Thiên Thanh Đế, hoàng đế thứ mười tám của Việt Quốc, có ba người con trai.
Thiên Thanh Đế tên thật là Đặng Thanh. Ba con trai tên là Đặng Hoàng Độc, Đặng
Hoàng Bộ và Đặng Hoàng Thiên. Ba người con trai đều có tự "Hoàng" trong tên
vốn với nguyện ý của vua là muốn nói cả ba đều cao quý như hoàng đế, không ai
hơn kém ai.
Hôm nay, tam hoàng tử Đặng Hoàng Thiên xuất cung đi chơi. Địa điểm là Tử Linh
Thành.
Tam hoàng tử nghe danh về Tử Vân phái đã lâu. Tử Vân oanh đỉnh giang hồ là một
trong tứ đại môn phái. Tam hoàng tử muốn lĩnh giáo xem thử một trong tứ đại
môn phái có gì hay ho nên lần này xuất cung liền chọn Tử Linh thành. Ngoài ra,
Tử Vân phái là nghe đồn có rất nhiều mỹ nữ tuyệt sắc. Tam hoàng tử ta, mười
sáu tuổi, mới dậy thì nên đâu có làm chủ được, nghe gái đẹp là mò đến ngay.
Theo lịch trình, sáng hôm nay đáng lẽ tam hoàng tử phải có mặt ở Tử Vân phái
nhưng tam hoàng tử lại nghe đồn rằng khu rừng trung tâm Tử Linh thành có vua
gấu Hắc Hùng. Đặc biệt, thịt Hắc Hùng ăn vào sẽ gia tăng được nhiều năm công
lực cho nên tam hoàng tử bỏ qua ngay mà thúc ngựa đến khu rừng săn gấu. Mấy vị
thái giám và hộ tống chạy ríu rít theo sau, nhưng đoàn người khá đông sao đuổi
kịp tam hoàng tử một mình một ngựa. Thế là ba vị cẩm y vệ duy nhất trong đoàn
chạy theo tam hoàng tử, còn đám đông hỗn loạn phía sau thì giao phó cho đi đến
Tử Vân phái trước.
Tam hoàng tử lao vào khu rừng với ba vị cẩm y vệ. Vị hoàng tử này vốn là một
tên cuồng tu luyện, mới mười sáu tuổi mà thành tựu hắn đã rất cao, hắn đã có
thành tựu võ tinh rồi. Hắn chủ tu kiếm pháp nên được gọi là kiếm tinh.
Ở thế giới này, người ta phân cấp độ võ học thành nhiều giai cấp. Khi mới bắt
đầu là võ đồ, tiếp đến là võ cường, võ giả. Sau khi có thành tựu khá đáng kể
sẽ thăng thành võ tinh, rồi võ sư. Sau võ sư là giai đoạn thăng cấp khá khó
khăn, rất ít người ở Việt Quốc đạt được hai cấp sau võ sư là võ hoàng và võ
thánh.
Tuy nhiên, cấp độ võ học ở đây là xét toàn thể các phương diện, trong đó có tu
vi, cấp độ công pháp, cấp độ kỹ nghệ,.. Nói phức tạp nhưng đạt được rất đơn
giản, cứ thể hiện ra thực lực võ sư là sẽ được danh võ sư. Vô địch dưới võ đồ
thì trở thành võ cường, vô địch dưới võ cường thì trở thành võ giả, cứ tính
như thế. Để xác định cấp độ này, trên toàn bộ thế giới này có cái gọi là Thần
Bảng, một tổ chức xuyên lục địa ghi chép danh tự các cường giả. Muốn thăng cấp
thì đến một chi nhánh khiêu chiến.
Ngoại trừ các cấp độ võ học hơi mịt mờ này ra, có một thứ khá rõ ràng hơn và
được người đời sử dụng rộng rãi hơn là cấp độ tu luyện hay tu vi.
