2. Dejavu


Người đăng: phi7d1999@

"Renggggg....."

Lại là tiếng chuông báo thức mỗi ngày đây mà nhưng tại sao bụng của
tôi lại đau như thế này ?

Phải, tỉnh dậy với tiếng chuông báo thức và một cú nhảy vào giữa
bụng của cô em gái dễ thương.


  • Aaaaaa.........

Trời đất, tí thì lòi tim gan phèo phổi, may mắn là cô bé khá nhẹ.
Nhưng đau thì vẫn là đau.


  • Ra khỏi người anh ngay!

Tôi lăn qua một bên giường khiến em gái ngã xuống để lộ đôi chân
trắng và chiếc quần lót sọc trắng xanh, trông đáng yêu làm sao !


  • Anh nhìn thấy chưa ?

Cô em gái của tôi bắt đầu biết đọc suy nghĩ tôi lúc nào vậy.


  • A...anh chưa thấy cái gì đó màu xanh trắng đâu !

Đảo mắt nhìn nơi khác, tôi cố chối, nếu cô em bé bỏng dễ thương mà
biết được tôi thấy quần lót ẻm thì kiểu gì cũng bị ăn đòn.

"Mà hình như mình vừa nói gì hơi đúng quá thì phải ?"

Chưa kịp hình dung ra bản thân vừa nói câu gì...

"Tét..."

Một phát vả từ em gái Anna bé bỏng của tôi. Bé mà sao khỏe dữ
vậy.
Mặt phía bên phải tôi in hẳn một bàn tay màu đỏ.


  • Anh hai... là... đồ ngốc...!

Nói xong, không thèm nhìn anh trai vẫn còn đang xoa vết tát, nó chạy
một mạch ra cửa...

"A... đau dữ..."

27/8/2017

Đó là ngày được ghi trên chiếc điện thoại của tôi. Nếu không nhầm,
đây là ngày hôm qua chứ ? Không lẽ mình nhớ nhầm. À không, chắc mình
nhớ nhầm hay là mơ thôi. Ngoài đời làm gì có quái vật từ trên trời
rơi xuống hay là mấy cái khoảng không thời gian.
Tôi cười thầm, sau đó lại thở dài.


  • Chủ nhật mà cũng phải đi học. Mệt thật. Haiz...

Nhưng cảm giác giấc mơ này. Nó khá là chân thực. Như kiểu nó đã
từng được xảy ra vậy ! Tôi vừa nghĩ vừa xoa bên mặt in bàn tay em
gái.


  • Anh hai... xuống ăn sáng!


  • Rõ!


Như một thằng lính tuân lệnh chỉ huy trưởng trong quân đội, tôi đáp
lại Anna.

"Con bé vẫn giận, chắc phải mua món quà gì đó cho nó rồi. Thôi, ăn
sáng đã rồi tính."

Bữa sáng, như kiểu tôi đã từng ăn qua vậy. Sao thế, hiện tượng dejavu
sao ? Chắc hẳn là thế rồi. Làm sao có thể có mấy cái hiện tượng
kì quái ấy. Còn cả giấc mơ cái gì đó đuổi nữa, thật là nực
cười. Điều đó sao mà có thể sảy ra ở đời thường được, mấy cái đó
chỉ có trong những bộ phim giả tưởng thôi. Kệ đi vậy.

7:00 AM

Bước ra khỏi cửa nhà với tâm hồn vui vẻ, tôi cắp sách tới trường
cùng với chiếc đồng hồ bạc trên tay, nó khá giống với đồng hồ bấm
giờ.
Cái đồng hồ bạc này tôi lấy được dưới nhà kho, nó nằm trong một
cái hòm nhỏ. Có thể do ông ngoại tôi để lại.

Cầm chiếc đồng hồ trên tay soi kỹ bạn có thể thấy được dòng chữ
"TIME CLOCK", đồng hồ thời gian sao ? Không biết ai khắc những chữ này
nhỉ ? Nhảm nhí vãi !

"Từ từ đã... có gì đó..."

