Cuối ngày hôm đó, y phục của Như Mộng rốt cuộc cũng khô. Nàng vận bộ y phục
lên trong khi Vô Cầu bên cạnh nhìn đến chảy cả dãi.
“Còn ta thì sao?” Vô Cầu chỉ mình nói.
Như Mộng nhìn Vô Cầu từ trên xuống dưới một lượt. Khi bắt gặp cái ấy thì tim
đập hơi nhanh lên một xíu.
“Dài quá…” Nàng nghĩ thầm.
“Mặt trời đã khuất. Đêm tối như thế này chắc cũng không có ai lẩn quẩn quanh
rừng đâu. Chàng theo ta tới Tử Vân. Ta sẽ cố gắng kiếm một bộ y phục của nam
nhân.” Như Mộng nói.
“Chẳng lẽ nàng bắt ta lủng lẳng chạy từ đây tới Tử Vân sao?” Vô Cầu nói.
Như Mộng cười duyên nói: “Đúng vậy.”
Về đến Tử Vân, Hoàng Thiên được tiếp đón rất nồng hậu. Hắn được sắp xếp ở
trong một căn phòng sang trọng bậc nhất trong phái. Cao sơn mỹ vị, đặc sản của
vùng đều được dọn lên. Tuy nhiên, hoàng tử nhà ta xưa nay hưởng giàu sang phú
quý quen rồi nên cũng không thấy gì đặc biệt. Hắn còn thấy ở đây kém xa hoàng
cung.
Ngay lúc này, Hoàng Thiên đang nằm thả mình bên trong một cái bồn tắm đặc biệt
nguy nga. Hắn mặc dù người đang ở đây, nhưng tâm thì không ngừng nhớ tới tuyệt
sắc mỹ nữ hồi chiều.
“Vẻ đẹp của nàng thật đặc biệt,” Hoàng Thiên đưa tay ngịch nước, “không giống
như đám tiểu thư khuê các hay các phi tử mà ta từng gặp tí nào. Bọn họ mặc dù
cũng đẹp, nhưng lại không thể nào làm ta thất thố đến mức đó.”
Hoàng Thiên cười dâm đãng, hắn liếm môi thì thầm: “Không biết khi ta đè nàng
xuống. Cảm giác đó sẽ như thế nào?”
“Hi vọng nàng sẽ chống cự một xíu. Nếu như để ta dễ dàng đoạt được thì ta
không trân trọng đâu.” Hoàng Thiên siết chặt nắm tay phải.
Nắm tay hắn bỗng sáng rực lên một màu hỏa diễm. Hoàng Thiên duỗi bàn tay thẳng
ra, hắn chém về một phía trong phòng. Bức tường gỗ cách hắn vài trượng nứt ra
một đường kiếm sâu hoắm.
“Vô Thành Kiếm của ta càng ngày càng mạnh mẽ rồi. Có điều Vô Thành Kiếm Khí
thì quá tiêu hao chân khí. Ban nãy ta chỉ dùng một lần mà hầu như tám thành
chân khí của ta liền tiêu tan. Tuyệt chiêu này vẫn chỉ có thể dùng để hạ sát
thủ chứ không dùng trong thực chiến được. Thật đáng tiếc!
Nếu như ta có cách để gia tăng lượng chân khí trong cơ thể thì hay.” Hoàng
Thiên ngắm nghía bàn tay màu đỏ của mình.
Hạ Khải Hân, một trong số ít bạn bè của Uyển Như Mộng, đồng thời cũng là bạn
cùng phòng của nàng, biết được vụ việc nàng bị các sư tỷ sai đi mua đồ trang
điểm. Nhưng từ lúc Như Mộng đi đã được hai ngày một đêm. Lần nào Như Mộng ra
ngoài, tối đa nàng cũng chỉ đi hết một ngày, tới khi mặt trời khuất bóng liền
trở về.
Hạ Khải Hân chờ càng lâu càng cảm thấy sốt ruột. Như Mộng không những đi lâu
mà còn vắng mặt cả trong ngày phát đan dược hỗ trợ luyện công. Mà việc này hầu
như không bao giờ xảy ra ở người như Như Mộng.