Tu vi bắt đầu từ các cấp cơ bản Luyện Khí, Luyện Tâm hoặc Luyện Thể. Một người
nhập môn sẽ chọn nhánh chủ đạo từ ba nhánh rèn luyện cơ bản là thân thể hoặc
tâm thần hoặc chân khí. Chọn một làm trọng, hai làm phụ. Phân loại cấp độ cơ
bản chủ yếu nói lên cách thức tu luyện khác nhau. Qua giai đoạn cơ bản thì sẽ
thăng cấp thành các giai vị nâng cao, mang tính đặc tả sức mạnh bản thân hơn:
Hoàng vị với sức phòng thủ mạnh mẽ, Thánh vị với sức công kích mạnh mẽ, Huyền
vị với sự hòa hợp giữa hai bên. Hoàng vị khi thăng cấp thành công, sẽ có thể
ngưng chân khí tạo thành Hoàng y bảo vệ thân thể. Thánh vị khi thăng cấp thành
công, sẽ có thể ngưng chân khí tạo thành Thánh khí tấn công kẻ địch. Huyền vị
đặc biệt sẽ tạo thành cả giáp lẫn vũ khí, gọi chung là Huyền giáp, nhưng mỗi
phương diện sẽ không mạnh bằng của hai giai vị kia.
Việc thăng cấp thành Hoàng, Thánh hay Huyền vị hoàn toàn do bản thân, do cách
tu luyện, cách thức chiến đấu, tâm tính,... Mọi điều về bản thân sẽ quyết đinh
giai vị nâng cao.
Sau khi vượt qua hai cấp đầu để định hình cách chiến đấu của bản thân, các cấp
sau là vô vàng các loại khả năng, tại vì phương thức tu luyện không phải ai
cũng giống nhau, và công pháp cũng khác biệt.Ở Việt Quốc có cách phân riêng, ở
Đại Ngu cũng có cách riêng,...
Thế nên mới có cấp độ võ học. Tu vi thông dụng với người dân vì họ thường
không có tu vi cao quá hai cấp đầu. Còn cao thủ và cường giả, họ lại ưa dùng
cấp độ võ học.
Ở Việt Quốc, sau cấp độ Thánh Hoàng Huyền là tới Nhân cấp rồi Thiên cấp. Nhân
cấp ý chỉ sức mạnh của những người đạt được đã là đỉnh điểm của nhân loại.
Thiên cấp ý chỉ sức mạnh mà người đó sở hữu đã siêu việt nhân loại, chạm tới
trời xanh. Thiên cấp ở Việt Quốc được xem là cảnh giới tối cao, điều mà mọi
người hằng mơ ước.
Tam hoàng tử của chúng ta, tu vi hiện giờ đã là Luyện Thể hậu kì, cấp độ võ
học là võ tinh, chủ tu kiếm pháp nên gọi thành kiếm tinh. Người đời gọi Tam
hoàng tử là Thiên Thể Kiếm Tinh, gộp tên và các đặc điểm của hắn lại với nhau.
Thật ra, với thành tựu của tam hoàng tử còn chưa đủ tư cách để có danh tự.
Nhưng ai biểu người ta là hoàng tử chứ.
Tam hoàng tử cùng ba cẩm y vệ đi quanh khu rừng cả nửa ngày trời mà chẳng thấy
một con hươu chứ nói gì đến vua gấu Hắc Hùng.
"Ta mà biết ai tung tin đồn thất thiệt là ta đem hắn ra thiến ngay. Dám bỡn
cợt bổn hoàng tử." Tam hoàng tử đầu nổi gân xanh nói.
Ba cẩm y vệ đưa mắt nhìn nhau mà cùng nghĩ: "Chúng ta khuyên ngươi tốn không
biết bao nhiêu nước miếng. Vậy mà ngươi cũng tin, bây giờ còn trách ai."
Vốn tưởng tay không quay về, bỗng tam hoàng tử phát hiện một vệt máu dài trên
đất.
