Người đăng: cazot
- lý công tử ,không biết có thể hay không cho tiểu nữ mạo muội hỏi một câu.
Đàm Như Nguyệt hơi ngượng ngùng hỏi.
- không biết Đàm tiểu thư, có gì muốn hỏi tại hạ.
Lý Dật có chút nghi hoặc nói, hắn nhớ rất rõ ràng, hắn và và nữ tử trước mắt
này mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên hôm nay,
Theo lý là đối phương không nên có cái gì để hỏi mình mới đúng.
Chẳng lẽ là do mình quá đẹp trai, nên đối phương muốn tiếp cận mình.
Mình là nên tỏ ra cao lạnh một chút,
Hay là tỏ ra nhiệt tình một chút đây.
-vừa nãy ta một bên nghe công tử nói muốn mua y phục may sẵn,
-đúng vậy ,ta cảm thấy mua vải về tự làm y phục rất tốn thời gian và công sức, nếu như có người bán y phục may sẵn hẳn là sẽ tiện lợi rất nhiều. Ta nghĩ hẳn là cũng sẽ có rất nhiều người nguyện ý mua.
Lý Dật trong lòng không khỏi có chút nho nhỏ thất vọng,
Hóa ra là hỏi chuyện này sao,
Cũng đúng nữ tử thời cổ đại làm sao có thê mạnh dạn như vậy.
-đúng vậy, Như Nguyệt tỷ cái tên này mặc dù có chút háo sắc, nhưng lần này thật sự là nói đúng,
mỗi lần ta muốn có y phục mới đều pải tự đi chọn vải sau đó lại phải chờ mấy
vị a di trong phủ khâu xong y phục ,mỗi lần đều phiền chết.
Đinh Duyệt dẩu môi tràn đầy đồng tình nói.
Đàm Như Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhìn nàng
-tiểu Nguyệt ,không được vô lễ với công tử.
Đinh Duyệt bĩu môi một cái,
-được rồi Như Nguyệt tỷ ta liền không gọi hắn là sắc lang nữa.
Lý Dật một bên cũng một trận phiền muộn, ta nói bà cô này ta có chỗ nào đắc
tội với cô rồi,
Ta một không cưỡng đoạt dân nữ
Hai không nhìn trộm quá phụ tắm
Ba không lấy trộm đồ lót nữ nhân.
Ta có chỗ nào là sắc lang rồi.
-điêù này rất khó.
Đàm Như Nguyệt cười khổ nói,
từ khi nàng lên làm gia chủ của Đàm gia mặc dù làm lợi nhuận của Đàm gia phát
triển không ít, nhưng các vị thúc bá cũng chưa từng công nhận,
hơn nữa còn không ngừng làm khó nàng, cho nên nàng vẫn luôn muốn muốn làm ra
một cái đại thành tích đến dể chứng minh năng lực của mình,
vừa nãy khi nghe lý Dật nhắc đến y phục trong lòng nàng không khỏi có chút suy
nghĩ ,nên mới có thể tiến lên bắt chuyện với lý dật,
nhưng khi tỉnh táo lại suy nghĩ ,nàng liền phát hiện chuyện này là rất khó.
-Đàm tiểu thư ,không biết ngươi trong gia tộc của mình địa vị thế nào.
Lý Dật bỗng không đầu không đuôi hỏi một câu.
Đàm Như Nguyệt không khỏi có chút ngỡ ngàng ,đây là lần đầu tiên có người hỏi
nàng câu hỏi này,
-ta là gia chủ của Đàm gia
Lý Dật không khỏi có chút ngạc nhiên ,không ngờ nữ tử này lại là nhất giá chi
chủ,
nếu như vậy thật ra là có thể thử hợp tác với nàng.
-Đàm tiểu thư ,ta muốn hợp tác với Đàm gia bán y phục.
-hợp tác
Đàm Như Nguyệt không khỏi có chút ngớ ngẩn, một lúc sau mới cí chút nhíu mày
nói
-chẳng lẽ công tử ,không biết muốn bán y phục là có bao nhiêu khó khăn.
