Người đăng: phi7d1999@
"Re......"
Chuông của chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường vừa reo lên một
tiếng. Tự động cơ thể né cú nhảy của cô em bé nhỏ, tôi bật dậy
nhanh khỏi cái giường mà không thèm để ý đến Anna.
Vẫn mặc trên mình bộ đồ ngủ từ tối hôm qua, vận hết sức giống như
một vận động viên điền kinh tôi phóng một mạch ra khỏi cửa phòng.
Với đôi chân trần, tôi lao ra hành lang. Giữ nguyên tốc độ, tôi ngoặt
ngay chỗ lan can, chạy uỳnh uỵch trên chiếc cầu thang dẫn thẳng tới
phòng khách. Tôi vội vã lấy cái chìa khóa, mặc kệ tiếng gọi ơi ới
của em gái.
Mở cái cửa.
Thêm cái cổng sắt.
Không thèm để ý trời đất hay mọi thứ xung quanh, cứ thế tôi cắm đầu
cắm cổ chạy.
Tiếng xé gió vù vù bên tai.
Trong đầu chỉ còn những câu chữ "mình... mình phải chạy... phải
chạy thật xa... phải thật nhanh..."
Bản thân đang sợ hãi, những ký ức theo đó cứ ùa về, tôi sẽ lại
chết, lại chết một cách đau đớn quằn quại, lại chết một cái chết
mà mình đã thừa biết, được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Và lúc nào tôi cũng sẽ được nhìn cảnh thân thể con người bị xé
toạc trước mắt, máu bắn tung tóe, mỗi lần là mỗi nhát chém khác
nhau, khiến bộ phận trên cơ thể văng mỗi nơi một chỗ. Máu cũng dần
dần được phun ra từ phần cơ thể đó, nó nhớp nháp, tanh lòm. Nhuộm
đỏ cho cả một nơi mà bản thân tôi không hề biết.
Đó là một địa điểm hoang vu gồm những dãy nhà cũ, đổ nát, một
vài tảng đá to chắn ngang đường, còn lại là một số tòa nhà cao
kèm theo là các lỗ thủng trên bức tường, để lộ ra vài ba thanh sắt
lởm chởm. Bản thân tôi không thể biết nổi đây là nơi đâu.
Hồi đầu tôi nghĩ đây chỉ là những giấc mơ. Nhưng càng về sau, số
lần chết và lặp lại của tôi tăng lên một cách kinh khủng. Dù có cố
gắng tìm ra phương pháp giải quyết để tự cứu sống bản thân nhưng
kết quả vẫn chỉ có vậy, tôi đã bị cái chết đeo bám. Cơ thể liên
tục phải nhận những nhát chém chí tử, khiến sinh mệnh bị tước
đoạt và bản thân lại được đưa về cái giường mang hơi ấm của tôi.
Hiện tại, tôi không còn rõ được số lần đã ra đi của mình. Một trăm,
không đúng, phải hơn rất rất nhiều cái con số một trăm rồi. Vậy mà
bản thân tôi vẫn không hiểu, mình tại sao lại bị cuốn vào nơi đó,
tại sao bản thân lại phải chịu cái chết kinh khủng ấy nhiều lần
đến vậy.
Phải, đúng vậy, tôi chắc chắn tại cái đồng hồ bạc ấy. Cái đồng
hồ được tôi lấy ra từ trong kho. Thứ mà rung lên mỗi lần bị dịch
chuyển đến nới quỷ tha ma bắt. Cái đồng hồ ma quỷ.
"Chạy... tôi phải chạy... "
Giờ đây, những dòng suy nghĩ chỉ còn là "chạy", "chạy" và "chạy".
Đúng vậy, phải... phải chạy chốn khỏi cái đồng hồ chết tiệt. Cái
đồng hồ màu bạc, cái đồng hồ chó chết. Cái đồng hồ đã cướp đi
sinh mạng của mình.
Nỗi sợ hãi bao trùm, nó dần dần ăn sâu vào tâm can ruột thịt của
một người vẫn đang tuổi học sinh. Tôi đang sợ, cực kì sợ. Những cái
chết, những cảnh máu me, những cảnh mang lại cảm giác kiến cơ thể
run đến nỗi không thể nhúc nhíc, không thể cử động cơ thể theo ý
của bản thân một chút nào.
Tôi vẫn chạy, cảm giác mệt đã bị cái nỗi sợ lấp liếm đi hết rồi.
Hình ảnh những khối cơ lại hiện ra trong tâm trí. Bóng dáng cao lớn,
ánh mắt đậm màu lửa đỏ, mang trên tay là hai thanh kiếm to đen ngòm
được lấy ra từ bóng tối. Hơi thở hôi thối, phả ra khiến bản thân tôi
liên tưởng đến mùi của xác chết động vật đang phân hủy.
