Người đăng: cazot
Lâm thành ,mĩ vị tửu lâu, lúc này đang có mấy nam tử trẻ tuổi vuavừa đàm luận
vừa đi vào vào tửu lâu, một nam tử gọi là Hà Minh có chút nghi ngờ quay sang
đồng bạn của mình nói
-mặc huynh nơi đây thật sự có ăn ngon như ngươi nói sao
Mà mấy người khác cũng đều nhìn về phía Nam tử kia, hiển nhiên họ cũng không
phải rất tin tưởng lời của năm tử kia nói.
Mặc Ly bị đồng bạn nhìn như vậy cũng không giận mà cười thần bí nói:
-một hồi các huynh nếm thử liền không phải sẽ biết sao.
Mấy vị đều một trận bất đắc dĩ ,Mặc ly này cái gì cũng tốt tài văn chương xuất
chúng trong lâm thành ít người có thể bằng tính tình lại tốt rất giảng nghĩa
khí chỉ có khuết điểm duy nhất liền là ưa thích giả ra một bộ thần thần bí bí
.
Bên trong tửu lâu lúc này liền lộ ra có chút náo nhiệt đa số bàn đều đã bị
ngồi kín chỉ còn lại hai bộ bàn ghế là còn chưa có người ngồi,
Mấy người bước vào trong tửu lâu liền có chút kinh ngạc không ngờ tửu lâu này
làm ăn tốt như vậy, mặc ly nhìn biểu lộ kinh ngạc của mọi người liền cười có
chút đắc ý trong lòng thầm nghĩ đợi lát nữa còn sẽ để các ngươi khiếp sợ ,nghĩ
đến lần đầu tiên ăn được đồ ăn ở đây cái mùi vị kia, trong lòng không khỏi có
chút chờ mong.
Trương lực vốn đang đứng bên cạnh quầy nói chuyện với lý ngũ ,nhìn thấy có
khách nhân tiến vào liền vội vàng tiến lên nghênh đón giơ một tấm gỗ nhỏ lên
nói
-các vị khách nhân muốn dùng gì.
Mặc Ly giơ tay cầm lấy miếng gỗ nhìn lướt qua bông nhiên"di" lên một tiếng
-tiểu nhị hôm nay Tửu lâu lại ra món mới sao.
Mà mấy vị thư sinh bên cạnh liền ngạc nhiên không phải chỉ đưa một ván gỗ sao
tiểu nhị còn chưa nói sao mặc huynh lại biết có đồ ăn mới cơ chứ ,một vị họ
Trương Nam tử giơ tay ra nói
-mặc huynh có thể cho ta muốn xem một chút được không.
Tiếp nhận ván gỗ ,vốn dĩ chỉ định nhìn lướt qua, nhưng khi nhìn thấy tên từng
đạo món ăn bên cạnh còn có những hình vẽ tượng trưng ánh mắt Trương Minh không
khỏi dừng lại ,một lúc sau mới cười nói
- thú vị ,không biết vị nào lại nghĩ ra ý tưởng kì lạ như vậy.
Mấy người khác nghe vây liền nhao nhao cầm lấy miếng gỗ lên nhìn xem, mỗi
người đều không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ.
Trương lực ở bên cạnh cũng chỉ là mỉm cười nhìn lấy bọn họ ,nếu là mấy ngày
trước hắn chắc chắn l liền sẽ đắc ý một phen nhưng bây giờ thì hắn cũng sẽ mỉm
cười một cái mà thôi vì mấy hôm nay cảnh tượng này hắn đã nhìn thấy rất nhiều
.
-thực đơn này là do ông chủ của bọn ta chế tạo ra
-ồ cái này gọi là thực đơn sao ,không biết có thể hay không mời ông chủ của các ngươi ra gặp mặt một lần
Trương lực một mặt khó sử nói
-cái này ,e rằng để công tử thất vọng rồi ,ông chủ của bọn ta còn đang trống nhà bếp không tiện gặp mặt.
Mấy thư sinh ghế vâjy liền có chút thất vọng.
Phòng bếp lúc này lý dật đang cầm một cái đùi gà không ngừng gặm trong miệng
còn lẩm bẩm
-thịt gà có chút dai ,lần sau đi mua gà liền đổi một tiệm khác mua.
Nghe thấy tiếng bước chân lý dật ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến là Trương
lực bèn giơ cái đùi gà đang gặm một nửa ra có chút luyến tiếc nói
- Trương ca ăn không
- được rồi ngươi vẫn là mình ăn đi
Trương lực có chút dở khóc dở cười nói
-có khách nhân mới đến sao
-đúng vậy là một nhóm thư sinh
-ồ thư sinh sao họ gọi cái gì
- một đĩa thịt bò xào cần, mốt bát xương lợn hầm mắng ,,......
Một bình rượu
-huynh ra ngoài trước đi đợi ta ăn xong đùi gà rồi làm, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì cả đói chết mất.
Trương lực bất đắc dĩ lùi ra ngoài
Hai mươi phút sau Trương Minh ánh mắt sáng lên nhìn một bàn sắc Hương vị đầy
đủ thức ăn cảm thán nói
-ăn ngon ăn thật ngon, mặc huynh thật không lừa rồi chúng ta.
Mặc Ly có chút đắc ý cười nói
-đó là tất nhiên ,ta có bao giờ lừa các ngươi sao
Mấy người khác nghe vậy khoé miệng có chút giật giật rất muốn thốt ra một câu
ngươi có rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra
Một vị gọi là Hà phong thư sinh cầm đũa lên gắp lấy một miếng rau cho vào
miệng cười nói
-thật có ăn ngon như vậy ....
Lời vẫn chưa nói hết liền bỗng nhiên im lặng một lúc sau mới nói
-ăn ngon ăn thật ngon,
Mấy thư sinh khác thấy hai đồng bọn của họ đều cả tụng như vậy đều nhao nhao
cầm đũa lên ăn thử.
Một lúc sau mấy tên thư sinh nhìn cái bàn trống trơn không khỏi chút xấu hổ
nói
-cái này thật là chúng ta ăn hết sao
Bọn họ đều là thư sinh chú trọng nhất là lễ tiết, mỗi khi ăn cơm đều là ăn
tám phần thừa hai phần ,cái này nếu để chỉ những tài tử khác nhìn thấy không
phải họ sẽ trở thành trò cười cho cả lâm thành sao.
Bọn họ đều quay đầu nhìn xem xung quanh thấy không ai chú ý đến mình lúc này
mới thở phào nhẹ nhõm ,nếu như người không biết chuyện thấy cảnh này e rằng
còn tưởng họ là trộm đây.