gồm cả Minh Tuyết
Tuyết mệnh danh đương triều đệ nhất mỹ nhân kia

Nàng nhìn về phía gương đồng rồi cong khóe miệng lên, nở nụ cười ngọt ngào.

Nàng nhẹ nhàng thì thầm: "Thân ở trong cung thì không nên bo bo giữ mình làm
người trong suốt."

Ảnh Trúc và Ngọc Tâm nhìn Diệp Uyển Vấn, sau đó bưng chậu rửa mặt bước vào.

Ngọc Tâm nhanh tay nhanh chân: "Chủ tử, ngài thích búi tóc kiểu nào?"

Búi tóc cũng cần phải phối hợp với y phục. Thế nhưng nàng lại không biết hôm
nay chủ tử muốn mặc cái gì.

Uyển Vấn suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Búi cho ta đơn giản chút đi."

Một bộ váy xanh lam chen lẫn vài đóa hoa sen làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn
vốn dĩ đã trắng nõn mịn màng nay lại càng thêm xinh đẹp.

Thật ra thì với tố chất này của Diệp Uyển Vấn, nếu như nàng không trở thành
sủng phi thì thật đúng là có chút không xứng đáng với lợi thế của bản thân.
Một đôi mắt long lanh như thủy tinh càng có vẻ khả ái đáng yêu. Một đóa chu sa
hình phượng vĩ bẩm sinh giữa trán, thoạt nhìn cực kỳ mê người, hơn nữa vòng eo
lại nhỏ nhắn không đầy một vòng tay, cộng thêm bộ ngực cao vút. Mà điều quan
trọng hơn, nàng từ nhỏ mặc dù ở Bồng Lai đảo. Nhưng đã đọc qua bao nhiêu sách,
bao nhiêu câu chuyện về hậu cung. Vả lại một điều, từ khi nàng thích Sở Thiên
Dật. Đã biết có một ngày sẽ làm hoàng hậu. Nên đã âm thầm bảo Hiếu Gia thái
hậu dạy cách làm sao có phượng vũ và làm mẫu nghi thiên hạ thế nào. Lúc đó
chẳng qua học cho vui, nhưng nào ngờ sau này lại cũng chẳng có dịp tranh
giành. Mà giờ phút hiện tại, lại cảm thấy nó hữu dụng

Sau khi Diệp Uyển Vấn trang điểm xong, ngay cả Ảnh Trúc và Ngọc Tâm cũng nhìn
đến ngây người. Trước đây Ngọc Tâm cũng đã biết tiểu thư nhà mình có dáng vẻ
ra sao. Nhưng hôm nay lại cảm thấy như xinh đẹp hơn rất nhiều

Nàng quay đầu lại nhìn Ngọc Tâm, nở nụ cười xinh đẹp: " Các muội đã hiểu rồi
chứ, sau này thứ ta cần là thứ gì. Hiện tại như thế nào, hành xử thế nào. Ảnh
Trúc, ta tin muội hiểu rõ "

"Vâng." Hai nha hoàn khẽ cúi người.

"Về sau ta sẽ không thường xuyên dẫn muội ra cửa, nhưng là muội phải biết,
muội là đại cung nữ quan trọng bên cạnh ta. Muội nhất định phải canh giữ Cẩn
Du các này cho tốt. Lúc ta không có ở đây muội phải coi chừng mọi người thật
cẩn thận. Dù sao thì chúng ta cũng chưa biết được ở trong cung ai mới là người
một lòng với chúng ta. Chúng ta không thể để cho người khác thừa cơ chiếm
lợi."

Cẩn Du các là Thiên Điện của Túy Phương Điện. Nhưng ở đây, vốn dĩ chỉ có một
chủ tử là nàng. Các thiên điện khác và chính điện vẫn còn trống

Ngõ Tâm là một người thông minh, nàng lập tức hiểu ý của Diệp Uyển Vấn.

Ngọc Tâm gật đầu: "Nô tỳ đã hiểu, chủ tử cứ yên tâm. Vả lại ảnh Trúc vốn là
mật thám cơ mà, đi theo người lại có thể luôn bảo vệ người . . ."

Diệp Uyển Vấn cười nhẹ một cái, vừa soi gương vừa chỉnh đầu.

Nàng vẫn nở nụ cười ngây thơ như cũ: " Ta có thể tự lo, nhưng muội hiểu vậy
cũng tốt "

Diệp Uyển Vấn dẫn theo Ảnh Trúc đến Cảnh Nhân điện


Lúc hai người tới Cảnh Nhân điện của Cảnh Nhân thái hậu thì Thái hậu vẫn chưa
tới. Tất cả mọi người đều quy củ ngồi trong phòng, cũng đúng thôi, hiện tại
vẫn còn cách thời gian thỉnh an tới nửa canh giờ, là bọn họ đến quá sớm.