Hắn được gọi là Dark Tiger, bởi đầu của con quái thú này là của
một con hổ, với hai chiếc răng nanh vừa dài vừa to. Toàn thân con
quái vật này là một bộ lông màu đen, tựa như màu của bóng tối, sự
bao trùm của chết chóc.
Cái thanh kiếm mang những vệt lửa đen toát ra sức mạnh âm u hắc ám
mà hắn đang cầm, chính là thứ vũ khí sắc lẹm, đã xé toạc cơ thể
con người một cách không thương tiếc.
Không chỉ có thanh kiếm khỏe mà Dark Tiger còn mang một sức mạnh gấp
nhiều lần con người, mỗi nhát chém của hắn đầy uy lực, nhanh đến
nỗi không dính một vệt máu trên thanh kiếm đang cầm trên tay.
Không biết đã bao nhiêu người phải đổ mạng vì thanh kiếm to đen ngòm
này.
Những xác chết nằm la liệt trên nền máu, mỗi phần thân thể văng tứ
tung, không còn có thể nhận ra ai với ai, phần này đi với phần
nào... Hay có thể nói rõ hơn là cơ thể họ bị chém làm hai và mỗi
phần bị văng đi một nơi khác nhau.
Nếu có thể, tôi sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy bức tranh đậm màu
đỏ, nhớp nháp và hôi tanh này thêm một lần nào được nữa...
"Chạy... chạy ...phải chạy... "
Không biết đã xa chưa, xa khỏi chiếc đồng hồ quỷ quái mang sắc bạc,
hiện lên cái vẻ ngoài bình yên mà bên trong lại kinh khủng đến vậy.
"Chạy... chạy... phải chạy khỏi nó..."
Cái đồng hồ ma quỷ, cái đồng hồ chó chết, cút đi...
Tiếng xé gió vun vút, tôi vẫn chạy, nỗi sợ vẫn không mất đi được.
"Đứng đực ra đấy làm gì ? Mau tấn công đi chứ ?"
Giọng nói đó, ánh mắt đó lại xuất hiện. Không biết bao nhiêu lần,
cô gái quấn trên cổ một cái khăn dài đã cứu mạng tôi.
Một cơ thể nhỏ nhắn hai tay là hai thanh kiếm xanh và đỏ. Mang phong
thái của một người chỉ huy.
Tự hỏi đã bao nhiêu lần cô ấy cứu tôi, một thằng chỉ biết đứng đơ
người, chân run bần bật, miệng không thốt ra được một lời.
Một kẻ chỉ biết chờ chết.
Giọng nói ấy. Giọng nói mà được thốt ra từ thân hình nhỏ nhắn ấy.
Lại giúp tôi thêm một lần.
Phải, khi nhớ được lời nói của cô, giọng nói trong trẻo lặp lại
mỗi lần cứu tôi. Một phần nào đó đã khiến bản thân tôi vơi đi nỗi
sợ hãi. Đó là cảm giác quen thuộc, ấm áp.
Nỗi sợ hãi vơi đi đồng nghĩa với việc cơn mệt mỏi sẽ quay lại.
Tim tôi đập nhanh hơn, đầu dần dần không còn suy nghĩ đến "chạy" nữa.
Tôi giảm tốc độ, những thớ cơ đau nhức vì chạy quá sức.
Cuối cùng, tôi đứng lại thở hổn hển. Sau đó, tôi dùng cách hít thở
hồi còn ở câu lạc bộ điền kinh.
Hít vào.
Thở ra.
Rồi lại hít vào.
Và thở ra.
Thính giác, thị giác đang dần trở lại.
Cột đèn đỏ đang hiển thị màu xanh dành cho người di chuyển bằng
phương tiện giao thông.
Tiếng còi ô tô tải đang kề sát bên tai.
Và...
...tôi tỉnh dậy với cú né thần thánh, em gái Anna của tôi bị trượt
chân ngã ngay lên người anh trai nó.
Anna gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể mềm mại
ấy. Cơ thể bé nhỏ đè lên người. Bộ ngực đang phát triển của em gái
12 tuổi đang áp vào ngực tôi.
Ấm ấm.
Mềm mềm.
Và tay của tôi đang chạm vào chỗ nào đó.
Nó to phết.
Bóp một cái.
Thêm cái nữa.
Chúng thật mềm, căng mọng. Độ đàn hồi cũng tốt nữa.
Khuôn mặt xinh xắn đỏ chót, tô điểm thêm là mái tóc mượt mà rũ
xuống.
Cô em gái với đôi mắt đen ngấn lệ nhìn tôi, đôi môi căng mọng dần
thốt lên tiếng.
"Tét....."