"A ha! Cuối cùng cũng có manh mối." Tam hoàng tử chạy lại gần vết máu xem xét,
"mất máu nhiều thế này hẳn là con gì to lắm. Hươu sao? Không, vết bò này không
phải của hươu. Nó giống của..."
"NGƯỜI!" Một vị cẩm y vệ nói.
Cả ba cẩm y vệ đánh mắt thầm đồng ý với nhau rồi một người trong đó nói: "
Bẩm, tam hoàng tử, lát nữa nếu có chuyện gì quá nguy hiểm xảy ra mong ngài
đừng quá nóng vội xuất thủ mà hãy bảo trọng thân thể để chúng thần xử lý."
"Biết rồi, biết rồi," tam hoàng tử xua tay, "ta sẽ cẩn thận."
Tam hoàng tử cùng ba vị cẩm y vệ cùng lần theo vết máu kia đến cái xác của tên
áo đen.
Một tên cẩm y vệ chạy đến kiểm tra rồi quay lại quỳ gối trước hoàng tử, nói:
"Bẩm, dấu vết vẫn còn rất mới. Hẳn là vụ việc chỉ mới xảy ra một hoặc hai
ngày."
"Ngươi xem thử tên kia có phải quan lại hay người thuộc quan phủ không?" Tam
hoàng tử hỏi.
"Trước khi đến đây chúng thần đã kiểm tra qua tên của các người cần chú ý. Mặc
dù chưa xác nhận rõ ràng, vết thương ngay miệng đã hơi loang lổ làm biến dạng
khuôn mặt một xíu nhưng từ diện mạo nhìn rất giống với cẩm y vệ đi theo Lục
thiếu gia, Lục Thi Nhân, tên là Hàn Lệ."
"Ồ! Diện mạo biến dạng mà ngươi cũng nhìn ra được." Tam hoàng tử trầm trồ,
"ngươi đứng lên đi."
"Tạ ơn hoàng tử." Tên cẩm y vệ đứng lên, ra phía sau lưng hoàng tử cùng hai
tên còn lại.
"Dám giết người của triều đình. Có ý tứ. Các ngươi mau kiểm tra xem có còn
dấu vết nào quanh đó nữa không? Xem thử nó dẫn đến đâu." Tam hoàng tử cười.
Hai tên cẩm y vệ chia ra xung quanh lục soát, họ nhanh chóng tìm thấy có một
loại chất nhầy mùi cực kỳ hôi thối không ngừng tiến về một hướng. Tam hoàng tử
cùng ba cẩm y vệ theo dấu vết nhầy đó đi đến khúc sông trong rừng.
Vừa đặt chân đến khúc sông, Hoàng Thiên (tên của tam hoàng tử) liền phát hiện
một bộ đồ của nữ nhân rất bẩn đặt bên bờ sông. Hoàng Thiên ngắm nghía bộ đồ mà
không ngừng ho khan.
"*! Ta nguyền rủa nữ nhân nào mặc bộ đồ này. Thật là quá thối! Chẳng lẽ nữ
nhân này đi đại tiện xong tự đổ lên người mình sao?" Hoàng Thiên vừa dứt lời,
một nữ nhân trồi lên từ trong lòng sông.
Như Mộng sau khi cảm nhận được kiến thức của Vô Cầu, trong đó bao gồm cả trí
nhớ của tên Hàn Lệ đã chết, nàng liền cảm thấy mình như được mở mang trí óc
ra. Có nhiều điều ngày trước nàng nghĩ không thông, bây giờ lại thật đơn giản.
Ngoài tâm trí, cơ thể nàng cũng trở nên rất linh hoạt, mạnh mẽ. Ngày trước
nàng rất hay bị tức ngực khi bơi, bây giờ thì chẳng cảm thấy gì cả. Thế là
nàng cũng muốn kiểm tra xem mình nín thở được bao lâu luôn. Nàng lặn ở dưới
được năm phút thì Hoàng Thiên đến.