Như Mộng mặc dù tư chất kém cỏi nhưng sức chịu đựng và chăm chỉ thì có thừa.
Nàng luôn muốn có một ngày mình sẽ trở nên mạnh mẽ. Những đan dược kia sẽ giúp
ích được rất nhiều để nàng hoàn thành nguyện vọng. Cho nên nàng bằng mọi giá
sẽ không bao giờ vắng mặt.
Trừ phi có chuyện xấu xảy ra.
Khải Hân đã muốn đi báo với chấp sự từ hôm qua nhưng không hiểu sao các vị sư
tỷ lại biết được và chặn cô lại.
Hi Lam, một vị sư tỷ cũng được đáng giá là xinh đẹp trong nội môn, cảnh cáo
Khải Hân: “Con nhỏ đấy chắc lại rong chơi lêu lổng chứ gì. Đã kêu mua xong thì
phải về liền. Ai dè lại quên cả đường về. Các vị chấp sự sẽ không muốn mình bị
làm phiền chỉ vì một đệ tử ngoại môn không chăm chỉ tu luyện đâu.”
“Nhưng…” Khải Hân ấp úng nói.
“Không nhưng nhị gì cả! Bây giờ ngươi quay đầu lại và về ngay. Nếu không tới
buổi giao đấu hàng tháng, ta sẽ cho ngươi ăn đòn no đấy.” Hi Lam trừng cặp mắt
nói.
Các vị sư tỷ còn lại đứng phía sau Hi Lam gật gù đồng ý, người thì nhẹ nhàng
khuyên nhủ Khải Hân đi về, người thì đe dọa giống Hi Lam. Rốt cuộc, Khải Hân
cũng phải quay đầu về lại.
Sau khi Khải Hân đi khỏi. Một vị sư tỷ đi chung với Hi Lam ghé vào tai ả ta
nói: “Nếu lỡ như Như Mộng có chuyện gì thì sao?”
Hi Lam nói: “Uyển Như Mộng cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn với tư chất kém
cỏi. Cả đời chắc chắn sẽ không có thành tựu gì cao. Việc một tên đệ tử thấp
kém tuyệt vọng mà bỏ đi chẳng có gì quan trọng cả. Chỉ là nhớ coi chừng Khải
Hân, mặc dù nó có nói ra chúng ta sai Như Mộng đi cũng không gây phiền phức gì
nhiều nhưng vẫn nên đề phòng.”
“Hiểu rồi.” Vị sư tỷ đó gật đầu.
Khải Hân sau khi không thông báo được với chấp sự liền buồn bã trở về khu
phòng dành cho đệ tử.
Đến bây giờ, đã là tối ngày thứ hai, Như Mộng vẫn chưa chịu về. Khải Hân càng
ngày càng cảm thấy lo lắng. Rốt cuộc cô cũng quyết tâm đến chỗ chấp sự lần
nữa.
Nhưng, ngay khi cô vừa bước ra khỏi cửa, một bóng đen liền xuất hiện trước mặt
cô.
Người xuất hiện tựa như một tiên nữ giáng trần. Mái tóc mượt mà dài đến tận
eo, cặp mắt huyền ảo cùng hàng lông mi cong dài. Thân thể hoàn mỹ cứ như được
vẽ từ trong tranh.
Khải Hân mặc dù là nữ nhi cũng bị đơ một lúc khi bắt gặp tiên nữ này. Song
chẳng bao lâu, biểu cảm của cô từ cừng đờ liền chuyển thành ngạc nhiên rồi
hoảng hốt, vui mừng rồi lại mâu thuẫn.
“Như… Mộng? Là… ngươi sao?” Khải Hân nói năng không được lưu loát.
Người đứng phía trước Khải Hân rõ ràng là Như Mộng, mà cũng không phải là Như
Mộng. Khải Hân mâu thuẫn tột cùng.
