Người đăng: phi7d1999@
Năm nay, tôi 14 tuổi, bố mẹ đi công tác xa ít khi về nhà. Họ bảo việc
nhiều đến nỗi chất như núi ấy. Nhưng bố mẹ vẫn thường xuyên gọi
điện hỏi han hai anh em mỗi lúc rảnh rỗi.
Họ làm việc nhiều thế mà vẫn còn thời gian gọi điện nhỉ ? Mẹ
hình như có nói cho tôi biết việc hai người làm, nhớ không nhầm là
làm bên bộ quốc phòng. Không biết làm gì bên ấy nhỉ ? Hmm... Tôi
chịu, chẳng biết nơi đây làm gì nữa ? Thôi kệ đi.
Bố mẹ đi vắng, hai anh em tôi ở nhà chơi với nhau. Em tôi mới 10 tuổi,
bé tí, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu.
Chợt... câu nói của mẹ hồi tôi còn nhỏ lại xuất hiện, chạy qua
dòng suy nghĩ của trong đầu tôi.
"Con muốn có em gái không ?"
"Dạ. Có ạ."
Tôi vẫn nhớ cái hồi tôi muốn có em trai. Một đứa em có thể chơi với
tôi những lúc bố mẹ không có nhà. Tôi sẽ không cô đơn nữa. Chúng tôi
sẽ hết mực yêu thương, gần gũi, gắn bó, trò chuyện, tâm sự với
nhau...
Tôi thực sự rất muốn có một đứa em trai. Nhưng...
...cái tai tôi lúc đó hình như đã nghe nhầm... đó không phải là một
người em trai...
Và sau đó...
...Trước cửa nhà, đôi mắt ngây thơ đang nhìn tôi, hai má phúng phính,
dáng người bé bé xinh xinh, cùng với mái tóc dài, màu đen, mượt.
Đó là một cô bé...
Một cô bé đang bám chặt vào chân mẹ tôi. Không phải em trai, mà là
một cô bé xinh xắn, đáng yêu. Mỗi lần mẹ bước, đôi chân nhỏ cũng
từng bước từng bước, đi trên tấm nệm của ngôi nhà mà hiện tại đã
có thâm niên hơn 15 năm.
Thấm thoát đã 5 năm, bây giờ tôi đã khá thân với con bé. Hồi đó nó
còn ngại, lạ lẫm với nhà mới, với gia đình mới. Thấy vậy, tôi hay
làm trò vui cho nhỏ, nên dần dần con bé cũng cười. Nụ cười em thật
đáng yêu, tôi không sao có thể quên được.
Trở về hiện tại, tôi lo cho em gái từng chút, từ cách ăn mặc đến đồ
ăn. Hồi con bé mới về, mẹ giao cho tôi nhiệm vụ này. Hơi khổ một ít
nhưng mà vui.
Vui vì có em, vui vì được chăm sóc cho nó, vui vì mình được làm anh
trai.
Hồi đó, tôi thường ra tiệm tạp hóa đọc mấy sách về quần áo, sách
nấu ăn, nên biết chút chút, đủ để giúp em gái, và bản thân còn có
thể tự làm được cơm ăn cho hai đứa. À, đi chợ cũng khổ phết.
Nên đó là điều khiến anh em tôi thân thiết với nhau từ nhỏ, việc gì cũng
cùng nhau làm, có gì vui cũng chia sẻ...
Hôm nay, vào mùa hè giữa tháng 6, không một gợn mây, ánh mặt trời
thì như muốn thiêu cháy da thịt, đã thế tôi vừa đi đá bóng với bọn
bạn cùng lớp về. Da tôi chắc chưa đủ cháy nắng hay sao ấy, chắc
chắn đây là niềm đam mê rồi, kệ thời tiết có là gì.
Cả người nhễ nhại mồ hôi, ướt hết cả áo quần. Mùi cơ thể tỏa ra
xung quanh, hôi rình.
"Giờ ngồi quạt mát tý, rồi hãng đi tắm...."