Nàng lờ mờ nhìn được xuyên qua mặt nước có ai đó đang ngắm nghía y phục của
mình. Dựa vào sự hiểu biết của mình với Vô Cầu, việc hắn chơi nàng cũng chẳng
có gì lạ cả nên nàng liên lập tức trồi lên.
Nàng trồi lên khỏi mặt nước, mái tóc ướt màu đen tung bay kết hợp với làn da
trắng mịn khiến nàng giống như một mỹ nhân ngư hiện thân nơi phàm trần.
Ba tên cẩm y vệ thấy có động tĩnh liền đứng thành vòng tròn bao Hoàng Thiên
lại. Khi bọn họ nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì cả bọn liền trố mắt mà nhìn.
Tấm lưng ngọc mịn màng quay về phía bốn người. Dáng người đầy yêu hoặc, chỗ
lồi chỗ lõm. Mái tóc đen như bầu trời đêm. Đến khi nàng quay đầu lại nhìn thì
cả bọn lại càng thất thần hơn nữa.
"Đây... Đây rõ ràng là tiên nữ." Cả bốn người nghĩ trong đầu.
Tam hoàng tử Hoàng Thiên nhìn mà muốn lòi cả hai con mắt. Hắn hận không thể
móc mắt ra và ném về phía mỹ nữ chỉ để nhìn nàng gần hơn.
Như Mộng bắt gặp điều bất ngờ này, nếu là nàng của trước kia thì chắc chắn
nàng sẽ chỉ biết xấu hổ mà che mặt. Còn bây giờ, từ khối kiến thức phim ảnh,
truyện tranh, truyện chữ của Vô Cầu mà nàng đã biết nên hành động như thế nào
để giống một nữ thần.
Nàng không nhìn thẳng vào bốn tên kia, nàng chỉ liếc nhìn qua bằng khóe mắt
mình. Đầu nghiêng sang bên, không quay hẳn lại, hơi cúi xuống vai. Tóc nàng rũ
xuống che đi một phần khuôn mặt làm sắc đẹp nàng càng thêm bí hiểm.
Nàng nhẹ nói: "Các ngươi định nhìn đến bao giờ?"
Âm giọng sắc lạnh đến bất ngờ.
Bốn tên kia giật mình, rơi từ chín tầng mây xuống trở lại, bọn hắn bây giờ mới
nhận ra hành động không đứng đắn của mình. Cả bốn tên dù tiếc nuối nhưng vẫn
thành thật quay lưng đi không dám nhìn.
Tuy nhiên, ba tên cẩm y vệ vẫn đề phòng rất cao đối với xung quanh, nhờ vào tu
vi cao thâm của ba người nên việc quay lưng về phía một cô gái cũng không có
vấn đề gì. Dù sao đây cũng là tam hoàng tử, hắn mà chết là nhà bị tru di đấy.
Nên phải cẩn thận.
"Xin lỗi đã làm phiền cô nương. Bổn công tử vốn không biết cô nương đang tắm
rửa ở đây. Mong cô nương tha tội." Hoàng Thiên chắp tay xin lỗi về phía trước,
hắn cố ý giơ cao tay để Như Mộng sau lưng cũng thấy.
"Không sao. Người không biết không có tội. Chỉ mong công tử đây quên hết mọi
thứ đã thấy hôm nay đi." Giọng điệu lạnh lùng như một tòa núi băng.
"Vâng. Dĩ nhiên rồi. Chỉ xin hỏi tôn tính đại danh cô nương là gì? Để sau này
bổn công tử có thể tạ tội."
"Tên họ không cần biết. Ta cũng không cần công tử tạ tội. Chỉ kính mong công
tử đi thẳng về phía rừng không quay đầu lại để ta có thể mặc quần áo."
"Nhưng ta thành thật muốn biết tên của cô nương."