“Rõ ràng là Như Mộng. Nhưng Như Mộng không có như thế này. Khoan, khuôn mặt
đúng là của Như Mộng. Mà lại rất khác Như Mộng.” Khải Hân nghĩ thầm.
“Hân! Lâu rồi không gặp.” Như Mộng mỉm cười.
Như Mộng cùng Vô Cầu đang lõa thể chạy về Tử Vân phái.
Trên đường đi, Như Mộng suy nghĩ rất nhiều điều. Nàng nghĩ về Vô Cầu, nàng tự
hỏi không biết chuyện giữa nàng và Vô Cầu sẽ kết thúc như thế nào đây. Tuy nói
là vậy, nàng thừa biết tên Vô Cầu kia sẽ phản ứng ra sao rồi.
Nàng còn nghĩ về rất nhiều chuyện, chuyện với các vị sư tỷ, cuộc đời của nàng,
những gì nàng đã làm, nàng sẽ làm. Nàng chắc chắn sẽ không trở lại làm Như
Mộng ngày trước.
Nhờ có Vô Cầu, tâm trí nàng như được khai thoáng. Những tư tưởng tiến bộ, sự
bình đẳng giữa mọi người, cách tâm lý con người hoạt động,… lần lượt chiếm
trọn tâm trí nàng. Những điều ấy làm nàng muốn thay đổi bản thân và cả thế
giới này.
Chưa bao giờ, nàng nhận thấy đầu óc mình minh mẫn và quyết đoán như thế.
“Những chuyện đó để sau hẵng tính đi.” Vô Cầu chạy bên cạnh Như Mộng lên tiếng
nói.
Như Mộng bất ngờ nhìn Vô Cầu. Nàng không đáp lại gì cả chỉ mâu thuẫn nhìn hắn
rồi cười tự giễu.
“Chúng ta bây giờ chẳng giấu gì người kia được nhỉ?” Như Mộng nói.
Vô Cầu chỉ cười, không đáp.
Song Như Mộng vẫn chưa dập tắp dòng suy nghĩ của mình. Trước giờ nàng cứ như
người mù, cái gì cũng không biết, cái gì cũng nghĩ không ra, cái gì học cũng
không thành. Bây giờ, cả tâm hồn bỗng trở nên mẫn tiệp, nàng muốn thử xem ngộ
tính của mình có thay đổi gì không.
Vô Cầu chạy bên cạnh Như Mộng bỗng thấy nàng càng chạy càng nhanh, âm thanh
chân nàng chạm đất cũng nhỏ dần đến biến mất. Những vết giày để lại trên đất
nông dần đến khi nàng không còn để lại dấu vết khi chạy.
Vô Cầu chậm chạp ở phía sau nhoẻn miệng cười nói: “Đây là nhập môn khinh công
phải công? Hay lắm. Bây giờ nàng thi triển còn vi diệu hơn nhiều những sư tỷ,
sư huynh của nàng thi triển các môn khinh công cấp cao."
“Khing công nàng biết, ta cũng biết vậy.” Vô Cầu nghĩ thầm.
Như Mộng ở phía trước cũng biết mình di chuyển quá nhanh, nàng cứ tưởng Vô Cầu
sẽ bị bỏ lại phía sau nên nàng bỗng dừng và quay lưng xem xét Vô Cầu. Ai ngờ
vừa mới nhìn lại, Vô Cầu lao như bay vượt qua nàng. Tốc độ của hắn chẳng có gì
thua kém Như Mộng ban nãy. Đến cách sử dụng và sự thuần thục cũng y như nàng.
“Hay lắm! Đua đến Tử Vân nào!” Như Mộng phấn khích la lớn. Rượt theo sau Vô
Cầu.
Trên đường đi, Như Mộng và Vô Cầu không ngừng thử nghiệm các loại võ công mà
Như Mộng đã có học qua. Vì nàng chỉ là đệ tử ngoại môn thấp kém nên nàng rất
ít được tiếp xúc với các loại công tâm pháp hay đấu kĩ cao cường. Nàng chỉ
biết duy nhất ba môn nhập môn, lần lượt là khinh công nhập môn, chưởng pháp
nhập môn và công pháp tu luyện nhập môn.
