Nói Đầu.


Người đăng: ledongsyhoang

Tình, không có lời nói. Là ai đem tương tư ngàn năm này kéo dài thật dài, từ
khi thiên hoang đại lục còn đó, đi tới biển rộng thành đảo. Một phút ngắm
nhìn, đó là lần đầu gặp. Những ký ức từng gặp gỡ còn đó, nhưng trong ngàn năm
gió mây thay đổi như bụi rơi vào sông dài, muốn tìm đã không có dấu vết. Ngoài
khung cửa tay áo tung bay, ánh trăng bất nhẫn khẽ khàng đi đến, tuổi xuân thổn
thức, sầu biệt ly, càng thêm buồn. Trong mộng có từng trở lại thu xưa? Rũ mi
mắt, quay đầu, vùi vào ngực, chuyện xưa còn đó, không chia rõ giờ phút này là
mộng hay sầu.

Khẽ thở dài, khóe mắt rơi lệ, trong nước mắt ảnh chiếu bóng dáng từng đứng
trên ngọn núi bay theo gió, bóng dáng ấy luôn đứng trong thời gian đợi đến
dung nhan không còn. Dường như trong khoảnh khắc này, tiếng thở dài trút ra
nỗi lòng của ta.

Chỉ mong là khách qua đường trong sinh mệnh của nhau, vậy thì lòng không còn
đau. Tiếng thở dài chỉ trong chớp mắt, không tới ba giây. Chỉ thở dài nếu như
cuộc đời có thể lặp lại, vậy chi bằng không gặp mặt, có lẽ sẽ không biết nhau.
Nếu như chưa từng gặp mặt có lẽ sẽ không nợ nhau, sẽ như u lan nặc cốc, nhìn
thiên hoang địa lão, biển cạn đá mòn, lại có thể bình tĩnh, hời hợt. Đàn tranh
làm bạn, trong đêm ngồi dưới ánh trăng, yêu kiều cười. Ngủ trưa đôi mắt mông
lung, lừa rằng đó là giấc mộng ban ngày, dối lừa tình cảm của mình. Tóc dài,
mùi thơm, áo trắng, khuôn mặt lệ, không hỏi kiếp trước, kiếp này, kiếp sau,
không muốn, không cầu, lòng bình tĩnh thì sẽ không đau.

Khép mi mắt, đem toàn bộ tưởng niệm hóa thành những đoạn ngắn xoay chuyển hàng
trăm ngàn lần trong dòng ký ức.

Khép mi mắt, giây lát lướt qua trở về tĩnh lặng, nhưng trong mơ hồ, trong mưa
gió, không biết là ai gọi về hồi ức.

Khép mi mắt, bao nhiêu chuyện quá khứ làm sao quên? Có lẽ những ký ức không
kéo dài mãi trong dòng sông thời gian thế nhân, rồi sẽ tan thành mây khói,
thương hải tang điền, chúng sinh mặc cho năm tháng xâm thực.


Tình 1 - Chương #1