Lại cảm giác quen thuộc, những người đi qua tôi trên đường, như
kiểu... tôi đã gặp họ ở đâu đó rồi. Cảm giác khá là quen thuộc,
quen đến nỗi chiếc xe ô tô đỗ đằng kia, những người đứng chờ xe buýt
hay là mấy con chó lởn vởn quanh chỗ đổ rác.... dường như tôi đã
gặp qua trước rồi.

Những suy nghĩ nghi hoặc trong bán cầu não tôi dần xuất hiện.
"Có gì đó không ổn ? Thật lạ nhỉ ? Không lẽ mình biết trước tương
lai ? Hay đây chỉ đơn thuần là hiện tượng dejavu....?"


  • Ế ?

Một hiện tượng lạ hơn nữa xảy ra, cái đồng hồ trên tay tôi bắt đầu
rung, sao vậy, sao vậy. Nguồn năng lượng từ chiếc đồng hồ tỏa ra cực
kì mạnh. Nó chuyền thẳng vào cơ thể tôi, cảm giác bên trong như muốn
nổ tung ra vậy.


  • Aaaaa......

Và sau đó là mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu chậm lại, không, không
phải vậy, chúng đang đi ngược lại thời gian. Mọi thứ đang di chuyển
cực nhanh về quá khứ, bầu trời, những người xung quanh đều dần biến
mất trước đôi mắt của tôi.

Chắc chắn là do cái đồng hồ bạc này.

Mà đây là trở về quá khứ đúng không, giống trong mấy bộ phim khoa
học viễn tưởng, tôi có thể gặp bố mẹ hồi trẻ hoặc ông bà hay là
còn rất nhiều thứ mà thời nay cũng không có được, điều đó đối với
tôi cũng khá thú vị, không quá tệ nhỉ ?

Tôi đã biến mất ở khoảng thời gian hiện tại. Bây giờ cơ thể tôi rơi
vào khoảng không thời gian, đó là một vòng xoáy lớn, nơi mà hình
ảnh méo mó của những chiếc kim đồng hồ xoay theo chiều ngược lại
với tốc độ chóng mặt.

Bất ngờ một mặt đồng hồ mở ra, bên trong xuất hiện một cái hố đen
ngòm, nó hút tôi vào với tốc độ cực nhanh không khác gì một cái
máy hút bụi.

"Uỵch"

Mông tôi đập xuống đất một cái đau điếng.


  • Ai da! Đau thật đấy!

Tôi đang xoa mông cho bớt đau, thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện rất
nhiều người cũng từ lỗ đen nhảy xuống, trông khá là quen. Họ tiếp
đất như những lính đặc công chuyên nghiệp, trông thật ngầu, ai như tôi
dùng mông tiếp đất.

Tôi nhìn xung quanh, đây là một nơi nào đó trong quá khứ. Nơi đây quen
đến lạ thường, những tòa nhà bị bỏ hoang, những ngôi nhà đã bị
phá để lộ ra nhiều lỗ thủng. Thật sự rất giống với giấc mơ đêm
qua.


  • Bọn quái thú chuẩn bị xuất hiện, mọi người hãy lấy những chiếc
    đồng hồ của mình ra.

Tiếng nói to quen thuộc ở trên một toàn nhà vọng lại. Giọng nói
mang khí chất của một người mạnh mẽ. Đó là một người con gái nhỏ
nhắn. Không biết mắt tôi có nhìn nhầm không hay nữa, mà cô gái xinh
đẹp ấy rất quen và trông rất giống một bé gái tiểu học tôi đã
từng thấy trong giấc mơ.


  • Này tên kia, tập chung vào đi !

Cô bé đang nói mình phải không. Nhìn ngang rồi lại nhìn dọc, chắc
không phải mình rồi.


  • Quay ngang quay ngửa cái gì ? Ta đang nói ngươi đó !


  • Ế... !


Sau vài giây, tôi hỏi lại cô bé tóc ngắn xinh xinh ấy.


  • Cho tôi hỏi cái, đây là nơi nào thế ?