"Tại sao công tử cứ tiếp tục kéo dài thời gian không cho ta mặc đồ vậy? Công
tử có ý gì?"
"Ý gì là ý gì? Nàng đã hỏi thì ta liền trả lời. Ta là Đặng Hoàng Thiên, tam
hoàng tử của đất nước này." Hoàng Thiên cười lớn một tiếng nói, "thứ mà ta
muốn chắc chắn không lọt khỏi bàn tay của ta. Ta thấy trên vai trái y phục của
nàng có hình một đám mây. Nàng hẳn là đệ tử của Tử Vân phái.
Cũng may, thời gian này ta cũng nghỉ ở Tử Vân phái. Chúng ta sẽ còn gặp nhau
nhiều. Lần này không thuận tiện, xin từ biệt tại đây. Sau này gặp lại."
Hoàng Thiên ra lệnh một tiếng, hắn cùng ba tên thị vệ phất áo mà đi tiêu sái
không nhìn lại.
Hoàng Thiên quả thật là dính tiếng sét ái tình. Mới gặp đã yêu. Vẻ đẹp tuyệt
trần ấy quả thật không phải là điều hắn từng chứng kiến qua. Mấy hoàng tử phi
của hắn chỉ là đồ bỏ thôi. Hắn rất muốn chiếm đoạt nàng.
Nhưng mà điều hắn muốn là cả tâm hồn lẫn thể xác của nàng, cho nên hắn mới
thành thật như vậy, kéo ba tên cẩm y vệ đi khỏi.
"Thân thể bốc lửa cỡ đó mà để ta đoạt được thì... Chẹp chẹp." Hoàng Thiên nghĩ
thầm.
"Chúng ta đến Tử Vân phái nhanh lên. Ta muốn gặp tận mặt trưởng môn Tử Vân để
hỏi danh tính của nàng." Hoàng Thiên thúc giục.
Vô Cầu đứng phía xa chứng kiến hết thảy sự việc. Hắn đã định sẽ ra mặt ngay
lập tức nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra. Nhưng rất may, Như Mộng xử lý tình
huống rất hoàn hảo. Nhận biết đối tượng là người có học thức, khí độ cũng
không phải lưu manh liền cự tuyệt lịch sự, đuổi khéo đi.
Song, điều cuối cùng hắn nói rằng hắn là tam hoàng tử của Việt Quốc thì có
phần hơi phiền phức. Không biết mọi chuyện sẽ ra sao đây.
Như Mộng lên bờ lấy y phục của mình rồi đi sang chỗ Vô Cầu. Bốn tên kia đã nói
như vậy thì hẳn sẽ không quay lại chỗ nàng đâu nên nàng cũng không quan tâm.
Như Mộng ném đống y phục tới gần Vô Cầu: "Quần áo quá hôi thối đi. Không mặc
được. Ta phải giặc rồi phơi lên. Phải đến chiều nó mới khô. Nên ta không về sư
môn được. Chàng làm y phục ta bẩn thì chàng phải giặt cho ta."
Vô Cầu liếc nhìn thân thể Như Mộng trần chuồng từ đầu tới chân mà không ngừng
chép chép miệng.
Như Mộng thấy vậy, từ cổ lên tới mang tai không ngừng đỏ lên, nàng lấy tay che
lại bộ vị nhạy cảm của mình.
"Chàng thấy hết trong ký ức của ta rồi còn nhìn gì nữa?!" Như Mộng hờn nói.
"Nhưng lúc đó khác, giờ khác a. Nàng có cảm nhận được không?" Vô Cầu vẻ mặt
trở nên ti tiện.
"Cũng có. Phía sau... nặng hơn, eo nhỏ hơn, bên trên thì... hết... nhão." Như
Mộng nhìn đi chỗ khác ấp úng nói.
