Tạm Biệt!


Người đăng: ledongsyhoang

“Bóng trăng lung linh đáy nước, hẳn bạn có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ là, đợi
đến khi bạn muốn bắt lấy nó, bạn không chỉ chắc chắn rơi mình vào khoảng
không, hơn nữa có thể rơi xuống nước nữa.” (Cổ Long)

“ Con và Ngọc Khánh vốn không nên quen biết nhau, nàng là chim trên trời, con
là cá dưới nước tuy gặp nhau nhưng mãi không thể bên nhau được vì chim vẫn
trên trời còn cá vẫn dưới nước mãi mãi không thể gặp nhau” giọng của 1 trung
niên nam tử vang lên đánh thức Lê Thiên ra khỏi giấc mộng xuân.

Lê Thiên nhìn vào trung niên nam tử trước mặt đáp:” Cha nói như vậy là nàng
cũng yêu mến con ư?”, thì ra trung niên nam tử đối diện với Lê Thiên là cha
của y, Lê Hùng,

Lê Hùng nhìn đứa con trai mình đang nhìn mình với ánh mắt chờ mong thì thở dài
nói:” Đúng vậy,

Ngọc Khánh cũng rất yêu con nhưng hai con chẳng bao giờ có kết quả đâu, chẳng
những thế việc hai con đến với nhau sẽ đem đến một trận hạo kiếp đến cho gia
đình, dòng họ của mình và Ngọc Khánh, giờ con đã trưởng thành rồi, hãy tự suy
nghĩ đi” nói đoạn ông ta xoay người, chắp hai tay sau lưng, cất bước đi về
phía phòng khách bỏ Lê Thiên đứng ngây ngô ở đó một mình.

Bỗng ông ta nghe tiếng con mình vọng lại:” Con quyết định rồi con vẫn sẽ yêu
nàng ấy, nhưng nếu gia đình có chuyện xấu xảy ra con nguyện hi sinh bản thân,
tương lai và hy vọng của bản thân để bảo vệ gia đình” sau khi nghe tiếng nói
ấy Lê Hùng chỉ biết thở dài:” Vận mệnh vốn đã an bài hết tất cả mọi thứ rồi ư,
con người mãi mãi không thể biến đổi nó ? Nếu hắn đã chọn con đường cũ ấy thì
còn cách trông chờ vào bản thân hắn mà thôi.”

Đoạn ông ta tiếp tục đi thẳng về phía trước nhưng trong mắt Lê Thiên cảm nhận
thì người trước mặt hắn không phải là cha của hắn mà là một ai đó cố kéo hắn
thoát khỏi cơn mộng mị ngàn năm, thẫn thờ một lúc sau hắn lắc đầu thở dài
nghĩ:” Từ khi cơn mộng ấy bắt đầu ta luôn có cảm giác rằng bản thân mình bị
trói buộc trong một âm mưu to lớn hàng ngàn năm và tất cả mọi thứ hiện tại mà
ta đang thấy chỉ là hư ảo và cơn mộng của ta mới chính là hiện thực, haizz
chắc tại bản thân ta nghĩ nhiều thôi, nếu hiện tại và quá khứ của ta đều là hư
ảo thì ta sẽ cam tâm tình nguyện đắm chìm trong hư ảo ấy mãi mãi dù trải qua
bao nhiêu luân hồi.” Sau khi suy nghĩ hắn tươi tỉnh hẳn rồi tự nhủ:” Thôi
không suy nghĩ nhiều nữa sắp tới giờ đi rồi, lần này ta sẽ tỏ tình với nàng ấy
mong sao nàng ấy đồng ý.” Đoạn Lê Thiên đi vào phòng xách balo rồi bước nhanh
ra ngoài cổng chờ xe taxi tới đón, y quay lại chào tạm biệt cả nhà, Lê Thư
nhìn anh trai của mình hô lớn:” Lần này đi anh hai nhớ dắt chị dâu về nhé!”
rồi ôm Đồng Khương nhìn hắn, nàng có cảm tưởng rằng lần này hắn đi sẽ chẳng
bao giờ quay trở lại nữa, bỗng lệ châu từ khóe mắt nàng chảy xuống gò má xinh
xắn nàng, nói khẽ:” Nếu lần này anh hai có thể trở về Lê Mẫn sẽ nói cho anh
hai biết một bí mật to lớn”, xe đến Lê Thiên quay lại chào cả nhà y cười rồi
nói:” Con chỉ đi có hai ba tháng rồi về thôi sao cả nhà rầu rĩ thế, như là đưa
đám ma á, anh hai sẽ dắt chị dâu về chăm sóc bé Thư nhé. Tạm biệt cả nhà!” nói
đoạn y cúi người chui vào xe taxi đứng chờ sẵn trước cổng nhà hắn, khi đóng
cửa xe lại y cảm thấy rằng mình sẽ mãi chẳng có thể trở về ngôi nhà thân yêu
này nữa chẳng có thể nghe cha mắng lúc hắn làm bài tập sai, ăn những món ăn mẹ
hắn nấu và chẳng có thể chọc ghẹo em gái hắn nữa mọi thứ của hắn sẽ mất đi mãi
mãi, từ khóe mắt hắn bỗng ứa ra một giọt lệ lăn dài trên gò má hắn, cùng lúc
đó hình ảnh bạch y thiếu nữ lại xuất hiên trong suy nghĩ cắt ngang mọi cảm
nhận, suy nghĩ trước đó, y lau giọt nước mắt trên mặt rồi cười tay phải dùng
sức đóng cánh cửa xe lại, xe bắt đầu lăn bánh, đồng thời lúc đó bánh xe vận
mệnh của hắn bắt đầu chuyển động, một vận mệnh tràn đầy đau thương, hối hận.


Tình 1 - Chương #4