-ta có thể giải quyết tất cả khó khăn
lý Dật tự tin nói
Đàm Như Nguyệt không khỏi lâm vào trầm tư một lúc lâu sau mới nói
-ta làm sao sao thể tin công tử.
Lý Dật có chút tán thưởng nhìn nàng, không hổ là có thể trở thành nhất gia
chi chủ với thân phận nữ tử cũng với tuổi tác như vậy.
Đối với Một người xa lạ nói muốn hợp tác với mình,
Cũng không có tỏ ra mắt cho khinh người,
Cũng không dễ dàng tin tưởng đối phương,
Rất có tài năng
-ta có thể chế tạo ra một vật, có thể rút ngắn thời gian máy vá y phục xuống còn một nửa, hơn nữa y phục so với những thợ thêu thùa giỏi nhất lâm thành ,cũng sẽ không kém thậm chí là tốt hơn.
-trên đời còn có thứ thần kỳ như vậy.
Đàm Như Nguyệt khiếp sợ nói.
-Tự nhiên, trên đời việc kỳ lạ gì mà không có chứ, nói xuông không có tác dụng, nếu tiểu thư muốn hợp tác hai ngày sau có thể đến mĩ vị tửu lâu tìm ta.
Lý Dật mỉm cười nói
Đàm Như Nguyệt có chút do dự nhìn Lý Dật một chút sau đó mới cười nói
-được, nhất định ta sẽ đến tìm công tử.
Nhìn theo bóng lưng của hai người rời đi Đinh Duyệt có chút bĩu môi nói
-Như Nguyệt tỷ ngươi thật sự tin tên sắc lang kia sao.
-thử xem không phải biết sao, dù sao cũng không mất gì.
Đàm Như Nguyệt mỉm cười nói.
Đinh Duyệt có chút căm tức nhìn về phía lý Dật ,lầm bầm nói
-ai nói không mất gì chứ ,không phải mất hai cuộn vải đấy sao.
Lý Dật nhìn một chút cuộn vải trên tay mình cùng với cuộn vải trên tay Trương
lực trong lòng không khỏi có chút vui vẻ,
Vị Đàm tiểu thư kia thật hào phóng, lại giúp mình tiết kiệm được mấy lượng
bạc rồi, hắc hắc
-tiểu Dật, chúng ta nhận đồ vật của người ta có chút không tốt lắm đâu.
Trương Lực nhìn cuộn vải trên tay mình có chút chần chờ nói.
Lý Dật nghe vậy liền nghiêm mặt nói
,-trương ca ngươi nói vậy là sai rồi ,chúng ta và vị Đàm tiểu thư kia là sắp
trở thành đồng bọn hợp tác, người ta tặng chúng ta đò vật nếu chúng ta không
nhận chính là coi thường người ta.
Trương Lực Nghe cảm giác rất có lí nhưng Vẫn cảm giác là lạ ở chỗ nào.
-tiểu Dật ngươi thật sự có thể tạo ra thứ thần kỳ như ngươi nói sao.
-đó là tất nhiên. Hắc hắc huynh cứ đợi mà đếm ngân lượng đi.
-đúng rồi trong thôn chung ta có thợ rèn sao.
-có ,phạm bá cũng là thường xuyên rèn một chút nông cụ cho thôn chúng ta.
-như vậy à.
Lý Dật là muốn chế tạo ra một cái máy may, nhưng tìm người trong thành Lý Dật
lại có chút không yên tâm, trong thời đại này máy may không thể nghi ngờ là
một cai thần khí thiết yếu để chế tạo y phục, cho nên cẩn thận một chút vẫn
hơn.
Hắn tin tưởng đợi ngày sau khi lợi nhuận từ bán y phục bị người khác biết được
nhất định sẽ có rất nhiều người đánh chủ ý đến máy may trong đó kể cả Đàm gia
Tâm hại người không nên có tâm phòng người vẫn là nên.