Người đăng: ledongsyhoang
“ Nhân sinh chẳng bao giờ đẹp đẽ như tưởng tượng, sinh mệnh vốn có rất nhiều
bi ai và thống khổ! ” (Cổ Long)
"Thư sinh, huynh nói chúng ta có thể vĩnh viễn, vĩnh viễn bên nhau như thế này
không?" Một lục y thiếu nữ tựa vào vai một hắc sam nam tử hỏi khẽ.
Hắc sam nam tử ôm lục y thiếu nữ kia vào lòng nói: "Trên đời này, mọi sự có
thể theo ý người được hết ư? Ta không thể ước vọng xa xôi cho ngày mai, nhưng
ta chắc chắn có hiện tại của ngày hôm nay."
"Thư sinh, huynh xem một biển hoa đẹp chưa kìa" Lục y thiếu nữ bỗng khẽ kêu
lên.
Hai người đứng ở trên cao, chỉ thấy rợp trời những đóa hoa trắng bay phất phơ
nhẹ nhàng trông như một biển hoa tuyết trải dài vô tận. Toàn bộ chỗ hoa này nở
trên những bụi cây nho nhỏ cao bằng nửa thân người, đặc biệt mỗi bông có ba
mươi sáu cánh trắng, nhị hoa màu tím nhạt, đẹp đẽ vô cùng, một cơn gió nhẹ
thổi qua, trăm ngàn cánh hoa trắng xóa theo gió tung bay lên tận trời cao,
phảng phất như tuyết mùa đông rơi lả tả.
Hai người vai kề vai giữa trời hoa trắng bay, hưởng thụ ánh dương quang, hưởng
thụ hạnh phúc và thế giới riêng của lứa đôi...
"Thư sinh, nếu có một ngày Lục Dao không may chết đi, xin anh đừng bi
thương... Anh xem ánh dương quang nồng ấm, bầu trời rộng thênh thang, nhìn
biển hoa trắng bay như tuyết, nghe tiếng gió thổi, ngửi mùi hương thơm ngát.
Ôi thế gian này thật vô cùng rực rỡ. Dẫu em có ra đi cũng không thể mang theo
thế giới của thư sinh đi cùng. Xin hãy chôn vùi hình ảnh em dưới tận cùng ký
ức, được không?" Thì ra lục y thiếu nữ ấy gọi là Lục Dao.
Lục Dao dụi đầu vào lòng hắc sam nam tử cất giọng thật bi thương. Hắc sam nam
tử nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen huyền của nàng an ủi: "Sao tự nhiên em lại nói
những lời u ám như vậy? Tương lai ai mà biết trước được sẽ như thế nào chứ?"
Tử Dao lắc đầu:"Em cũng không biết, nhưng em rất sợ. Đối với hạnh phúc hiện
tại, Lục Dao luôn hết tâm hết sức mà níu giữ. Nhưng hạnh phúc là thứ thật mong
manh, lúc nào cũng có thể tan biến mất. em rất sợ nó sẽ biến mất, quả thật rất
sợ."
Hắc sam nam tử ngắm Lục Dao một lúc, cúi xuống hái một đóa hoa dại sáu cánh đỏ
rực cài lên đầu Lục Dao nói: "A đầu khờ khạo, em nói nghe thật đơn giản quá,
nhưng nếu quả có ngày em rời xa anh, anh có thể nào không bi thương được sao?
Em nói nghe thật dễ dàng. Cái ngày mà Tử Dap rời xa anh, em sẽ hoàn toàn mang
thế giới của anh đi theo, chỉ còn lại u ám trống rỗng, không có ánh dương
quang, biển hoa kia cũng sẽ khô héo, sao em nỡ tàn nhẫn kêu anh chôn vùi khối
tình dưới tận cùng ký ức chứ? Anh sẽ tan nát cõi lòng, sẽ thống khổ vô cùng,
em biết không?"
......
Từ sâu thẳm trong khu rừng xa xưa tràn đầy vẻ huyền bí vang lên tiếng gào thê
lương của một nam tử:”A..a..a, không nàng đã hứa với ta là sẽ bên ta suốt kiếp
mà, không, không nàng không được ngủ tỉnh lại đi, a..a..a,
Đế Thích Thiên ta cùng ngươi không đội trời chung!” thì ra tiếng gào thê lương
ấy là của hắc sam nam tử, trong lòng ngực của y đang ôm một lục y thiếu nữ,
thiếu nữ ấy chính là Lục Dao, nhưng nàng đã chết, cặp mắt y đỏ ngầu tràn đầy
sự căm hận và bất lực vì không thể bảo vệ người mình yêu khỏi cái chết đã được
sắp đặt bởi bạch y lão đầu đang đứng trước mặt y.