Vì ba môn này quá cơ bản, bản thân nó không có cả tên riêng. Môn khinh công
chỉ đơn giản là tụ khí vào chân rồi xuất ra để gia tăng sức bật, sức chạy,
giảm va chạm. Tuy nhiên vào tay hai người Vô Cầu và Như Mộng nó liền phát huy
đến mức kì lạ.
Dưỡng Hồn đạo không chỉ làm cường đại linh hồn của hai người, kể cả ngộ tính,
trí nhớ, sự nhạy bén trong suy nghĩ đều được tăng cường.
Cho nên chỉ trong vài khắc, môn khinh công đã được hai người tiếp thu và khám
phá triệt để. Như Mộng phát hiện ra cách chia chân khí của mình ra thật nhỏ và
truyền vào tất cả từng luồng kinh mạch dưới bàn chân sẽ gia tăng uy lực của
khinh công nhập môn lên nhiều. Chưa kể, vì chân khí được phân ra quá nhỏ, làm
phân tán đi lực đạo, làm nàng trở nên như một bóng ma lướt đi trong đêm tối.
Nàng đi không để lại một dấu vết, không gây nên một tiếng động.
Vô Cầu thì ngược lại. Hắn lại phát hiện ra cách dồn chân khí vào các kinh mạch
chủ dưới chân rồi cùng lúc dồn ra ngoài, dẫn chân khí bạo nổ làm tốc độ hắn
bạo phát trong nháy mắt. Tại vì thân thể hắn rất mạnh mẽ nên hắn mới nghĩ đến
sáng tạo khinh công dạng này.
Song, cả hai người vận dụng khinh công đều có ưu thế và hạn chế riêng của mỗi
người. Về Như Mộng, khinh công nàng dùng nhanh mà tĩnh, không ai hay biết nàng
đến từ đâu và sẽ đi đâu, song nàng tốn quá nhiều sức lực để điều khiển chân
khí nên sẽ rất tổn hao tâm thần. Về Vô Cầu, khinh công của hắn còn nhanh hơn
cả Như Mộng nhờ sức bạo phát, có thể dùng như một đòn công kích tấn công kẻ
địch nếu Vô Cầu làm bạo phát chân khí rồi đá vào mặt địch nhân, song khinh
công của Vô Cầu quá ồn ào, mỗi lần hắn bạo phát xung quanh liền nghe một âm
thanh như súng nổ, chiêu này làm mất yếu tố bất ngờ của hắn. Chưa kể, có một
khuyết điểm cực lớn nữa là nếu như thân thể chỉ yếu một chút thôi, bàn chân
hắn sẽ tan nát ngay. Cũng may, nhờ Hắc Thể Thạch, độ mạnh mẽ của cơ thể Vô Cầu
đạt vừa đủ tiêu chuẩn..
“Chàng thích ồn ào hơ? Sau này nếu gặp địch nhân thì sao? Chẳng lẽ thông báo
hắn mình đang đến cho hắn chuẩn bị à?” Như Mộng nhìn Vô Cầu nói.
“Nhưng nếu mà ta quá nhanh thì hắn cũng đâu có phản ứng kịp. Tốc độ tối đa của
ta phải gấp hai đến ba lần nàng đó.” Vô Cười cười lớn nói.
“Khoan nói chuyện khinh công. Chàng có thấy chân khí trong người có vẻ lạ
không?” Như Mộng nói.
“Đúng là ta thấy có chuyện lạ. Theo như tâm pháp mà nàng đã học, chân khí phải
được hồi phục trong thời gian dài. Mà ta thấy chân khí của ta nãy giờ hồi phục
rất nhanh. Mà nàng cũng biết, ta xưa nay làm gì có tu luyện, lượng chân khí có
trong người nếu tính cũng không bằng một nửa của nàng. Ta không thể sử dụng
khinh công trong thời gian dài được. Khinh công của ta tốn chân khí hơn nàng
nhiều mà ta vẫn hoàn toàn đủ dùng.”