Tôi vừa dứt lời, cô gái đó đáp lại tôi một cách không cần suy nghĩ.


  • Ngươi bị ngu à ? Đây là chiến trường sinh tử giết những con quái
    thú từ không thời gian đến...

Tôi không hiểu và cũng chẳng biết.


  • Tôi không biết gì hết, tại sao tôi lại bị kéo vào vậy ?

Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ. "Tôi đã làm sai cái gì
chăng ? Và tôi là nạn nhân đúng không ?"

"Rầmmm........."

Cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu.
Một con quái thú to đùng từ lỗ đen trên trời rơi xuống, mặt đất rung
chuyển khiến tôi lại mông hôn đất một lần nữa.


  • A đau thật !


  • Mọi người hãy chuyển hóa chiếc đồng hồ của mình thành vũ khí
    đi !


Nghe thoáng qua có tiếng vũ khí, tôi đưa mắt nhìn về nơi cô gái nhỏ
nhắn đang đứng, và hỏi.
- Vũ khí, vũ khí gì thế ?

Chưa kịp nghe câu trả lời, một con khác có đầu tê giác cũng xuất
hiện từ lỗ đen trên bầu trời, cơ thể hắn cuồn cuồn cơ bắp, tay hắn
cầm một chiếc rìu to gấp rưỡi cơ thể. Với lực hút trái đất cộng
với việc hắn bổ cái rìu, khi lưỡi rìu chạm mặt đất, xung kích từ
chiếc rìu làm mặt đất nứt toác, rạch ra một đường thẳng dài khiến
mọi người trong tâm chấn bị bắn ra ngoài.
Không hiểu vì một lý do gì đó mà tôi có thể biết trước đòn này
của con quái vật mà né sang được một bên.

Những người bị bắn ra ngoài bay thẳng vào những ngôi nhà xung quanh
khu vực chiến đấu.
Giờ đây những ngôi nhà này đã nát giờ đã thành một đống đổ nát.

Khói bụi mịt mù.


  • Mọi người sẵn sàng chiến đấu, hãy lấy vũ khí của mình ra !

Giọng nói trong trẻo nhưng không kém phần mạnh mẽ lại được thốt ra.

Nhìn lại về phía những người kia. Đó là một điều không tưởng.
Những vừa người bị bắn vào những ngôi nhà, họ đang đứng dậy từ
đống gạch. Sao họ có thể khỏe đến vậy ?

Sau đó chưa đến 20 giây, tất cả lôi những cái đồng hồ của họ ra,
mỗi một người là một cái đồng hồ khác nhau.

Ánh mắt tôi nhìn vào bàn tay đang nắm chặt chiếc đồng hộ ánh bạc.

"Là nó phải không nhỉ ?"


  • Hỡi chiếc đồng hồ vạn năng, để giúp ta có thể đánh bại mọi kẻ
    thù trên chiến trường, TIME CLOCK... thanh kiếm yêu mộng... biến
    hình...


  • Hỡi chiếc đồng hồ của lòng thù hận, hãy cho ta mượn sức mạnh
    của người, TIME CLOCK... quỷ kiếm..... biến hình...


  • Hỡi chiếc đồng hồ......


Họ niệm chú và chiếc đồ hồ của họ đang̣ biến thành dạng vũ khí.
Người thì tạo ra thanh katana, người thì tạo ra súng, kiếm, hay sách
ma thuật.....


  • Này tên kia, biến hình đi chứ ?

Lại là giọng nói trong trẻo.


  • Tôi không biết gì hết ?

Tôi đáp lại cô gái trong khi những con quái vật xuất hiện mỗi lúc
càng nhiều hơn.

"Rầmmm......"

Bọn chúng cứ từ những lỗ đen rơi xuống rung chuyển cả mặt đất.


  • Trời ạ! Ngươi hãy nghĩ đến một vũ khí, tự tạo ra nó, chỉ có
    một lần duy nhất thôi đó, liệu mà suy nghĩ cho tốt vào...