Trước ánh mắt căm giận của hắc sam tử, bạch y lão đầu cười lạnh nói:” Nàng đã
bị ta đọa vào luân hồi mộng ảo vĩnh viễn chẳng thể thoát ra, đời đời kiếp kiếp
đau khổ và cô đơn, vậy giờ ngươi hãy lựa chọn đi Hoành Thiên?”
Hắc sam nam tử nhìn lục y thiếu nữ trong lòng ngực mình y ngửa đầu lên trời
cười to:” Ha ha ha, Đế Thích Thiên ngươi đúng thật là ngoan độc chỉ vì để thỏa
mãn tính hiếu kỳ của ngươi về ái tình mà ngươi nhẫn tâm lấy đi ba hồn bảy
phách của người con gái mà ngươi yêu thương nhất đọa vào luân hồi mộng ảo,
nàng vào đó chắc hẳn sẽ cô đơn lắm ta đến với nàng đây, Lục Dao!” Nói đoạn y
ôm lục y thiếu nữ Cát Lợi Nhi, đồng thời y dùng “khí” đem thanh hắc kiếm sau
lưng cắm vào sâu trong đất, rồi cất bước đi vào vòng xoáy màu đen tím đang
ngày càng mở rộng trước mặt y, bạch sam lão đầu đứng nhìn bóng dáng hắc sam
nam tử khuất dần trong vòng xoáy bỗng cười:” Ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm, cuối
cùng hắn đã đã đi vào luân hồi mộng ảo, Lục Dao lần này con hy sinh không vô
ích đâu chờ cha hiểu được ái tình là gì chém vô tình chi cảnh thoát khỏi luân
hồi của cha, cha hứa sẽ giúp hắn mãi mãi bên con, ha ha ha.” Bỗng trong vòng
xoáy vọng ra tiếng của hắc sam nam tử:” Ngươi mãi mãi chẳng hiểu ái tình là
gì, vận mệnh chỉ là cái rắm chó ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy” vòng xoáy
khép lại cùng với tiếng nói của hắc sam nam tử, bạch sam lão đầu cười lạnh
bảo:” Hãy chờ xem.” Nói đoạn y biến mất, trong không gian tĩnh mịch của khu
rừng lúc này chỉ còn thanh hắc kiếm của hắc sam nam tử cắm vào đất toát lên vẻ
bi thương như đồng cảm với chủ nhân nó.
.....
“Tới giờ đi học rồi, dậy mau đi con trai!’’ Một giọng thiếu phụ vang lên, tay
phải thiếu phụ ấy đang kéo tấm chăn ra khỏi cơ thể của một chàng thiếu niên, y
trợn mắt tỉnh dậy nhưng đôi mắt ấy lại đỏ ngầu tràn đầy đau thương và bi ai
vốn một thiếu niên không nên có, thiếu phụ ngạc nhiên sau đó nhìn vào cặp mắt
đỏ ngầu đó hoảng hốt hỏi:” Con lại mơ thấy giấc mơ đó ư ?”
Thiếu niên trên giường vẫn không đáp, từ khóe mắt y ứa ra một giọt lệ, y ngồi
bật dậy lắc lắc đầu rồi nói:” Dạ, lại là giấc mơ đó nhưng sao con lại thấy nó
lại chân thật đến thế, cứ như con đã trải qua những thống khổ đó vậy”, thiếu
phụ ôm con trai vào lòng mình, thở dài:”Tội nghiệp con trai của tôi! có cần mẹ
gọi điện thoại cho cô giáo chủ nhiệm xin cho con nghỉ một ngày không?”
Thiếu niên trong lòng thiếu phụ ấy cười gượng đáp:”không cần đâu mẹ à, con
không sao đâu”, y đứng bật dậy khỏi vòng tay thiếu phụ rồi đi ra khỏi phòng
trong cái nhìn thương xót của người thiếu phụ nọ, nhưng khuôn mặt của y vẫn
tràn đầy vẻ bi thương, thống khổ.
Thiếu niên ấy tên là Lê Thiên, cơn ác mộng ban nãy đã đeo bám y năm năm nay từ
khi y gặp bạch y thiếu nữ ấy, người thiếu nữ ấy đã cải biến tương lai y theo
hướng khác với ý định của Thiên nhưng việc này chúng ta tạm gác lại, còn thiếu
phụ kia chính là mẹ của Lê Thiên tên là Đồng Khương, y là con của một giáo
viên lịch sử của một trường cấp hai trong ngôi làng nghèo X, tên Lê Hùng.