“Của ta cũng vậy. Chân khí hoàn toàn tự hồi phục với một tốc độ rất nhanh. Nếu
ta tiếp tục chạy, ta nghĩ ta chạy mãi cũng không hết chân khí. Mà theo ta,
việc này có lẽ đến từ công pháp kì dị của chàng.”
“Ta cũng nghĩ vậy. Có vẻ Tuyền Nguyên Công mà ta nghĩ xưa nay luôn vô dụng có
bí ẩn gì đó rất lớn.” Vô Cầu gật đầu.
Tiếp theo hai người cùng thử chưởng pháp nhập môn. Như Mộng và Vô Cầu cùng thử
cho mình những biến thể mà họ tự nghĩ ra. Tuy nhiên, thời gian lại không còn,
Như Mộng và Vô Cầu đã đến trước Tử Vân phái.
“Chàng tới khúc sông phía sau Tử Vân đi. Chờ ta ở đó. Ta sẽ kiếm y phục nam
đến nhanh cho chàng. Nhớ là chàng đừng dùng khinh công của chàng tự sáng tạo,
nó quá ồn. Sẽ đánh rắn động cỏ đó.” Như Mộng dặn dò.
“Được rồi. Nàng nhớ nhanh nha. Ta bị cảm lạnh chết mất.” Vô Cầu vờ run run rồi
tiến tới gần Như Mộng.
Mùi hương trên người Như Mộng phả ra làm Vô Cầu thiếu chút nữa dựng đứng, dù
sao hắn cũng đang lõa thể mà gặp mỹ nữ như nàng lại càng khó khống chế.
“Cho ta ôm chút lấy hơi ấm.” Vô Cầu nói.
“Né ra.” Như Mộng đá Vô Cầu ngã lăn quay, “ta sẽ quay lại nhanh.”
Nàng vận khinh công nhanh chạy thật nhanh.
Ban nãy Vô Cầu chỉ trêu đùa Như Mộng, chính nàng cũng biết nhưng khi ấy tim
nàng bỗng trở nên hoảng loạn. Nàng chỉ mới gặp Vô Cầu, nam nữ thụ thụ bất thân
nhưng nàng thật sự muốn tới ôm Vô Cầu.
Giữa nàng và hắn vốn đã chẳng còn gì của riêng nhau, và điều đó tạo nên một
tình huống rất khó xử. Nàng cảm thấy có một sự liên kết với hắn, một loại tình
cảm với hắn.
Nhưng tại sao nàng lại có tình cảm này?
Lý do thứ nhất, có lẽ là do sự đồng cảm. Hắn của trước kia, khi còn là một
thằng nhóc mười mấy tuổi thất bại trong cuộc sống, học hành chẳng ra làm sao,
bạn bè thì ít ỏi, cha mẹ thì không kỳ vọng nhiều ở hắn. Hắn cũng như nàng, một
dạng người thừa.
Điều đó làm nàng cảm thấy thân thiết với hắn. Hắn có thể hiểu được nàng mà
nàng cũng có thể hiểu được hắn.
Lý do thứ hai, Dưỡng Hồn đạo sau khi dung nhập trí nhớ hai người, làm cho họ
như hai mà một. Sau này sẽ không có ai hiểu Vô Cầu như Như Mộng cũng như Như
Mộng hiểu Vô Cầu.
Hai điều này không chỉ làm cho hai người có một mối liên hệ đặc biệt, nó còn
khắc sâu trong tâm khảm của mỗi người một chữ. Chữ “tình.”
“Chẳng lẽ ta thật sự yêu một người ngay lần đầu gặp mặt sau?” Như Mộng vừa
hướng đến khu phòng của đệ tử vừa nghĩ.
“Chẳng lẽ ta thật sự yêu một người ngay lần đầu gặp mặt sau?” Vô Cầu vừa hướng
đến dòng sông sau Tử Vân cũng vừa nghĩ.