"Đúng vậy. Cho nên phải nói lần tẩy tủy này không những thay đổi tư chất của
chúng ta mà còn thay đổi thân thể vốn có của chúng ta nữa." Vô Cầu nhíu mày
nói, "mà nguyên cớ hẳn là do công pháp kia. Chỉ là ta vẫn băn khoăn tại sao
ngày xưa nó không có tác dụng, bây giờ lại đột nhiên thay đổi?"
"Chàng không biết thì ta cũng chịu." Như Mộng nhún vai.
"Được rồi, đưa y phục nàng đây đây." Vô Cầu lấy y phục từ tay Như Mộng, "ta
giặt."
"Vậy mới ngoan!" Như Mộng hé hàm răng trắng tinh của mình ra cười.
Vô Cầu đứng cạnh có hơi chút thất thần. "Vẻ đẹp thật xuất trần a." Chưa kể
việc Như Mộng đang lõa thể càng làm hắn phải nuốt nước miếng ừng ực.
"Nhìn gì. Đi làm việc đi, ô sin!" Như Mộng trừng mắt nói.
"Rõ." Vô Cầu phắn ngay đến bờ sông giặt đồ.
Đoàn người của tam hoàng tử Hoàng Thiên sau khi tách ra riêng liền hướng thẳng
đến Tử Vân phái. Giữa đường đi, ngay tại bìa khu rừng trung tâm, họ phát hiện
một cái xác nằm chỏng chơ. Thị vệ trong đoàn người liền chạy ra xem xét cái
xác.
Họ liền phát hiện ra một khuôn mặt rất quen thuộc. Cái xác lúc còn sống là con
của tể tướng Lục Thi Tiên, có tên là Lục Thi Nhân. Lục Thi Nhân là một dạng
quần áo lụa là điển hình. Hắn nổi tiếng với tài ăn chơi trác táng và khi dễ
dân nữ. Có nhiều lần hắn đã thiếu chút nữa bị kết tội cưỡng hiếp dân nữ nhưng
ai biểu hắn là con tể tướng cơ chứ, mọi chuyện đều được cho qua như không có
gì.
Thế nên khi đoàn người này bắt gặp cái bộ mặt đáng ghét của hắn trên vào cái
xác đã chết kia, ai cũng chửi thầm một câu: "Đáng đời!"
Bọn họ cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi tên Thi Nhân này bị người ta giết cả.
Suốt ngày gây thù chuốc oán. Họ đã nghĩ thầm có nên giấu chuyện này đi không.
Song chẳng ai dám làm, nếu tể tướng phát hiện ra thì chỉ có mà... tạch.
Mấy vị thị vệ bao cái xác lại trong một cái chăn rồi khiêng ném lên một chiếc
xe ngựa chở hàng trong đoàn. Hai vị thái giám tách khỏi đoàn người và lái
chiếc xe chở hàng đó đến quan phủ gần nhất, nhờ người đó xử lý cái xác đồng
thời thông tri cho bề trên biết.
Đến cuối ngày hôm đó, mặt trời khuất dần sau dãy núi, màn đêm bắt đầu lấn át
vạn vật, tam hoàng tử Hoàng Thiên đặt chân đến Tử Vân phái.
Khi trời còn sáng, có vô số đệ tử cùng nhiều vị trưởng lão đứng ngay cổng chào
đón vị tam hoàng tử này. Song bọn họ chờ cả nửa ngày mà không thấy Hoàng
Thiên, đến khi có một đoàn người đi đến thông báo là tam hoàng tử sẽ đến muộn
thì đám đông chào đón liền tan rã hết.
Đến bây giờ, chỉ còn lại có hai vị đệ tử đứng chờ.
"Ngươi nghĩ hắn có đến không, Hạ Thi?" Một tên đệ tử quay đầu sang nói.
"Làm sao ta biết hả, La Vân. Mấy tên này nắng mưa thất thường lắm. Chưa kể,
hắn cũng chẳng bị ước thúc của ai cả. Dù sao cũng là hoàng tử. Ai dám chất vấn
hắn đến trễ?"