Uống ngụm nước lọc trong cốc vừa lấy, tôi nằm ngả dài dưới sàn
nhà mát lạnh. Gió quạt trần phe phẩy khiến tôi thiếp đi lúc nào
không hay...
Một giọng nói nhỏ, của con gái, vang đến tai tôi.
"Này cậu có nhớ tôi là ai không ?"
Một cô gái tóc bạch kim xuất hiện, đôi mắt đỏ rực nhìn về phía tôi
và nói câu gì đó ? "Cậu có nhớ tôi không ?" Tại sao cô gái tóc bạch
kim lại hỏi câu tôi đó ? Tôi đâu có quen biết gì đâu !
"Hãy cẩn thận, chỉ một vài năm nữa thôi !"
Cô ta cảnh báo một cái gì đó, "một vài năm nữa", khó hiểu nhỉ ?
"Hãy cẩ..."
"Chụt..."
Cô gái có mái tóc bạch kim chưa kịp nói hết câu, tôi bừng tỉnh. Đôi
môi mềm chạm nhẹ vào bên má, cái thơm ngọt ngào từ em gái khiến tôi
sực tỉnh. Đờ đẫn chạm vào bên má vừa nhận được nụ hôn, tôi từ từ
ngồi dậy.
Sao anh lại nằm đây ? Không sợ bị cảm lạnh à ?
Không sao đâu, anh khỏe lắm, em yên tâm.
Tôi đáp lại Anna, em gái tôi.
Em tôi có học lớp dạy đàn piano. Ngoài trời, giờ cũng đã chiều,
lớp học cũng tan. Chắc hẳn em tôi đã tự đi bộ về.
Sao không gọi, để anh tới đón ?
Không sao, em muốn làm anh bất ngờ !
Em gái anh xinh đẹp như này phải cẩn thận không có thằng biến
thái nào cướp mất em chứ !
Anh này...
Mặt cô bé phụng phịu đỏ chót.
Đáng yêu quá !
Thôi anh đi tắm. Em tập đàn tiếp hoặc chơi game đi. Tẹo anh ra chơi
cùng.
Dạ !
Ừm. Anh đi tắm đây.
Bước lên cầu thang, qua phòng riêng lấy quần áo, đi từ từ đến phòng
tắm cách bốn bước chân từ cửa phòng mình.
Vừa vào phòng tắm...
Bịch... bịch... bịch... bịch... bịch...
Tiếng con em lãnh lót.
Anh em mình lớn rồi mà !
Ứ... ứ...
Hai má phính to. Đáng yêu quá.
Tôi cởi áo, tụt quần cái rẹt, quăng vào giỏ đựng, trần như nhộng. Quay
lại nhìn Anna, nó bắt đầu cởi dần dần, đầu tiên là cái áo tôi
tặng lần sinh nhật thứ 9, tiếp đó là cái váy hôm trước mới mua.
Tiếp đó là bộ đồ lót, áo lót bằng vải nên cởi ra cũng dễ không
khó như của mẹ. Thật ra hồi trước có nghịch của mẹ nên biết kha
khá.
Trước mắt tôi là cái lưng trần trắng không tì vết. Đẹp quá !
Này, anh vào trước đi chứ !
À... ừm...
Nhớ bật nước mát mát thôi nhé !
Tôi cố níu lại một chút, chỉ muốn nhìn cô em gái cởi nốt cái quần
lót hình gấu.
"Chậc... thôi vậy..."
Mặc kệ con gấu, tôi xả nước bồn tắm. Tay cầm cái vòi sen rửa qua
người và đầu. Chợt... cô gái tóc bạch kim trong mơ hiện lên trong trí
óc.
"Không biết cô gái đó là ai nhỉ ? Chẳng hiểu sao mơ tới nữa ?"
Cắt dòng suy nghĩ của tôi, Anna cất giọng nói trong trẻo.
Bộ ngực nhỏ đập vào mắt, đôi chân thon gọn trắng ngần, phần dưới
tinh khiết không một cọng lông.
Mặt tôi dần đỏ.