Tống Phục Linh đã nhu thuận ngồi ở đó, nàng ta được phong làm Tống Thường tại.
Nghĩ đến cũng thầm cười nàng ta. Muốn trù ẻo nàng lạc tuyển, kết quả nàng là
chính Ngũ phẩm. Nàng ta chỉ là chính Thất phẩm nho nhỏ. Tính ra nàng cũng hơn
nàng ta sáu bậc nhỉ. Nhưng không hiểu sao Hiên đế lại sắc phong như vậy. Dù
sao theo lý mà nói, gia thế của Tống Phục Linh cũng xem như hơn nàng. Phụ thân
nàng còn là dưới trướng phụ thân nàng ta. Tuy nhiên, chắc có lẽ Tống Thâm phụ
thân Tống Phục Linh đã làm gì không hài lòng Hiên đế chăng ?

Hôm nay là ngày đầu tiên các tú nữ tới thỉnh an, không ít người đều mặc màu
trắng mộc mạc. Dĩ nhiên là vì người cũ trong cung đều cho rằng thái hậu yêu
thích màu trắng, còn người mới thì không dám khoa trương tự đắc.

Trịnh Thảo Ly cũng mặc một bộ váy màu trắng. Bỗng chốc Diệp Uyển Vấn lập tức
im lặng. Cho dù là rất yêu thích màu trắng mộc mạc, thì việc mặc đồ trắng
trong cung cũng không thỏa đáng lắm.

" Minh Quý Cơ đến!" Toàn thân Minh Tuyết Tuyết đỏ rực như lửa, thoạt nhìn cực
kỳ chói mắt.

Nhắc tới mỹ nữ đệ nhất kinh thành, Minh Tuyết Tuyết thật đúng là danh xứng với
thực, quả nhiên là diễm quang tứ xạ*. Không biết tại sao vừa nhìn thấy nàng
Tịch Nguyệt lại nghĩ đến một câu nói: Đan thần liệt tố xỉ, thúy thái phát nga
mi. (Môi đỏ như chu ra, hàm răng trắng đều đặn, mày ngài lộ sắc xanh biếc)

*Diễm quang tứ xạ: Vẻ đẹp rực rỡ tỏa sáng khắp bốn phía.

Minh Tuyết Tuyết thỉnh an mấy vị chức cao theo phép tắc, rồi lại nhận thỉnh an
của nhóm người Diệp Uyển Vấn, không hề mỉm cười, cứ thế trực tiếp ngồi xuống.

Diệp Uyển Vấn không biết có phải là mình đa nghi hay không, tại sao trong
khoảnh khắc bọn họ thỉnh an, nàng lại cảm thấy ánh mắt của Minh Tuyết Tuyết
quét qua trên người mình.

Nhưng mà nàng cũng không lo lắng nhiều, hết thảy đều phải yên lặng theo dõi
biến hóa.

Kế tiếp chính là Vân Tu nghi – người được tứ phong thấp hơn nàng một bậc trong
đợt tuyển tú lần này . Vẻ đẹp của nàng ấy không phải là kiểu diễm lệ giống như
Chu Vũ Ngưng, nhưng có thể nói ca từ thích hợp nhất để hình dung về nàng ấy
chính là:‘’Không thoa phấn mà nhan sắc vẫn như tuyết dưới ánh nắng bình
minh’’.

Tối hôm qua Hoàng thượng chính là triệu vị Vân Tu nghi này tới thị tẩm. Nhìn
sắc mặt nàng ấy có vẻ hơi mệt mỏi, có lẽ là chưa nghỉ ngơi đủ. Nhưng mà lại
nhắc đến Vân Vũ Di này. Nàng ta là con gái của Vấn tướng. Chiếu theo lý phải
cao hơn nàng chứ sao lại thấp hơn nàng một bậc. Xem ra Hiên đế đúng là có chút
lưu tâm đối với nàng

Người biết chuyện thì vặn khăn thầm hận, người không hiểu thì lại ghen tỵ nàng
ta may mắn được rút thẻ bài đầu tiên.

Mặc kệ là Minh Quý cơ hay là Vân Tu nghi, cả hai người đều không nói quá
nhiều, trên mặt ngay cả một nụ cười cũng không có.

Xem ra, cả Minh Quý Cơ và Vân Quý nghi đều không phải là người dễ chung đụng.
Mặc dù nhóm người cũ trong cung vốn cũng có chút chán ghét thái độ của hai
người này nhưng ngược lại cũng không nói mấy lời chua chát này nọ. Cảnh Nhân
điênn cũng không phải là nơi đơn giản giống như bề ngoài.

