Người đăng: ledongsyhoang
“Tình bạn phải được bồi đắp dần dần, nhưng tình yêu lại diễn ra hết sức đột
ngột. Tình bạn nhất định phải trải qua sự khảo nghiệm của thời gian, nhưng
tình yêu thì thường xảy ra trong một khoảnh khắc.” (Cổ Long)
Chạy tới gần bạch y thiếu nữ, Lê Thiên vừa gãi đầu vừa cười hỏi:” Bà chờ tui
có lâu không ?”
Nàng phảng phất như đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm tàn, trước mắt Lê Thiên,
nàng bỗng mỉm cười rồi nói:” Ông hình như đi nhầm nhà thì phải nhà chú Sơn đối
diện kìa, hay là nhớ tui quá phải không ?” Nụ cười ấy hiện lên trên làn môi
ngọc của nàng thật rực rỡ, ấm áp làm sao, phản phất đâu đó những ánh hồng
quyến rũ trên gương mặt xinh đẹp. Giọng nói ấy như xuyên qua tiếng gió nhẹ của
mùa hè oi ả, qua bao năm tháng vô tận nhưng vẫn giữ được nét ngây thơ và hồn
nhiên vốn có của nó, chúng quẩn quyện bên tai hắn, âm vang ấy sẽ khắc ghi
trong tâm trí hắn mãi mãi. Những hình ảnh ấy khiến Lê Thiên chỉ biết gãi đầu,
mỉm cười để che đi sự ngượng ngùng cùng với nhịp tim đang đập nhanh của hắn.
Khoảnh khắc đó, không gian, thời gian tựa như dừng lại. Bỗng một giọng nói
trầm ấm của một trung niên phát ra từ sau lưng hắn:” Hay nhỉ, vừa tới đã đi
gặp Tử Tử rồi, không biết thương bác mình đứng chờ mình giữa trời nắng oi bức
thế này, haizz đúng là tuổi trẻ mà.” Lê Thiên giật mình quay người lại thì
nhìn thấy một trung niên thân hình cao lớn, diện mạo trang nghiêm nhưng trong
nét trang nghiêm còn có sự hiền từ yêu thương con cháu, người trung niên ấy
tên Lê Sơn, bên cạnh là người vợ của Lê Sơn – Nguyễn Thị Huệ, người phụ nữ
mang nét hiền dịu, chịu thương chịu khó của người dân làm nông nhưng vẫn đem
lại cho người khác một cảm giác quý phái của tầng lớp thượng lưu, trong lúc Lê
Thiên cảm thấy xấu hổ và tội lỗi thì bỗng tai hắn bị véo bởi một bàn tay trắng
như tuyết và mịn màng đồng thời theo đó là giọng nói đầy giận hờn, trách móc
nhưng tràn đầy vẻ quan tâm:” Tới nơi sao không chịu vào thăm bà chị họ tội
nghiệp này hả nhóc con, chỉ biết người yêu thôi à, mà cũng đúng Ngọc Khánh chờ
nhóc cả buổi sáng, đến ăn sáng cũng chả ăn nổi, đúng không Ngọc Khánh em yêu?”
Lê Thiên nhìn qua Ngọc Khánh thì thấy cô ấy đang đỏ mặt dậm chân liếc nhìn cô
gái đang véo tai Lê Thiên, mặc dù tai bị véo đau điếng nhưng trong lòng Lê
Thiên lúc này tràn đầy sự ngọt ngào và mong đợi:” Thì ra cô ấy có tình cảm với
ta, tối nay hi vọng sẽ thành công!”,
“Vi bỏ tai nó ra đi, em véo nó tới ngu rồi kìa, ha ha ha” bỗng từ xa truyền
đến tiếng của một thiếu niên, thiếu nữ tên Vi ấm ức buông tha cho chiếc tai
tội nghiệp của Lê Thiên:” Haizz, yêu quá mà giờ ngu luôn rồi, đúng không anh
trai.” Thì ra đó là anh chị họ của Lê Thiên, con của Lê Sơn và Nguyễn Thị Huệ,
người thanh niên tên Lê Khánh, còn người chị họ xinh đẹp tên Lê Tường Vi.
Bỗng Lê Sơn nói:” Mấy đứa bây rãnh quá, đứng giỡn giữa trời nắng 12h trưa,
thôi đi vào ăn cơm, Ngọc Khánh, được thì con vào ăn chung cho thằng Thiên nó
vui.” Sau câu nói của Lê Sơn thì cả 4 người cười, 2 người còn đỏ mặt cuối gằm,
cuối cùng 6 người đi vào nhà Lê Sơn, một ngôi nhà bình thường không có nét gì
đặc biệt chỉ khác là nó đem lại cho người ta cảm giác mát mẻ, thoải mái như
được hòa mình vào với thiên nhiên, bởi vì xung quanh ngôi nhà được trồng nhiều
cây xanh, cùng với đó là các chậu hoa lan, chuồng chim được treo trên giàn
trong sân nhà tất cả những thứ ấy đề do chủ nhân ngôi nhà này tạo nên, nhưng
thay vì cảm thấy thoải mái như trước nhưng ngay tại thời khắc Lê Thiên bước
vào ngôi nhà, hắn cảm thấy như ai đó đang thở dài, hơi thở ấy tràn đầy đau
thương và buồn bã như bị số mệnh trêu đùa quá lâu vậy khi hắn quay đầu nhìn
lại thì chẳng thấy một ai,khoảnh khắc ấy như bị ai đó kéo dài cả hàng trăm
thậm chí hàng ngàn năm, Lê Thiên tiếp tục bước tiếp trên con đường dẫn đến
ngôi nhà hạnh phúc của bác hắn, bỗng trong suy nghĩ hắn cảm thấy đây không
phải con đường đến nhà bác hắn mà chính là con đường đời hắn phải đi để tìm
được hạnh phúc cuộc đời mình, hắn thở dài, tiếng thở dài ấy như hòa vào cùng
trời đất, và tiếng thở dài của Lê Thiên cùng với tiếng thở dài mà hắn nghe
được dường như là một, điều đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là cố tình?
Chỉ có tương lai sau này mới có thể làm rõ sự thật được!
Có phải tháng năm tuổi trẻ ấy là tiếng thở dài tiếc nuối?