"Sao em mình không thấy xấu hổ thế ?"
Tôi vặn vòi, xì ngay nước vào mặt cho bớt nóng và cũng để gạt đi
suy nghĩ của tuổi mới lớn...
Mát quá...
Anh hai chà giùm em đi.
Chà gì ? - Lấy tay vuốt qua mặt, tôi hỏi cô gái nhỏ đang lấy cái
ghế gỗ để ngồi xuống.
Lưng ấy, xong thì gội đầu cho em luôn.
À... Được, được đợi anh tý...
Nhìn nhỏ, tôi cầm vòi sen, xì qua cái cơ thể mềm mại, trắng như
tuyết.
Nào,... quay lưng lại đây !
Á....á.... Sướng quá... anh hai chà là nhất !
Bông tắm chà vào lưng nó, tôi có thể cảm nhận được làn da mềm mại
như em bé của Anna. Nó khiến tôi thật kích thích.
Phù... cuối cùng cũng xong...
Con bé quay lại nhìn tôi với ánh mắt của cún con nhìn chủ của nó
một cách cầu khẩn.
Tôi thua rồi.
Với lấy chai dầu gội đầu, nhỏ một ít, tôi dùng đôi tay xoa vào mái
tóc mềm. Nó khá dài và mượt, sờ sướng lắm...
Xong xuôi, nhường cho Anna cái bồn tắm, còn tôi lấy vòi hoa sen tắm.
Em gái tôi khoái chí ngồi trong đó.... Phần thân dưới nó ngập toàn
bộ trong nước.
Trông đáng yêu quá.
Vài sợi tóc dính nước loà xoà, bết cả vào trán, cả thân mình loang loáng nước
xà phòng. Bổng nhiên mắt tôi nhòe đi, trời đất xà phòng trôi vào mắt, xót
quá.
Tôi ngồi xuống ghế, em gái đứng dậy cầm cái vòi sen, xì vào đầu để tôi
gội. Vuốt vội cái mặt cho hết xà phòng, tôi ngửa lên.
Trước mặt là... nói sao cho hết cái vẻ đẹp đó nhỉ, chỉ biết, vun đầy trắng
mịn, còn đọng vài bong bóng xà bông làm cho khu vực đó trở nên bóng loáng,...
Tí tách.
Tí tách.
Tí tách.
Người ta thường bảo cái gì càng mờ ảo thì càng nóng nhỉ ? Và nó
còn khiến cho đầu óc ta tưởng tượng vài thứ kinh khủng nữa nhỉ ?
Xong chưa anh ! Em đang ở trong bồn mát mà !
Được... được rồi...
"Đó là em gái mình ! Đó là em gái mình ! Đúng vậy, đó chính là em
gái mình !"
Anna giật cái vòi nước rồi quay mặt đi. Bờ mông căng tròn, láng mịn, lấm
tấm nước đập thẳng vào mắt.
"Chết thật !"
Tôi... có cảm giác...
...nhìn xuống, thấy....
...tôi vội lau mình và giục nó tắm cho nhanh kẻo lạnh nhưng trong đầu lại
có những ý nghĩ sâu xa.
Thế anh không vào bồn cùng em à ?
Thôi anh xin khiếu !
Chui vội ra khỏi nhà tắm, mặc quần áo mà vẫn cứng ngắc, người cứ lâng lâng.
Tôi đã từng tắm với nhỏ rất nhiều lần mà giờ lại thế này...
Chắc không sao, từ từ nó hết......
Hai năm sau...
Một giọng nói trong trẻo cất lên trong ngôi nhà nhỏ.
Ngồi xem tivi trên chiếc sô pha, anh trai, người cô gái yêu thương nhất,
đáp lại.
Lớn đầu rồi mà !
Em đùa đấy... hi... hi...
Nhớ đến cảnh hai năm trước, cô vẫn cười thầm trong lòng.
"Không biết... hai anh em cưới nhau... có sao không... ? Đằng nào...
chúng ta cũng có phải... anh em ruột đâu nhỉ ?!"