"Cũng đúng." La Vân gật đầu.
Từ phía xa, tiếng vó ngựa rầm rập và loạt tiếng "ha" liên tục vang lên. Có vẻ
người đang chạy đến đó rất vội.
"Ngươi nhìn kìa, bọn hắn trông có vẻ vội đấy chứ." Hạ Thi đưa tay chỉ.
Có bốn người đang phóng ngựa đến. Người chạy đầu tiên mặc một bộ bạch y tinh
tế, nhìn sơ qua cũng biết là nó được gia công rất tỉ mỉ. Ba người phía sau mặc
ba bộ hắc y, trên ngực có vẽ ấn của cẩm y vệ triều đình.
"Tại sao hắn lại vội như thế nhỉ?" La Vân tự hỏi.
"Chịu. Đi ra đón bọn họ thôi." Hạ Thi tung người bay đi. Mỗi lần Hạ Thi đạp
chân vào hư không, một vòng tròn màu tím sáng lên đỡ lấy hắn và tạo ra một lực
đẩy hắn đi.
Hạ Thi trông cứ như một vũ công đang thực hiện những bước nhảy điêu luyện của
mình. Có điều, mỗi bước của hắn kéo dài gần chục mét.
"Nguyệt Thế của ngươi thi triển càng ngày càng mượt mà hơn rồi, Hạ Thi à." La
Vân khen.
"Nhưng còn chưa nhanh bằng Ngự Khí Thể của ta đâu." La Vân cười to nói.
Dứt lời, quanh thân hắn liên tục tràn ra những làn sương vàng đậm đặc lơ lửng
quanh thân. La Vân bỗng từ từ bay lên, cả người hắn lơ lửng giữa không trung.
Làn sương vàng quanh thân hắn chính là khí của hắn. La Vân chủ tu Luyện Khí,
trợ Luyện Thể và phụ là Luyện Tâm. Ngự Khí Thể của hắn lấy ngự khí làm trọng,
thân thể cường tráng làm trợ, sử dụng khí để điều khiển thân thể di chuyển.
Hắn bay theo sau Hạ Thi. Mặc dù xuát phát sau nhưng tốc độ bay lại nhanh hơn
nhiều, vài giây sau đã vượt cả Hạ Thi.
"Ngự Khí Thể của ngươi lấy tốc độ làm lợi thế, Nguyệt Thế của ta lấy linh hoạt
làm lợi thế. Đương nhiên là ngươi nhanh hơn ta rồi." Hạ Thi bĩu môi nói.
Tam hoàng tử Hoàng Thiên đang thúc ngựa chạy đến bỗng thấy hai tia sáng bay
đến gần mình. Một là tia sáng màu vàng sáng chói, bay về phía hắn rất nhanh.
Một là tia sáng màu tím nhấp nháy liên tục, có vẻ chậm chạp hơn so với tia kia
song tia màu tím lại có sự điều hướng, tia màu vàng thì chỉ bay một đường.
Hạ Thi và La Vân đáp đến trước mặt tam hoàng tử. Cả hai cùng thi lễ và đồng
thanh nói: "Chúng dân là đồ đệ của Tử Vân phái. Được môn phái giao trọng trách
đón tam hoàng tử.
Kính mừng hoàng tử đến với Tử Vân!"
Hoàng Thiên đưa mắt nhìn hai người mới đến một lượt rồi nói: "Miễn lễ!"
"Tam hoàng tử xin mời đi theo chúng thần. Chúng thần sẽ dẫn ngài đến nơi nghỉ
ngơi." La Vân nói.
"Được rồi." Tam hoàng tử xuống ngựa, "ngươi nhớ bảo quản chiến mã của ta cho
tốt."
"Dạ, vâng." Hạ Thi nhanh chóng tiến đến dắt ngựa của hoàng tử.
"Mời, hoàng tử!" La Vân nói.