Vũ khí à, vũ khí, vũ khí hình như tôi còn chưa đụng vào vũ khí
nào bao giờ, trời ạ.
"Nghĩ đi, nào... nào..., tạo ra hả..."
Không hiểu sao đầu tôi lại nhớ đến cái quần lót xọc của em gái tôi.
Trời đất giờ này rồi mà còn nghĩ bậy bạ thế ?

Bất ngờ.

Từ trên bầu trời, một tia sét xuất hiện đánh thẳng vào chiếc đồng
hồ của tôi.

Ánh sáng lớn khiến tôi phải nhắm tịt mắt lại.

"Đùmmm.....Rầmmm........"

Từ từ mở dần đôi mắt, trên tay tôi là chiếc quần lót của Anna.


  • Hể...... trời đất...!

Mọi người xung quanh bất ngờ, bây giờ họ lại nhìn tôi bằng ánh mắt
ghê tởm. Không, không đây đâu phải lỗi của tôi.

Vài giây sau đó họ lại kệ tôi.

Họ bắt đầu đánh những con quái vật, còn tôi thì vẫn đứng yên một
chỗ.

Không biết từ đâu mà một con quái vật đầu bò tót lao thẳng về phía
tôi.

"Hừmm..... hừmm....."

Sợ quá, tôi vừa cầm chiếc quần lót vừa chạy hộc tốc bốc gan.

Vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau.

Với cái thân hình cao hơn 2 m, làm sao hắn đổi sang chạy bằng bốn
chân mà lại nhanh hơn bằng hai chân nhỉ ?

Nó càng lúc càng tăng tốc đuổi tôi, sao nó lại có ý định giết tôi
thế ?

Giờ trước mặt phía tôi đang chạy thì lại là một con quái khác, đây
chính là cái trường hợp tiến không được mà lùi cũng chẳng xong sao.
Không lẽ phải bỏ mạng ở đây ?

Xong.

Vấp phải mảnh vỡ từ những ngồi nhà, tôi ngã.

Chiếc quần lót cầm trên tay đội hẳn lên đầu tôi.

Một sức mạnh kinh khủng từ chiếc quần lót sọc trắng xanh truyền qua
cơ thể tôi.

Những thớ cơ càng lúc càng to ra đến nỗi bộ quần áo tôi mặc rách
toác hết ra.

"Bùm..."

Giờ trên người tôi còn mỗi cái quần sịp và cái quần lót đội trên
đầu.

Hai con quái thú lao vào tôi, với sức mạnh hiện tại, tôi đấm mỗi con
một phát khiến chúng bị bắn ra xa.

"Rầmmmm......"

Hai con quái bay đập mạnh vào những ngôi nhà.

Chúng chết ngay sau đó.

Khỏe thật đấy, sức mạnh này thật sự rất mạnh đấy. Mà hơi lạnh
thì phải.

Bầu trời bỗng chốc tối sầm lại, lỗ đen to khủng khiếp xuất hiện
trên bầu trời. Một con quái vật to khủng khiếp rơi từ lỗ đen xuống,
hẳn đây là boss. Trùm cuối của nơi đây.

"Rầmmmmmmm..............."

Khói bụi dầy đặc, mặt đất rung chuyển như động đất.

"Krừm... krừm....."

Xuất hiện phía khói bụi dày đặc là một bóng hình cao lớn từ từ
đi lên khỏi cái hố to đùng tiến về phía tôi.

Thân hình hắn đồ sộ lổn nhổn những khối cơ thịt, lớp lông màu đen
như màu của bóng tối, của sự chết chóc vậy. Đầu của hắn là đầu
của một con hổ, miệng mang những cái răng sắc nhọn và đặc biệt răng
nanh rất dài. Hắn mà ngoạm một phát là hết đường sống.

Hắn tỏa ra một sức mạnh khó tả, âm u hắc ám. Đôi mắt của hắn đậm
màu lửa đỏ.

Từ chỗ hắn đến chỗ của tôi cách khá xa nhưng tại sao tôi lại cảm
thấy run đến nỗi không sao nhúc nhích được.


  • Dark Tiger...