Như Mộng di chuyển lặng lẽ trong đêm như một u linh. Trước khi kiếm y phục cho
Vô Cầu, nàng muốn ghé sang phòng mình một chút để lấy vài thứ cần thiết. Vả
lại sau khi hấp thu ký ức của Vô Cầu, nàng có cảm giác như cả chục năm rồi
nàng chưa trở lại Tử Vân vậy, nên nàng muốn xem.
Như Mộng chân đạp trên mái mà không tiếng động nào phát ra. Nàng xé gió bay
lượn qua các khu nhà.
Đến phòng của nàng, vừa may xung quanh đều không có ai, nàng liền hạ xuống.
Thật trùng hợp, bạn cùng phòng của nàng, Khải Hân, mở cửa đi ra ngay lúc đó.
Khải Hân khi gặp Như Mộng đầu tiên là sững sờ, rồi phần khích, cuối cùng lại
chuyển thành hơi bàng hoàng.
Khải Hân lắp ba lắp bắp nói: “Như Mộng? Là ngươi sao?”
Như Mộng mỉm cười đáp: “Hân! Đã lâu rồi không gặp!”
Khải Hân nghe giọng của Như Mộng liền khẳng định thân phận của nàng. Chỉ có
Như Mộng mới có giọng nói này thôi. Mặc dù bây giờ giọng điệu Như Mộng đã khác
đi, tự tin và có phần dụ hoặc hơn, nhưng chính xác là cùng một người.
Khải Hân vui mừng nhào đến ôm lấy Như Mộng. Nàng trách móc nói: “Trời ơi! Đi
một mạch là hai ngày. Ngươi đi đâu thế hả? Biết ta lo lắm không?! Ngươi bỏ lỡ
cả lần phát đan dược.”
Như Mộng cười khổ, nói: “Xin lỗi. Ta gặp chút chuyện không may. Nhưng không
sao cả. Chẳng phải ta đã trở về rồi sao.”
“Tốt! Ngươi đã trở về thì tốt! Bây giờ thì vào phòng và kể cho ta hết mọi
chuyện mau.” Khải Hân kéo Như Mộng vào phòng.
Như Mộng thoát khỏi bàn tay Khải Hân, nàng nói: “Ta còn có việc. Ta ghé qua
đây lấy vài thứ rồi đi liền. Ngươi đừng lo.”
“Này! Ngươi nói gì vậy chứ? Ngươi đi hai ngày giờ mới về mà đã đi ngay sao?”
Khải Hân vừa dứt lời Như Mộng đã lướt đi.
“Không có gì đâu mà,” Như Mộng chạy tới giường của mình, lấy ra dưới gối một
hộp gỗ nhỏ, “ta sẽ sớm trở lại.”
Dưới mắt của Khải Hân, Như Mộng như một ánh sao băng trên trời, nhanh và tĩnh
lặng. Như Mộng tung áo lướt đi khỏi phòng không một tiếng động. Nàng nhẹ dậm
chân xuống đất, cả người đã bay lên vài trượng trên không trung.
Như Mộng bay qua khỏi mái nhà, vượt khỏi tầm mắt của Khải Hân. Để lại Khải Hân
trố mắt nhìn theo.
Khải Hân đã từng thấy mấy vị sư huynh, sư tỷ thân mang tuyệt thế khinh công
thi triển, nhưng không ai có thể như Như Mộng. Tốc độ không bằng, yên tĩnh
không bằng, phong thái cũng không bằng.
Như Mộng trong mắt Khải Hân trông không khác gì một tiên nữ.
Khải Hân mơ mơ hồ hồ nhìn quanh một lượt rồi tự nói với mình: “Ta mới nãy có
mơ không vậy? Mất tích hai ngày. Trở về vịt liền hóa hạc.”
Khải Hân có vẻ còn rất choáng, chưa sẵn sàng để chấp nhận được sự thật khó tin
này. Nàng lảo đảo tiến vào phòng và nằm liệt trên giường.
Khoảng một lúc sau từ trong phòng liền truyền ra thanh âm: “Sau này ta cũng đi
mua đồ trang điểm.”