Không ai dám gây sự trên địa phận của Cảnh Nhân Thái hậu.

"Đức phi nương nương đến. . ."

"Hiền phi nương nương đến. . ."

Hiện tại hai vị này chính là phi tần có phân vị cao trong cung. Hoàng hậu qua
đời, không, phải nói là qua đời trước khi Hiên đế đăng cơ. Chỉ là sau này được
truy phong làm Tuệ Mẫn Hoàng hậu, kể cả Vân Tu nghi cũng là muội muội ruột của
Tuệ Mẫn Hoàng hậu

Thái hậu quản lý hậu cung, nhưng mà vẫn nhường cho Đức phi và Hiền phi không
ít quyền lợi. Hai người đang cùng giúp đỡ Thái hậu quản lý hậu cung.

Diệp Uyển Vấn liếc hai vị này một cái, tựa như thường ngày.

Mặc dù nhan sắc của hai người này đều đẹp mắt, nhưng mà rốt cuộc vẫn không
sánh bằng dung mạo xinh đẹp trẻ trung của Minh Tuyết Tuyết và Vân Vũ Di.

Hai vị này cũng không cần lập uy trong cung giống như Thái hậu, bọn họ thân
mật thắm thiết gọi mọi người đứng dậy, rồi ngồi vào vị trí ngay dưới ghế chủ
tọa trong phòng.

Đức phi và Hiền phi đều đã đến, tiếp theo nếu tới trễ thì cũng có chút khó
coi.

Khóe miệng Uyển Vấn khẽ nhếch lên, không biết hôm nay ai sẽ đến muộn nhất đây

" Mặc Tu viện đến " Mặc Cẩm La một thân thanh y diễm lệ đi vào. Nàng ta hành
lễ với những người cấp cao rồi lại nhận lễ với những người phân vị thấp hơn .
Như Trịnh Bảo Lâm - Trịnh Thảo Ly, Trương Bảo Lâm - Trương Giai Giai, Lưu Quý
nhân - Lưu Kiều Kiều ...

Phải nói trong những người ở Cảnh Nhân Điện hôm nay, ngoại trừ Minh Tuyết
Tuyết – diễm quang tứ xạ, Vân Vũ Di – vừa thấy đã yêu, thì Diệp Uyển Vấn lại
là thanh lệ xuất trần, còn kiều diễm động lòng người. Dù sao thì những người
khác cũng ẩn tài năng, nàng cũng không dựa vào dung mạo và gia thế mà đoán
thực lực.

Thấy Hiền phi nhìn mình, Diệp Uyển Vấn cười một cách hồn nhiên ngây thơ.

Chẳng qua, nàng cảm thấy nụ cười của mình coi như cũng được tính là hồn nhiên,
nhưng Hiền phi lại cảm thấy đây là một hồ ly tinh. Dẫu sao Hiền phi thấy đóa
chu sa trên trán nàng, lại nghe nói là bẩm sinh. Trong lúc nhìn thấy càng thêm
nghĩ nàng là hồ ly tinh câu dẫn Hiên đế.Quả đúng là nực cười cho Hiền phi này

Trên mặt không biểu hiện gì, nhưng mà trong lòng lại đang khinh bỉ.

"Thái hậu nương nương đến. . . . . ."

Đức phi và Hiền phi vội vàng bước qua đỡ Thái hậu. Theo Diệp Uyển Vấn nhìn
thấy, vị Cảnh Nhân Thái hậu này cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi là cùng, bọn họ tới
đó đỡ Thái hậu, đơn giản là vì biểu hiện hiếu tâm của mình mà thôi.

"Để ai gia nhìn kỹ một chút nào! Tốt, không phải mỗi một người đều là mỹ nhân
nhỏ tuổi đây sao!" Ánh mắt của Thái hậu xẹt qua Diệp Uyển Vấn, ngay sau đó
lập tức dời đi chỗ khác.

"Người do mẫu hậu chọn thì có chỗ nào không tốt chứ." Đức Phi theo thói quen
đáp lại, thời thời khắc khắc đều tâng bốc Thái hậu.

Thái hậu mỉm cười: "Mẫu hậu cũng đã già rồi, không nhất định là có thể nhìn rõ
mọi chuyện. Bình thường không phải hậu cung này cũng phải nhờ hai con để ý
nhiều một chút sao. Hoàng đế thì bận rộn chuyện triều chính, các con đều là
người hiền huệ. Ai gia cũng không hy vọng có người gây nhiều sóng gió. Về phần
những người mới, các con đã vào cung thì phải phục vụ Hoàng thượng thật tốt,
khai chi tán diệp giúp Hoàng thất của chúng ta."


Tình Ái Chốn Hậu Cung - Chương #10