Một giọng nói phát ra từ phía những người sử dụng đồng hồ.

"Đó là tên của con quái vật đó sao ?"

"Grừmmmm........."

Dark Tiger đột nhiên gầm lên với một vẻ dữ tợn. Dãy nhà xung quanh
chao đảo, cơn rung chuyển chuyền qua mặt đất lên cơ thể tôi. Tiếp đó,
hắn thở phì ra một luồng hơi thối kinh khủng, sau đó dùng tay trái
lôi một thanh kiếm trong hố đen bóng tối ra. Thanh kiếm to, đen ngòm,
không những thế còn xuất hiện những vệt lửa đen tỏa ra một luồng
sức mạnh u ám từ bóng tối.

Vác kiếm trên vai, gầm một tiếng và chỉ trong tích tắc hắn lao đến
chỗ tôi với tốc độ khủng khiếp khiến mặt đất chỗ hắn vừa đứng
đất đá bắn tung tóe, tạo ra một cái hố thứ hai ngay sau cái hố đầu
tiên.

Dark Tiger với tốc độ cực nhanh hắn chém toàn bộ những con người
xung quanh hắn, họ chẳng là gì so với con quái thú kia, họ cố dùng
súng, cung... để bắn nhưng nó chẳng làm được gì đối với con quái
vật ấy và cái kết người thì bị đứt đôi, người thì bị chém cho
đầu lìa khỏi cổ...

Máu, máu, đâu đâu cũng là máu, thật sự khủng khiếp làm sao. Thật
kinh khủng, nơi đây đã ngập tràn trong máu và sự chết chóc rồi.

Và hắn nhìn tôi, chân tôi run đến nỗi không nhúc nhích được. Phải
chăng đây là kết thúc sao.

Hắn gầm một phát rồi lao thẳng đến chỗ tôi.

Tưởng chừng như sắp chết.

Chiếc khăn quàng cổ màu trắng hiện qua trước mắt.

Cô gái đứng trên tòa nhà với mái tóc ngắn chỉ cho tôi cách dùng
chiếc đồng hồ xuất hiện, lao tới đỡ lấy một đòn của con quái thú
bằng hai thanh kiếm màu đỏ và xanh.


  • Đứng đực ra đấy là gì mau tấn công đi !

Tôi cố lấy lại tinh thần và chuẩn bị đánh lại.

Hắn, tay phải Dark Tiger lôi ra một thanh kiếm nữa từ trong bóng đen,
đó là một thanh khác của hắn ta.

Miệng tôi chưa kịp mở.

Hắn đã dùng thanh kiếm vừa lấy ra từ bên tay phải chém vào phía
hông của cô, một phát chém chí tử, may thay người con gái mạnh mẽ
đó dùng một bên kiếm đỡ kịp. Nhưng phản lực khiến cô bị bay đập về
phía bức tường.

"Rầmm...."

Bên trong đống gạch vụn là hình ảnh của một cô gái bé nhỏ đang nằm
bất động.

Hai thanh kiếm của hắn bắt đầu bốc cháy với ngọn lửa đen dữ dội.

"Roànggggg........."

Dark Tiger xoay một vòng quét cả một vùng trong biển lửa, đây là lửa
tử thần, lửa của địa ngục.

Không cho tôi một con đường thoát, hắn nhảy một cái rất nhanh về
phía tôi.

Né,... đó một điều không thể.

Hắn dùng hai lưỡi kiếm rực lửa chém tôi làm bốn.

Nhanh tới nỗi không có nổi một cảm giác đau đớn.

Cái đầu lông lá nhoẻn miệng cười.

Tôi đã chết.

"Rengggggg......"

Tiếng đồng hồ báo thức mỗi ngày đây mà.


  • Aaaaaaa......

Em gái tôi cho tôi một phát nhảy vào bụng.

Tỉnh dậy với tiếng chuông báo thức và cú nhảy vào giữa bụng của
cô em gái dễ thương.

Đây là một cảm giác cực kì quen thuộc.


Time Clock - Chương #3